Mê Hoặc Song Vương

Quyển 3 - Chương 3: Hồi triều




Bách Lý Hội mang theo Tiểu Lam cùng Thủy Cơ ngồi chung một xe ngựa. Thủy Cơ, là nàng cố ý muốn dẫn đi, ở lại doanh trại, tất phải sống không bằng chết. Thủy Cơ ngồi dựa vào cửa sổ, cho dù đối với Vương gia có tình, nàng cũng không dám hy vọng xa vời, nữ tử như vậy, là đáng giá cho bất luận kẻ nào vì nàng mà buông bỏ tất cả. 

Liễu Nhứ mang theo Tiểu Lục ngồi xe ngựa phía sau, khi mới xuất phát, Bách Lý Hội liền thấy được, quả nhiên là một người có tâm cơ, một Liễu Nhứ còn khó đối phó, lại thêm một Tiểu Lục.

Nhìn lại Tiểu Lam bên cạnh, hai mắt đang sáng vụt lên, tò mò nhìn ngoài rèm, tựa hồ như đối với sự vật chưa thấy tràn ngập tò mò: "Thủy Cơ, Hội phi, ngươi xem cái cây kia đi, hoa nở ra lại là màu lam a."

Bách Lý Hội cười chế nhạo nói: "Chờ trở lại Trường An, ta nhất định sẽ mang các ngươi hảo hảo đi dạo vài ngày, có nhiều trò chơi rất mới mẻ."

"Thật sự?" Tiểu Lam vui vẻ dựa vào người nữ tử bên cạnh, khuôn mặt ở trên vai nàng nhẹ cọ cọ: "Trường An có cái gì ăn ngon sao?"

"Đương nhiên là có, đảm bảo ngươi ăn ba ngày ba đêm không trùng lặp." Bách Lý Hội nhìn hai người bên cạnh, trở về nhà, tuy là nương đã mất rồi, có nhà cũng như không có, nhưng nàng có bà vú, đã nuôi dưỡng nàng từ nhỏ đến lớn, nữ tử ôn nhu như nước. 

"Nhiều như vậy?" Tiểu Lam ngồi thẳng người, trên mặt vẫn hớn hở như vậy. 

Thủy Cơ nhịn cười, lại lo lắng mở miệng: "Tiểu Lam, Hội phi không so đo, chúng ta cũng không được phép mất thân phận, trước mặt người ngoài thủy chung cần phải duy trì đúng cấp bậc lễ nghĩa, bằng không, trở thành đề tài bàn tán của người ta cũng không hay. 

"Ta biết, đây không phải chỉ có ba người chúng ta thôi sao." Tiểu Lam tiến sát về hướng Thủy Cơ, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Vương phủ, có Liễu phi, có thể so với cuộc sống bình yên ở biên giới được sao? Còn có một vị chánh phi Vương gia mới nạp a."

Bách Lý Hội xốc rèm che màu hồng nhạt lên, bầu trời đã quang mây, bánh xe chạy trên đá vụn, thỉnh thoảng lắc lư mấy lần, người cũng không yên đung đưa theo. Chồi non vươn lên tràn trề sức sống, sắc xanh mỏng manh. 

"Yên tâm đi, sẽ không giống như trước nữa." Nữ tử quay đầu nhìn hai người, bị xuân ý ảnh hưởng, nụ cười trên mặt thuần khiết mà rạng rỡ. 

Ba người cùng nhìn ra ngoài xe ngựa, gió chậm rãi thổi vào trong xe, không hề thấy lạnh nữa, ấm áp hòa thuận vui vẻ. 

Xe ngựa phía sau, Liễu Nhứ nhàm chán tựa vào một bên, Tiểu Lục bên cạnh đang nạy hạt dưa, những hũ thủy tinh chồng chất chứa đầy hạt dưa, nhưng nữ tử thủy chung vẫn không đụng đến một cái. 

Tiểu Lục không dám nhiều lời, chỉ là nhu thuận tiếp tục nảy, Liễu Nhứ mở to đôi mắt, không kiên nhẫn liếc nàng: "Làm một nha hoàn thiếp thân, một chút năng lực cũng không có, muốn thì cút ra ngoài mà nảy."

Tiểu Lục vội vàng buông hạt dưa trong tay, ra sức tiến đến bồi tội: "Liễu phi, là lỗi của nô tỳ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.........."

