Hôm sau, Du Lệ mang theo chi bảo gia truyền cùng vệ sỹ, nhóm trợ lý của cô lên máy bay ra nước ngoài.
Tiên sinh Bảo Tiêu ngồi cạnh cô, nhìn chằm chằm âu cơm tiếp viên hàng không đưa tới.
Tuy tiên sinh Bảo Tiêu trước sau như một không có biểu hiện gì, nhưng Du Lệ cũng đại khái hiểu khá rõ về hành vi của vị này, nói nhỏ, “Đợi sau khi xuống máy bay, thì có thể được ăn nhiều hơn, cố gắng nhịn nhé”
Tiên sinh Bảo Tiêu miễn cưỡng gật đầu.
Có lẽ đã biết nhau chừng hơn nửa tháng, cả hai ở chung cũng khá vui, kẻ muốn cho ăn với kẻ được cho ăn có quan hệ với nhau khá vững chắc, vào thời điểm nào đó, Du Lệ cũng dám nói bóng gió với Chử Hiệt, hỏi dò chút chuyện.
“Chử tiên sinh này, tôi có thể hỏi một vấn đề được không?’ Du Lệ hạ giọng hỏi.
Chử Hiệt chậm rãi ăn cơm trên máy bay, cũng chẳng thấy chê gì, khi cô đưa âu cơm của mình cho anh, anh ừ một tiếng, giọng cũng ôn hòa hơn.
Vì thế cô gái Du lại hỏi thẳng luôn, “Vì sao anh lại có thể ăn nhiều thế?”
Chử Hiệt ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt xanh băng nhìn lạnh lạnh thấu suốt, nhìn mãi khiến người ta có cảm giác như bị thứ sông băng trên bầu trời xanh bao trùm, làm cho rét run cô tịch.
Cô gái Du cứ nhìn anh chằm chằm, cũng không lẩn tránh tầm mắt anh.
Một lúc sau, tiên sinh Bảo Tiêu đáp, “Lúc trước tôi đã rất lâu không được ăn gì, nên cũng hơi đói quá mức”
Nghe thế, Du Lệ tức khắc đồng tình mấy phần.
“Vì sao lại không được ăn gì?” Du Lệ tò mò hỏi.
“Tôi ngủ rồi”
Du Lệ, “…..Ngủ ư? Ngủ rất lâu sao?”
Tiên sinh Bảo Tiêu lại liếc mắt nhìn cô một cái, lúc này cũng không đáp.
Du Lệ đợi một lúc không thấy anh đáp lại, lấy một cái kẹo sữa trong túi ra đưa cho anh.
Vì thế tiên sinh Bảo Tiêu bảo, “Cô không cần biết”
Du Lệ, “Vâng”
Tuy Chử Hiệt không trả lời nhưng cô gái Du vẫn dùng bộ não cường đại của mình phóng đại lên, trong lòng càng thêm đồng tình, quyết định sau này sẽ mua nhiều đồ ăn cho anh, nếu tiền lương anh không đủ anh ăn, thì cô sẽ lén trợ cấp một ít cho anh.
Người tài ba dị sỹ sao, có lẽ ăn cũng là một loại năng lực nào đó? Cô cũng không ghét bỏ mà.
“Vậy anh ăn nhiều vậy, có làm thân thể bị thương không?” Du Lệ lại hỏi tiếp.
Chử Hiệt lắc đầu, thấy cô liếc nhìn qua, đôi mắt nâu đen trong sáng như thủy tinh, có mấy sợi tóc buông bên má, khiến cô thoạt nhìn càng đáng yêu mấy phần, lại có phần ngọt ngào quyến rũ.
“Không đâu”
Nghe thấy đáp án của anh, cô gái kia cười tươi rói, đôi mắt cong cong thành trăng non, có vẻ rất vui sướng.
Xác nhận Chử Hiệt cũng không vì ăn quá nhiều mà tổn thương tới thân thể, Du Lệ cũng không còn thấy gánh nặng nữa.
