Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 59-4: Lời nguyền ba tháng (4)




Tuy Trữ Hằng vẫn đang ăn cơm nhưng ánh mắt của hắn vẫn hướng về phía phòng bếp, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc Trữ Huyễn và Trữ Hạo.

Tô Tiểu Mạt đi vào phòng bếp, Trữ Dã cũng đã đứng ở giữa phòng, ngẩng đầu, nhìn bộ dạng giày da tây trang của hắn, còn cái bộ mặt cười cười ôn hòa cùng với mái tóc dài phiêu dật kia, làm gì giống một người đang chuẩn bị xuống bếp làm cơm chứ.

Cô xoay người, lấy từ trong tủ bếp ra hai cái tạp dề, một cái quăng cho Trữ Dã, một cái tự mặc vào người, “Cởi tây trang ra, mặc cái này vào.”

“Được.” Trữ Dã vừa nói vừa cởi áo vest của mình ra, bên trong là một cái áo sơ mi màu ngân hôi, nhìn thôi cũng thấy chất vải rất tốt, thoạt nhìn hắn anh tuấn phi phàm, nhìn cái tạp dề lật qua lật lại nửa ngày cũng chưa mặc vào.

Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn Trữ Dã, “Sao còn chưa mặc vào?”

“Không biết mặc.” Trữ Dã trả lời rất ngắn gọn xúc tích.

Tô Tiểu Mạt có chút khó hiểu, không phải mọi người đều đồn đãi năm người bọn họ đều có thể vào được nhà bếp sao? Còn tên này làm gì giống thể loại có thể vào được nhà bếp chứ, rõ ràng là một kẻ kén ăn.

Cô vừa nghĩ vừa tiến tới, lấy cái tạp dề trong tay hắn, sau đó kiễng mũi chân tròng vào cổ của hắn, lấy hai cái dây tạp dề vòng qua eo mảnh khảnh của hắn, sau đó buộc lại.

Trữ Dã đứng in không nhúc nhích, nhìn Tô Tiểu Mạt không chút mất tự nhiên buộc dây cho hắn, hành động này thoạt nhìn như thể họ đang ôm nhau rất thân mật, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ của hai gò má đang áp sát vào ngực hắn, khiến hắn nhịn không được mà mím môi cười.

Động tác của Tô Tiểu Mạt rất nhanh nhẹn, buộc xong dây lưng thì lùi về sau vài bước, sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

“Này, rửa cài này đi.” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Dã, chỉ vào những nguyên liệu vừa được lấy ra.

Trữ Dã không nói gì, tiến tới, mở vòi nước, đang tính rửa thì Tô Tiểu Mạt vội kêu lên, “Đợi chút.”

“Sao vậy?” Trữ Dã nâng mắt, thản nhiên hỏi.

“Người ngoài luôn đồn năm người các anh ra được phòng khách vào được nhà bếp, thế sao bộ dạng này của anh lại giống như chưa từng xuống bếp bao giờ vậy?”Tô Tiểu Mạt quăng cho Trữ Dã một cái liếc mắt xem thường.

“Không nên tin vào lời đồn.” Trữ Dã thấp giọng trả lời.

“Đúng vậy, quả là không nên tin vào lời đồn.” Tô Tiểu Mạt vô cùng đồng tình, sau đó nâng tay cởi bỏ nút áo ở cổ tay hắn, rồi xắn tay áo lên, ngẩng đầu nhìn Trữ Dã, “Nấu ăn mà không xắn tay áo thì sau khi nấu xong đồ của anh cũng đuọc xào trong máy giặt.”

“Ừ.” Trữ Dã chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó bắt đầu rửa rau.

Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Dã nghiêm túc rửa rau thì cũng quay đầu bắt đầu nghiên cứu cách chế biến thịt bò, mang những thức ăn Trữ Dã yêu thích tới, xử lí cực kì thuần thục, Trữ Dã đứng một bên làm việc rất nghiêm túc cũng nhịn không được hướng ánh mắt về phía bạn nữ nào đó làm việc còn nghiêm túc hơn, vẻ mặt không coi ai ra gì, khóe miệng hắn lại nhếch lên ý cười.

Tô Tiểu Mạt nghiêm túc chiên miếng bit tết, vừa làm vừa nói cho Trữ Dã biết cách làm làm sao để miếng thịt bò tươi mới, Trữ Dã đứng một bên cũng nghiêm túc học tập, thỉnh thoảng còn chen tay vào thử.

Sau khi nấu xong bít tết, Tô Tiểu Mạt lại lấy một chai rượu từ trong thùng đá, “Anh thích cái này đúng không?”

“Ừ.” Trữ Dã nhìn dĩa cơm tây trên bàn, trên mặt lộ ra tia vui sướng, lại nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, cô rất thuần thục mở chai rượu ra, rót một ly đặt trước mặt Trữ Dã, “Ban ngày nên uống ít thôi.”

