Mê Hoặc Song Vương

Quyển 5 - Chương 21: Ngoại truyện Gia Luật Thức (thượng)




Đêm, tăm tối không hề có chút ánh sáng nào, vài tia sáng trăng yếu ớt rọi vào khe cửa sổ. 

Ánh nến cháy chập chờn, vài cái sau khi chớp động, lại khôi phục lại tư thế đứng thẳng ban đầu. 

Tách vài tiếng, sáp dầu nhỏ giọt, trong phòng, hai người lo âu chờ đợi. 

"Hàn Hữu Thiên, vương bị làm sao vậy?" Ôn Nhứ ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt đầy nước mắt, vì sao, vương của Bắc viện vĩ đại ngày xưa, hiện nay lại không còn một điểm sinh khí, cả bộ dáng ngủ mê cũng đều lộ ra vẻ tái nhợt vô tận. 

"Vương, hắn mắc phải cô đĩnh." Hắn lấy từ trong hòm thuốc bên cạnh một bộ ngân châm, nhẹ nhặt lên một cây, cắm vào trên cánh tay Gia Luật Thức. 

"Cô đĩnh, đó là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Ánh mắt của Ôn Nhứ dần hiện ra một tia hy vọng, vương hắn chỉ là bị bệnh, không có việc gì.

Ánh mắt Hàn Hữu Thiên nhìn nàng, nhiều hơn một phần không đành lòng, nhưng cũng không muốn giấu diếm: "Chính là bệnh nan y."

Thoạt tiên, ánh mắt sáng rực như đốm lửa bỗng chốc liền trở nên ảm đạm, biến hóa, không còn một chút thần thái nào. 

Ôn Nhứ cúi người, một tay vẽ nhẹ trên lông mày hắn: "Vương, ngươi đã ngủ một ngày rồi."

Nguyên tưởng rằng, Bách Lý Hội đi rồi, hắn liền về lại bên cạnh mình. 

Hóa ra.............

Nàng chua xót tựa vào ngực hắn, âm thanh đau thương: "Thật sự không còn biện pháp sao?"

Hàn Hữu Thiên đem ngân châm không ngừng châm vào trên cơ thể nam tử, cuối cùng lắc đầu. 

Ngay cả hắn cũng không có cách nào, hai tay Ôn Nhứ níu chặt lấy vạt áo trước của Gia Luật Thức, khuôn mặt chôn sâu xuống. 

Ngủ một ngày một đêm, Bách Lý Hội đã đi xa rồi. 

Nam tử ho nhẹ ra tiếng, tim đập dồn dập, bỗng chốc liền trở nên rối loạn. 

Ôn Nhứ vội vàng đứng dậy, nhìn thẳng về phía Gia Luật Thức trên giường, khẽ gọi: "Vương............."

Mí mắt như có nghìn vàng đè xuống, nam tử ngẩng đầu, một tay cố sức vỗ nhẹ lên chỗ trái tim, ánh mắt còn chưa hoàn toàn trong suốt, quét một vòng xung quanh. 

Câu đầu tiên lại là: "Hội nhi, đi rồi sao?"

Hàn Hữu Thiên nhổ ngân châm xuống, hơi thở dài: "Đã sớm đi xa rồi, không bao lâu nữa sẽ về đến Nam Triều."

Gia Luật Thức yên tâm gật đầu, khuôn mặt tuấn lãng lãnh khốc, cũng không mất đi phần khí phách. "Vậy thì ta yên tâm."

Trên giường, nam tử càng trở nên suy yếu, hai tay chống hai bên, nhưng cũng là vô lực. 

Ôn Nhứ cảm thấy đau xót, vội vàng tiến lên đỡ hắn, đem gối mềm bên cạnh đặt ra phía sau. 

Lúc này Gia Luật Thức mới chú ý tới nữ tử trước mặt, "Nhứ nhi, sao ngươi lại ở đây?"