Hàn huyên với Chử Hiệt một hồi, Du Lệ lại xem kịch bản tiếp, có cảm giác mệt mỏi, quyết định nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị tinh thần bộ mặt để nghênh đón công việc sắp tới.
Mãi cho đến khi cô thở đều đều, Chử Hiệt mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn từ trán cô xuống dưới, cứ nhìn kỹ từng tấc gương mặt cô, đột nhiên vươn tay ra, bàn tay to rộng nhẹ nhàng dừng trước mặt cô, rồi ngừng lại.
Một hồi lâu, tay đó mới thả xuống, kéo chiếc chăn dưới hông cô lên đắp nhẹ lên người cô.
***
Mười mấy tiếng sau máy bay cũng hạ cánh.
Du Lệ che miệng ngáp một cái, đeo kính râm cùng trợ lý và vệ sỹ đi xuống, ngồi xe rời khỏi sân bay.
Họ đi đến khách sạn mà đoàn làm phim đã đặt phòng trước, để ngày mai cùng đoàn làm phim xuất phát đi tới trang viên lâu đài cổ.
Lúc đến khách sạn, đã chạng vạng tối, ánh đèn tuýp lập lòe, toàn bộ thành phố giống như một tòa thành không có ban đêm, trên đường phố nước ngoài xa lạ có những người phương Tây cao lớn đi lại, có vẻ đông vui náo nhiệt.
Người đoàn phim bố trí đã đứng ở khách sạn đợi họ.
Đón họ là một nam nhân trung niên có diện mạo bình thường, sau khi xác nhận thân phận xong thì đưa chìa khóa cho họ, vừa không để ý bảo, “Mai tám giờ tập trung, mọi người đừng có đến muộn”
Nói xong, thấy cửa khách sạn có người đi tới, vội vàng tiến tới đón, thái độ còn ân cần hơn trước nhiều.
So ra thái độ nhân viên đoàn làm phim tiếp đón Du Lệ có vẻ khinh thường hơn nhiều.
Nhưng cũng chẳng trách được ông ta, so với Du Lệ người này chỉ vì giá trị nhan sắc mới được đạo diễn chọn trong đám người Đông Phương, thì trong mắt họ, chỉ là đại diện bình hoa, phía sau tiến vào là một thiếu nữ mắt xanh tóc vàng, đúng là nữ chính – Marisa Gibson của bộ phim “Bí Cảnh”, là con cưng tóc vàng Hollywood, khá nổi tiếng, chẳng trách mà nhân viên đoàn làm phim lại ân cần với cô ta đến thế.
Du Lệ quay đầu nhìn thoáng qua Marisa Gibson đang được mọi người vây quanh, thực ra cũng không để ý lắm, bấm thang máy đi lên.
Vừa đến trước thang máy lại thấy có một đám đông tới.
Lúc này tiến vào là một người đàn ông tóc nâu, giống như siêu sao thiên vương vậy, đi sau có một đoàn người đông đúc ào ào tiến vào.
Marisa Gibson trông thấy anh ta thì vui sướng đi tới, chào hỏi quen thuộc, “Luda, anh cũng tới rồi”
Người tới là Luda Holson, một nam nhân vô cùng anh tuấn, cũng là tình nhân của công chúng Hollywood, anh ta có một đôi mắt thâm thúy như đại dương, dịu dàng mà đa tình, nghe nói hầu hết phụ nữ gặp anh ta đều bị chìm trong đôi mắt dịu dàng đa tình của anh ta, tự dưng yêu anh ta say đắm.
Phảng phất như tất cả mọi người được chọn vào lúc này đều cũng cùng tới, Luda Holson chân trước vừa vào, thì phía sau lại có một thiếu niên đẹp trai tóc vàng có làn da tái nhợt và nữ minh tinh gợi cảm xinh đẹp, thiếu niên đẹp trai là nam số 2 – Alger Guzman, còn nữ minh minh gợi cảm số 2 là Shiya Keynes. Lúc này nam nữ diễn viên chính, nam nữ số 2, số 3 đều có mặt cả.
Du Lệ chính là nữ số 3 đó.
