Sáng hôm sau, Lục Tình cố mở hai mí mắt nặng trĩu, thân thể giống như có hàng trăm đoàn xe cán qua, giữa hai bắp đùi truyền đến cảm giác đau rát, chân không tài nào nhúc nhích nổi. Tối qua hắn như ăn phải thuốc kích thích vậy, miệt mài tham luyến trên thân thể cô cả đêm, đến tờ mờ sáng mới tạm buông tha nhưng bàn tay tà ác vẫn ôm chặt không có khẽ hở. Cô tưởng mình vừa trải qua một kiếp nạn, bị giày vò đến mức này trong lòng thật sự muốn gào khóc.
Ở trong vòng tay của hắn, cô hoàn toàn không thể cử động.
“Lãnh Phương đông” Lục Tình lay bả vai của hắn, khẽ gọi
“Tỉnh rồi hả?” Hắn mở mắt, giọng trầm khàn quyến rũ.
“Mau buông ra, tôi muốn dậy”
Lãnh Phương Đông không lên tiếng, nhắm nghiền mắt lại vùi đầu vào hõm vai của cô, hơi thở trầm ổn khiến cả người cô nóng ran.
“Mau dậy đi mà” giọng cô yểu xìu
“Chết rồi, trễ giờ... tôi còn phải đến trường” Lục Tình nhảy dựng lên, luống cuống vơ tìm quần áo.
“Không cần gấp, tôi đưa em đi”
Luc Tình nhảy xuống giường, đau lòng vì chẳng tìm thấy thứ gì có thể mặc vào người, dưới ánh nhìn nóng bỏng của hắn, cô đỏ mặt quấn chặt tấm chăn mỏng quanh người, bức bối trừng hắn.
“Quần áo làm sao bây giờ?”
“Một lát nữa có người mang đến” Thân hình trần trụi của hắn phô bày trước mắt,
Lãnh Phương Đông ôm cả người lẫn chăn bước vào phòng tắm.
“Này, anh đừng có làm bậy”
“Nếu em không muốn trễ giờ thì đừng có cựa quậy lung tung” Hắn vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô.
Lục Tình xấu hổ không nói lên lời, đành im lặng.
Hắn quả nhiên giữ lời, không có làm chuyện gì quá đáng.
Khi Lục Tình từ phòng tắm bước ra, đã thấy một bộ váy màu trắng được đặt ngay ngắn ở cuối giường, bên cạnh còn có một cái túi nhỏ, cô mở ra liền hối hận muốn chết, đó là một bộ nội y ren màu trắng, rất hợp tông với bộ váy.
cô nhanh chóng mặc vào người, rất vừa vặn, ngay cả đồ lót cũng vừa in đúng với size của cô.
Ở phòng khách, Lãnh Phương Đông đã mặc một thân màu đen huyền bí, vẻ mặt hắn có vẻ không được tốt, chân mày chau lại, cũng không nhận ra bước chân khẽ khàng, đến khi cô lên tiếng hắn mới ngước đầu lên.
“Trần Lực sẽ đưa em đi”
Lúc này cô mới biết còn có một người nữa hiện diện trong căn phòng, đây chính người đàn ông cô đã nói chuyện qua điện thoại cũng là kẻ đã bắt Nhã Bình ngày hôm đó, là thuộc hạ của hắn.
“Không cần đâu, tôi tự đi được” Cô vội từ chối lời đề nghị của hắn
“Tôi có việc quan trọng cần phải giải quyết” hắn đột nhiên lên tiếng
“Tình, đừng có phản kháng lời nói của tôi” Giọng hắn lạnh lùng
Lãnh Phương Đông đứng dậy sải bước về phía cô, chẳng mấy chốc đã kéo cô vào lòng, môi hắn dán lên vành tai nhạy cảm, cắn nhẹ, giọng trầm khàn thổi qua tai
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi”
Nói rồi đôi tay hắn ghì chặt sau gáy, mút lấy môi cô, nụ hôn có phần bá đạo vừa da diết vừa mãnh liệt, đến khi đầu lưỡi trằn trọc lui ra, hắn nặng nhọc thở dốc, cô được trả tự do, mềm mũn dựa vào người hắn thở gấp.
Ánh mắt đen láy sâu hút khiến đầu cô tê cứng, giống như có lực siêu nhiên thần bí khiến bất kì ai nhìn vào cũng phải tuân theo.
...
Ngồi trên xe, người tên Trần Lực này lời nói thô lỗ ồn ào, cả thân hình của hắn cũng sừng sững như ngọn núi, nhưng đối với cô có ba phần cung kính, có vẻ hắn tưởng cô là người của Lãnh Phương Đông.
“Cho tôi đến ngã tư đó được rồi” Cô bèn lên tiếng, trước khi hắn lái xe đến trước cổng trường.
Chiếc xe này quả thật rất nổi bật, nếu từ đây bước xuống sẽ trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn của người khác.
“Không được, đại ca đã giao nhiệm vụ, em nhất định phải làm đến nơi đến chốn” Giọng hắn lớn đến mức làm cô giật mình.
“Không cần đâu, làm phiền anh rồi” cô khách khí cười gượng
“Sao lại làm phiền, chị dâu, chị cứ sai bảo, dù lên núi đao xuống chảo dầu em cũng không ngần ngại” Trần Lực cười khà khà.
“Đừng...tôi không phải chị dâu gì đó của anh” Cô ngượng ngùng đáp.
“Chị là người của đại ca, tất nhiên là chị dâu của chúng em” Trần Lực không cho cô cơ hội phản biện.
Lục Tình bất lực nhìn xe lăn bánh đến trước cổng, cô không thể nói lí lẽ được, hắn là người của Lãnh Phương Đông nên tuyệt đối tuân theo lệnh của hắn, cô phân bua hắn cũng chẳng lọt vào lỗ tai.
“Cám ơn anh” cô đẩy cửa xem bước xuống
“Chiều tôi sẽ đến đón chị”
“Tuyệt đối không cần, anh không cần làm như thế” Cô lắc đầu sợ hãi
“Đây là mệnh lệnh của đại ca” Hắn thản nhiên đáp
“Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, anh có thể yên tâm chưa” Cô thở dài
Trần Lực suy nghĩ một lát cuối cùng cũng tạm đồng ý, Lục Tình được giải thoát bước chân càng nhanh, vừa đi vừa chạy giống như kẻ trộm vậy.