Ôn Nhứ cố gắng nhếch miệng: "Vương, Nhứ nhi đã sớm đến đây."

Che giấu không được vẻ ảm đạm trong đáy mắt, trong đáy lòng hắn, chỉ có Bách Lý Hội, mà nàng, cũng rất vui vẻ, ít nhất, hiện tại là nàng ở bên cạnh hắn. 

Ngoài cửa, một trận tiếng bước chân truyền đến, người đến cực kì cấp bách, lại không dám phát ra tiếng, chỉ đành cúi đầu ở một bên: "Vương............."

Lông mày của Gia Luật Thức nheo lại, thế nào mà trở lại nhanh như vậy?

Lấy mắt ra hiệu cho Hàn Hữu Thiên bên cạnh, hắn xoay người hướng về phía ngoài cửa gọi: "Vào đi."

"Dạ." Đi vào là phu xe hộ tống Bách Lý Hội. 

Gia Luật Thức ngồi thẳng dậy, đôi mắt lộ ra hàn ý vô tận: "Đưa đến Nam Triều rồi sao?"

Phu xe quýnh lên, thân người run rẩy quỳ xuống: "Vương, cô nương kia khăng khăng muốn tự mình trở về, nô tài không thể lay chuyển, chỉ đành phải đưa hành lý cho nàng, nàng........."

"Nàng như thế nào?" Gia Luật Thức nóng lòng nhổm dậy, lại nặng nề ngã xuống. 

"Vương............." Ôn Nhứ vội vàng nâng hắn dậy, vẻ mặt lo lắng. 

"Nàng, nàng liền tự mình trở về..........."

Hàn Hữu Thiên giật mình, một cước đạp cho phu xe ngã xuống đất: "Băng tuyết ngập trời như vậy, không hề có xe ngựa, ngươi bảo nàng trở về thế nào?"

Phu xe kinh hãi, hoảng hốt quỳ xuống, không dám nhìn nam tử trên giường. 

Trước mắt bỗng chốc sáng ngời, một tay thò vào trong tay áo mình: "Vương, này, đây là vị cô nương kia bảo nô tài giao cho ngài."

Hàn Hữu Thiên tiếp nhận, bất đắc dĩ giao đến tay Gia Luật Thức. 

Một chú chim thương ưng được chạm trổ trên thân đao, giờ phút này, lại không hề có chút độ ấm, cô đơn.

Tựa như nàng, bỏ lại hắn. 

Ngay cả thứ gì của hắn, nàng đều không thèm mang đi, thật sự là tuyệt vọng. 

Gia Luật Thức chỉ cảm thấy không thở nổi, ngột ngạt trong lòng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm thanh chủy thủ kia, trên tay dùng sức, nắm chặt hết sức, trong cổ hơi ngứa, ngai ngái. 

Một búng máu, phun trên thanh chủy thủ. 

Theo đường vân lồi lõm chảy xuống, một giọt, hai giọt, hoa nở không tàn, rơi trên thảm lông mềm mại. 

Hàn Hữu Thiên biết không tốt, đi qua chỗ phu xe, đá hắn lui ra vài bước: "Còn không mau cút đi."

Nam tử thu hồi thần trí, vội vàng vừa lui vừa dập đầu: "Nô tài cáo lui, nô tài cáo lui."

Hắn biết rõ, một cước này của Hàn Hữu Thiên là cứu mạng hắn. 

"Vương.........." Ôn Nhứ đứng dậy, ngồi vào phía sau nam tử, một tay đỡ hắn lên, để hắn dựa vào nàng. 

Gia Luật Thức nỗ lực bình phục lại, một tay nắm chặt đến đầu ngón tay trở nên trắng bệch. 

Đường vân khắc sâu như kim châm vào lòng bàn tay, trên mỹ ngọc sáng long lanh, xuất hiện vài điểm mỹ lệ. 

Vài giọt đã khô cạn. 

"Các ngươi đi ra ngoài."