Xen lẫn trong dàn diễn viên, Du Lệ, người Đông Phương này chẳng ai thấy được, trong nháy mắt cô có cảm giác nữ chính Marisa Gibson khinh miệt nhìn cô, giống y chang phần đông các diễn viên nước ngoài, có thành kiến và kỳ thị rất sâu với diễn viên Đông Phương.
Du Lệ cũng không thèm quan tâm, mà cứ đứng ở đó đợi thang máy.
Lúc thang máy mở ra, cô dẫn theo vệ sỹ và trợ lý vừa đi vào, phát hiện ra có một người cùng vào theo.
Du Lệ ngẩng đầu nhìn, thì phát hiện ra cái nam số 2 Alger Guzman, nhìn gần, làn da vị thiếu niên đẹp trai này tái nhợt đến kinh động lòng người, nhưng ngũ quan thì cực kỳ tinh xảo, làn da tái nhợt và khuôn mặt tinh xảo kết hợp lại khiến cậu ta giống như một vật phẩm tinh xảo dễ vỡ, mỹ lệ mà lạnh băng.
Đám đông nam nữ vai chính và nữ số 2 đang nói chuyện, phát hiện ra nam số 2 Alger Guzman thế mà đi rồi, cùng nhìn qua, Marisa Gibson không kìm được nhíu mày cứ như Alger Guzman là tên phản đồ vậy.
Lúc này thang máy cũng vừa lúc đóng lại.
Alger Guzman bình tĩnh đứng đối diện với nhóm Du Lệ, vẫn duy trì khoảng cách một quãng, ngước mắt nhìn Du Lệ đối diện, đột nhiên cười với cô một cái, nói, “Tôi là Alger Guzman, cô chính là mỹ nhân Đông Phương của phim “Bí Cảnh” đó sao?’
Du Lệ cũng cười, đáp lại lễ phép, “Xin chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi là Du Lệ”
Mắt Alger Guzman nhìn lướt qua mặt cô, đôi mắt màu nâu xoẹt nhanh qua thứ gì đó, nói, “Tiểu Thư Du quả nhiên là một mỹ nhân hiếm có, ánh mắt Robert không tồi”
Câu này rõ ràng là khen, nhưng không hiểu sao, Du Lệ cứ có cảm giác như lời đó có gì kỳ lạ vậy.
Không kìm được mà nhìn về phía thiếu niên đẹp trai đối diện lễ phép, thấy anh ta lại nhìn mình cười một cái, nụ cười rõ ràng có vẻ rất tốt đẹp, lại như ẩn giấu một luồng lạnh lẽo khó nói.
Mãi cho đến lúc thang máy dừng lại, sau khi tách ra khỏi thiếu niên đẹp trai kia, trợ lý Trịnh không kìm được mà thở dốc, nói nhỏ, “Không hiểu sao, cứ cảm thấy cái vị Alger Guzman kia hơi lạnh, nghe bảo thân thế anh ta vô cùng thần bí, vẫn là hậu đại quý tộc của quốc gia, rất được người ta hoan nghênh”
Địa vị lớn vậy, chẳng trách mà có thể đứng vững ở vị trí trí nam số 2 trong bộ phim “Bí Cảnh”
Du Lệ gật đầu theo, nói tùy ý, “Xem ra diễn viên đoàn làm phim này ai cũng có địa vị, chỉ có mình chị là cây cỏ thôi”
Trợ lý Trịnh nhíu mi, đột nhiên hơi lo lắng cho Du Lệ này sẽ bị đám người nước ngoài bắt nạt.
Chỉ có Chử Hiệt không nói gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Alger Guzman rời đi.
***
Sau khi Alger Guzman vào phòng trong khách sạn, nói với trợ lý đi theo, “Không có việc gì thì đừng có lại đây làm phiền”
Trợ lý đáp được một tiếng, bỏ hành lý xuống, cung kính rời đi.
Nhưng trợ lý vừa ra tới cửa đã nghe thấy một giọng nói vang lên, “Alger, không ngờ anh cũng tham diễn bộ phim này đó, vừa rồi sao anh lại không cùng chúng tôi nói chuyện mà đã đi rồi thế?”