“Được.” Trữ Dã hiếm có một lần không phản bác lại lời của cô, cũng không châm chọc khiêu khích cô, chỉ đưa tay tiếp lấy ly rượu, đặt trên mặt bàn, bưng phần cơm phong phú của hắn ra khỏi phòng bếp.

Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Dã cứ thế ma đi thì vội vàng gọi lại, “Đúng lại.”

“Có chuyện gì?” Trữ Dã xoay người nhìn Tô Tiểu Mạt hỏi.

“Anh cứ ra ngoài như thế sao?” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Dã trong bộ tạp dề, bưng một khây đồ ăn. Tự nhiên cô lại cảm thấy hắn như vậy khiến cô tật ấm áp.

Trữ Dã cúi đầu nhìn tạp dề, cười yếu ớt, “Cô lấy xuống cho tôi đi.”

“Ai.” Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên, làm lại động tác khi nãy, vòng qua thắt lưng của Trữ Dã, lấy cái tạp dề xuống, lại nâng tay kéo tay áo đang xắn cao của hắn xuống, sưả lại tốt, “Tốt rồi, anh ra ngoài ăn đi.”

“Ừ.” Trữ Dã gật đầu rồi đi ra ngoài.

Tô Tiểu Mạt lại nhớ tới bạn nhỏ Trữ tích, cô thật không hiểu nổi cái tên kia ghét cô như vậy mà tại sao cô lại đi xuống bếp làm đồ ăn cho hắn nữa, cô làm thế có xứng đáng không đây?

Vừa nghĩ vừa tự khinh bỉ mình, vậy mà cô vẫn làm xong cơm trưa cho Trữ tích, lúc này Trữ Huyễn lười biếng tựa vào cửa, nhìn Tô Tiểu Mạt, “Đồ ăn đã nguội lạnh rồi.”

“Ừ, đã làm xong rồi, gọi Trữ Tích xuống ăn cơm đi.” Tô Tiểu Mạt bưng đồ ăn của trữ tích ra, nhìn Trữ Huyễn, “Có phải anh cũng chưa ăn không?”

“Anh chờ em ăn cùng.” Trữ Huyễn nâng tay tiếp khây đồ ăn trong tay cô, Tô Tiểu Mạt cũng không phản đối, đưa khây cho Trữ Huyễn, cởi tạp dề của mình, đi ra khỏi phòng bếp cùng hắn.

Trữ Hằng đã ăn no, nhân tiện gọi Trữ Tích xuống lầu, Tô Tiểu Mạt nhìn bạn nhỏ Trữ Tích mang bộ mặt âm trầm ngồi phịch xuống ghế, trong lòng cảm thấy buồn cười, cảm xúc người này biến hóa thật mau.

Trữ Hằng nhìn Trữ Dã tao nhã dùng bít tết, mùi thơm bay khắp đại sảnh, Trữ Hằng nhịn không được nuốt nước miếng, “Anh cả, có thể chia cho tôi chút được không?”

“Chỉ đủ cho mình anh dùng thôi.” Trữ Dã hoàn toàn thờ ơ với bộ dạng tham ăn kia của Trữ Hằng, thản nhiên nói.

“Ai, tôi nhớ là hồi đó tôi làm cơm anh cũng có luyến tiếc thế đâu.” cái này gọi là phân biệt đối xử sao? Hắn làm cơm thì Trữ Dã ăn chưa tới ba miếng đã đứng dậy rồi, còn Tô tiểu Mạt làm thù ngay cả một miếng cũng không muốn cho hắn.

“Anh ăn cơm của cậu làm là đã nể mặt lắm rồi.” Trữ Dã nhìn Trữ Hằng, hoàn toàn không chút lừu tình trả lời.

“Vậy sau này tôi không làm cơm cho anh nữa.” Trữ Hằng nghe Trữ Dã nói thì tức giận đến nghiến răng, hắn tốt bụng nấu cơm mà có người còn ghét bỏ à.

“Ừ, rất tốt.” Trữ Dã trả lời như thể cực kì vừa ý.

“Hừ.” Trữ Hằng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn đồ ăn của Trữ huyễn, nhịn không được mà nuốt nước mếng, nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, “Còn nữa không vậy?”

“Hết rồi.” Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng tham ăn của Trữ Hằng, “Anh còn chưa no sao?”

“No rồi, nhưng thức ăn cô làm thật thơm.” Trữ Hằng cố gắng hít vào, ngửi mùi thơm còn sót lại trong không khí.

“Trữ Huyễn nấu không ngon sao?” Tô Tiểu Mạt bấy giờ đã ngồi xuống, nhìn Trữ Hằng cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.