Ôn Nhứ sững sờ, nhưng vẫn không đứng dậy.

Hàn Hữu Thiên thu gom hòm thuốc bên cạnh, lui ra. 

"Vương............" Một tay nàng đặt trên lưng hắn: "Để Nhứ nhi ở cùng ngươi............"

Gia Luật Thức dứt khoát lắc đầu, trong đôi mắt, sóng ngầm mãnh liệt: "Đi ra ngoài........"

Ôn Nhứ cắn cắn môi, chỉ đành phải nuốt nỗi cay đắng vào lòng, đứng lên. 

Hắn nhắm chặt mắt, nằm xuống. 

Đợi cho người đã lui ra hết, Gia Luật Thức mới mở mắt ra, lau sạch vết máu trên chủy thủ, để dưới gối bên cạnh. 

Nằm xuống, cực kì mệt mỏi nhắm mắt lại. 

Qua mấy ngày, hắn vẫn không ra ngoài một bước, mỗi ngày đều nhốt mình ở trong phòng. 

Ôn Nhứ tháo xuống một thân nữ trang, đều nói, nữ vi duyệt giả dung (*), hiện nay đã không còn người ngắm, đẹp như vậy để làm gì?

( *) nữ tử làm đẹp đều là vì làm cho người khác vui vẻ

Thay một bộ quần áo màu trắng mộc mạc, cánh cửa kia, nàng không vào được, lại không muốn đi khỏi viện này. 

Một lòng mâu thuẫn, hận không thể chém thành hai nửa. 

Gia Luật Thức chỉ cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, tuyết lại rơi, nữ tử để lại đây, chỉ có mảnh rừng mai trong viện kia thôi. 

Khoát thêm ngoại bào, hắn đi ra ngoài, trên lan can tích đầy tuyết, một tầng thật dày.

Một tay Gia Luật Thức đặt lên trên, khẽ dùng sức ép xuống, hiện ra dấu năm ngón tay nhàn nhạt, đây là việc lúc Bách Lý Hội nhàn rỗi buồn chán vẫn thường làm, nàng nói, là con dấu tự nhiên. 

Trong tòa viện này của hai người, có vô số vết tích của nàng, nàng khi đó, không hề biết mệt mỏi đóng dấu ấn, cả một cái góc nhỏ cũng không bỏ qua. 

Hắn cụp mắt xuống, đã thấy sâu trong rừng hồng mai, thoáng hiện bóng dáng màu trắng, tiêu thất không tan.

Nàng đứng đưa lưng về phía hắn, đầu hơi ngẩng lên, chăm chú nhìn bầu trời đẹp đẽ kia, trắng trong suốt. 

Mang theo vẻ nhợt nhạt, một mảnh sáng ngời. 

Gia Luật Thức không đành lòng quấy rầy, bước chân tận lực nhẹ nhàng, chậm rãi đi xuống nhà sàn. 

Nàng dường như vẫn chưa phát hiện, vẫn dạo chơi giữa rừng hoa thơm ngát, nụ cười trên chóp mũi, nhìn không sót thứ gì. 

Một tay vươn ra, ôm nàng vào lòng, Gia Luật Thức thì thào lên tiếng: "Hội nhi?"

Tâm chợt nguội lạnh, nàng chua xót nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngăn được giọt lệ chảy xuống. 

Không thừa nhận, không giải thích, chỉ có trở thành nàng một lúc, mới có thể được ôm ấp như vậy. 

Gia Luật Thức tựa đầu chôn sâu vào cần cổ nàng, lại không phải là hương vị quen thuộc trong tưởng tượng của hắn. 

Thân thể lùi ra sau, hắn lôi nàng đến trước người, mới nhìn thấy rõ ràng. 

Vì sao vẫn không thể tiếp nhận được, nàng đã đi rồi. 

Gia Luật Thức xoay người, không hề nhìn thấy cô đơn trong mắt nàng, bước chân nặng nề dẫm lên tuyết đọng, hiện ra hai hàng dấu chân, đứng dưới hồng mai. 