Trước khi bộ phim “Bí Cảnh” quay, họ cũng không rõ người nào tham gia diễn bộ phim này nữa.
Alger Guzman xoay người, đôi mắt màu nâu lạnh băng nhìn thiếu nữ tóc vàng đứng ở cửa, họ đều là tóc vàng điển hình, là mầu tóc chuẩn mà Hollywood yêu thích, nhưng cả hai lại khác nhau.
Marisa Gibson xinh đẹp đáng yêu, là cục cưng tóc vàng mà đàn ông cảm nhận được, còn mang theo vóc dáng thiếu nữ ngây thơ đơn thuần và xinh đẹp; còn Alger Guzman thì xinh đẹp lạnh nhạt, mỗi cử chỉ hành động đều là loại ưu nhã quý tộc, bất kể đối mặt với ai hay chuyện gì, đều là bộ mặt lạnh nhạt tự do, ít có thứ gì khiến anh ta rung động.
Nhưng người quá đẹp thật khiến người ta có cảm tình, Marisa gibson dĩ nhiên cũng có cảm tình, vào lúc trong đoàn làm phim có một người Đông phương không hợp nhau, Marisa Gibson không kìm được coi nhóm Alger bọn họ về chính nước mình, cùng nhau bài xích khỉ da vàng kia.
“Chẳng có gì đáng nói cả”. Alger Guzman chẳng thèm để ý bảo, ‘Không có việc gì thì cô đi đi”
Marisa Gibson đi vào, gần đây cô ta nổi bật nhất, được các fan yêu thích đến hỏng rồi, tính tình con gái bất giác mang theo sự cưng chiều và ngạo mạn, rất ít coi trọng người nào, dĩ nhiên cũng không coi lời nói của Alger Guzman ra gì.
Cô ta tới gần Alger Guzman, thò tay qua, Alger Guzman lùi lại một bước, chiếc khăn tay trắng bị Marisa Gibson chạm vào.
Sắc mặt anh ta sầm xuống, ánh mắt lạnh băng, ép giọng nói gằn lại thô bạo, “Cút!”
Marisa Gibson bị anh ta tạc một câu mất hết mặt mũi như thế, tức khắc sầm mặt xuống, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi cửa đóng lại, Alger Guzman xì một tiếng, hạ giọng nói, “Nhân loại bẩn thỉu!’
Sau đó chẳng chút do dự ném thẳng chiếc khăn tay bị Marisa Gibson chạm qua vào thẳng thùng rác.
***
Sau khi Marisa Gibson rời khỏi phòng Alger, đi qua một phòng, biết đây là phòng nữ nhân Đông Phương ở, không kìm được thò chân đạp vào cửa một cái.
Trợ lý đi theo cô ta nhỏ giọng nhắc cô ta, bảo cô ta bớt giận cho.
Marisa Gibson cười lạnh nói, “Thẩm mỹ của Alger cũng thật kỳ lạ, chẳng nhẽ anh ta thích khỉ da vàng sao? Cũng không biết bẩn!’
Trợ lý lại nói nhỏ, “Tiên sinh Guzman chưa bao giờ tỏ vẻ là thích dạng người gì, ngài có lẽ hiểu lầm rồi”
Marisa Gibson hừ một tiếng, đang định đi, đột nhiên cửa phòng mở ra, thấy nam nhân xuất hiện ở ngay cửa, cô ả sững sờ, đợi lúc thấy bộ dáng của đối phương, trong mắt lóe sáng.
Đây là một người đàn ông có diện mạo còn đẹp hoàn mỹ hơn cả Alger Guzman, đàn ông sao lại có bộ dáng thế này chứ? Đàn ông như vậy, bất kể ở đâu, đều là vật phát sáng trong đám đông, khiến phụ nữ mê mẩn, đàn ông ghen ghét.
Tiếp đó, lại nghe thấy người đàn ông đẹp trai đó nói đầy ngạo mạn, “Cút!”
Marisa Gibson, “……”