Không chịu nổi gió lạnh, đã có những cánh hoa hồng mai rụng rơi, trải đầy trên đất tuyết. 

Hắn lấy ngón tay nhặt lên một mảnh, dán lên môi, một loại độc tên là tương tư, từ từ ăn mòn trái tim vốn đang bình yên của hắn, đau, đau lòng, đau như lửa đốt. 

Một tay vươn vào trong tay áo, kéo một sợi dây dài mảnh, liền cầm trong lòng bàn tay. 

Túi hương của nàng đưa, Gia Luật Thức đem đến trước mũi khẽ ngửi. 

Một tay mở miệng túi, hắn ngồi xuống, nhặt lên từng mảnh từng mảnh để vào. 

Trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, một mảnh cũng không chịu thả xuống, động tác nhặt lên tràn ngập thành kính, tỉ mỉ che chở. 

Ôn Nhứ khó có thể tin được đứng ở một bên, thấy hắn như vậy, vội vàng xoay người lại, muốn bẻ một nhánh hồng mai. 

"Dừng tay." Gia Luật Thức nhướng mày, nhặt một cánh hồng mai cuối cùng: "Đây là ta trồng vì Hội nhi."

Hai tay Ôn Nhứ cứng đờ, cuối cùng, chạm cũng không để chạm vào dù chỉ là một chút. 

Thức, kiếp này, trong lòng ngươi đã không còn có ta?

Nàng tự giễu cười ra tiếng, ngươi thì tính là cái gì? Làm sao so sánh được?

"Nhứ nhi." Gia Luật Thức rốt cuộc cũng nhìn nàng: "Trở về đi."

"Trở về?" Ôn Nhứ do dự mở miệng, "Trở về thế nào? Vương phủ, còn ở đâu chứ?"

"Không cần ở bên cạnh ta, trở về vương phủ cũng tốt, trở về nhà cũng tốt........."

"Vương phủ? Nhà?" Nàng nhịn không được hỏi lại: "Không có ngươi, nơi nào là nhà của ta? Từ ngày Nhứ nhi theo vương, liền đã nhất định, vương đến đâu, Nhứ nhi liền đến đó."

Hai tay Gia Luật Thức đặt lên vai nàng, phủi nhẹ bông tuyết trên tóc nàng: "Yêu, ta đã không thể cho ngươi rồi."

Nói trắng ra như thế, Ôn Nhứ đau đớn nhắm mắt lại, nàng không thích nghe: "Vương, phần tình yêu này, ngươi không thể cho ta, vậy thì để Nhứ nhi cho ngươi."

Nàng vươn hai tay, ôm lưng hắn: "Đừng đẩy ta ra, ta chỉ muốn lưu lại chút độ ấm sau cùng này thôi."

Có thể cho nàng, cũng chỉ có điểm này.

Gia Luật Thức nhìn ra ngoài viện, tuyết vẫn rơi. Người phái đi, đều không tìm được tung tích của nàng. 

Giữa bông tuyết trắng xóa, nàng chỉ lưu lại bọc đồ kia. 

Hội nhi, ngươi ra đi để lại toàn bộ những thứ của ta, một thân một mình, giống như lúc ngươi tới. 

Đã không thấy rõ bóng lưng của ngươi, hay đã không còn lưu luyến, có hay không, có phút chốc dừng lại?

Thân thể Gia Luật Thức suy yếu kịch liệt, lúc trước luôn lấy nội lực áp chế, hiện nay, một khi phát tác, là sống không bằng chết. 

Chim thương ưng kia không còn bay lượn nữa, hắn chấp nhất đi đến gò đống. 

Vẫn còn trông thấy, dáng múa xinh đẹp của nàng, vẫn còn trông thấy, nụ cười của nàng, làm lòng người điên đảo. 

Nhặt hòn đá trên đất, không biết, lúc đó nàng đã nguyện ước điều gì?

Gia Luật Thức kéo chặt cổ áo, gió lạnh, thổi vào lòng cũng lạnh lẽo. 

"Hàn Hữu Thiên." Hắn khẽ gọi, nhìn chung quanh trống trãi: "Sai người dời những cây hoa mai này đến đây, hiện tại liền đi."

"Này........." Hàn Hữu Thiên mơ hồ lặp lại, "Vương, thời tiết hiện tại, chỉ sợ sau khi dời đi sẽ không dễ sống."

Gia Luật Thức đem hòn đá trên tay đặt trên chày đá: "Bổn vương nhất định phải làm cho nó sống."

"Dạ." Hàn Hữu Thiên xoay người, đi chuẩn bị.

Ôn Nhứ đi theo một bên, chỉ là theo cùng, cũng không nói một câu. 

Nàng chưa bao giờ thấy vương như thế này, có lẽ là sau khi Bách Lý Hội xuất hiện, vương mới thay đổi. 

Trận tuyết này, rốt cuộc muốn rơi đến khi nào? Nàng không thích như vậy, rơi không ngừng nghỉ, không phân biệt được màu sắc vốn có, tựa như tâm của hắn, bị phủ kín một tầng băng dày, thật dày.

Qua hồi lâu, xe ngựa vận chuyển cây mai mới đến nơi, Gia Luật Thức vẫn không thể tự mình trồng, bởi vì sớm đã không còn sức lực. 

Đem xẻng cắm xuống tuyết đọng, đào khoét bùn đất, nền đất rét lạnh kết thành một tầng băng tuyết. Nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn trồng, hắn nói có thể sống, liền có thể sống. 

Ngẩng đầu, từng cánh rơi xuống lông mày, trên môi, Hội nhi, nếu quả có một ngày, ngươi thấy được rừng mai này, nhất định phải nhớ kĩ, nó vì ngươi mà nở rộ. 

"Hàn Hữu Thiên, nàng trở về đã bao lâu?"

"Đã hơn hai tháng..........."

Gia Luật Thức khẽ gật đầu, trên lông mi nồng đậm, phủ lên một tầng băng sương, nhưng một chút cũng không che giấu được đáy đầm đen tối kia. 

"Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Nam Triều."

"Đi Nam Triều? Vương, thân thể của ngươi.........." Hàn Hữu Thiên nóng lòng ngăn cản, vẻ mặt lo âu. 

Gia Luật Thức khoát tay: "Thân thể bổn vương tự mình biết rõ, đến Nam Triều, bổn vương chỉ muốn biết, nàng sống có tốt không, như vậy liền an tâm."

Ôn Nhứ che mặt khóc, hắn, thương nhớ nàng, cho dù sắp chết, cũng muốn chắc chắn nàng đang sống tốt. 

Nam tử như vậy, một khi yêu là bất chấp hết thảy. 

Đợi đến khi toàn bộ đã được trồng xong, trên người bọn họ đã sớm bị tuyết bao trùm, Gia Luật Thức đến gần một cây, đào đất dưới gốc, lấy ra chủy thủ trong tay áo chôn xuống. 

"Hàn Hữu Thiên, nếu có một ngày, Hội nhi thật sự đến đây, thay ta đem chủy thủ này trả cho nàng, bổn vương đã đưa ra thứ gì đó, sẽ không thu hồi lại."

Trong cổ hắn ngột ngạt, gật gật đầu: "Được."

Nán lại hồi lâu, Gia Luật Thức mới đứng dậy, lên chiếc xe ngựa bên cạnh: "Trở về đi, ba ngày sau đi Nam Triều."

"Dạ."

Ôn Nhứ đi theo phía sau, ngoái đầu nhìn lại, trước mắt đều là màu đỏ, nàng phải ở chỗ này, chờ vương trở về. 

Cho dù, chờ đến khi chỉ còn một mảnh lạnh lẽo................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.