Thấy nàng sợ hãi rụt rè như thế, nữ tử càng thêm tức giận, vung ống tay áo thật mạnh: "Tốt lắm, muốn đi theo ta, sau này phải chú ý một chút."

"Dạ" Tiểu Lục nhẹ nhàng thở ra một hơi, nữ tử này, âm tình bất định, thực sự là làm cho người ta khó có thể nắm bắt được. 

"Nữ tử hiến vũ trong đêm yến hội đó, là ai?" Thắc mắc này ở trong lòng Liễu Nhứ đã lâu, chỉ cần một ánh mắt, nàng liền nhìn ra được vũ nương kia đối với Vương gia có tình ý. 

"Nàng là vũ nương của doanh trại chúng ta, cũng được thị tẩm mấy lần, chỉ là Liễu phi ngài yên tâm, Thủy Cơ cũng không có cái phúc khí đó được lâu, Vương gia cũng đã lâu không có chạm vào nàng ta rồi." Tiểu Lục hiểu rõ, có thể ở lại bên người Liễu Nhứ, chính là duy nhất dựa vào những chuyện, những người nàng đã quá quen thuộc. 

"Vậy sao? Thủy Cơ?" Hai mắt Liễu Nhứ khép hờ, lại thêm một nữ tử xinh đẹp. 

"Đúng, trong yến hội lần trước, Vương gia đã đem nàng ban cho Lý tướng quân, về sau, về sau lại bị Liễu tướng quân........." Tiểu Lục úp úp mở mở dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Nhứ. 

"Cái gì? Nữ tử ca ca cưỡng bức chính là nàng?" Liễu Nhứ chỉ biết là nữ tử  Liễu Vân Tường cưỡng bức là một vũ nương, cũng không biết lại chính là nàng. 

"Đúng, chính là nàng."

Liễu Nhứ trầm mặc không nói, xem ra cũng không có bao nhiêu uy hiếp, hừ, một vũ nương nho nhỏ, đó là Liễu gia để mắt tới nàng, vì nàng, ca ca kém chút nữa đã bị mất cái mạng nhỏ. 

Trên chiếc xe ngựa sau cùng, thuận theo sự kiên trì của Liễu Nhứ, Liễu Vân Tường nằm dưỡng thương, nói là trở lại Trường An, sẽ nhanh chóng mời đại phu đến điều trị một chút, đến nay vẫn là không thể xuống giường được. 

Dọc theo đường đi, Tiểu Lam không ngừng hỏi đông hỏi tây, ngay cả Thủy Cơ cũng tràn ngập tò mò, Trường An, kinh đô phồn thịnh. 

Bách Lý Hội tựa đầu trên cửa sổ, một chiếc xe ngựa, hiện tại lại đang ở trên đường về, một năm trước, cũng là ba nữ tử, một năm sau, Lý Như đã chết, Tiểu Liên thân thể vùi lấp ở doanh trại quân Liêu, duy chỉ có mình, lại được bảo toàn. 

Mặc dù sau đó Gia Luật Thức phái người đem Lý Như an táng, nhưng, dù sao cũng là chết ở xứ người, tại mảnh đất đó không hề có sắc thái của ngoại quốc, làm sao ngủ được an tâm?

Lá úa không cam chịu nhìn những mầm mới vươn lên, bất đắc dĩ, một ngọn gió mát đi qua, cũng chỉ có thể chầm chậm rơi xuống, lá rụng về cội. 

Ở phía trước Tập Ám cùng Lý Nam đang yên ổn cưỡi ngựa, song song mà đi, nhàn nhã tự tại. 

"Lý Nam, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, lần này hồi kinh, liền thành thân luôn thôi." Tập Ám mặc trường bào ngân bạch sắc, nhìn về nam tử bên cạnh. 

"Vương gia, Lý Nam chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ."

"Chờ mấy ngày nữa, chuyện vương phủ được xử lý ổn thỏa, liền đem nha hoàn bên cạnh Hội phi ban cho ngươi, thế nào?" Tập Ám nhìn thuộc hạ đắc lực này, tâm ý đã sáng tỏ, nhưng cũng tỏ ra ngượng ngùng."

"Vương gia, thuộc hạ, này........, Tiểu Lam cô nương sẽ đồng ý sao?" Lý Nam khó đè nén được cảm giác hưng phấn, cả lời nói cũng không còn liên quan. 

"Bổn vương sẽ chờ uống rượu mừng của ngươi." Trường tiên của Tập Ám thúc ngựa, chiến mã tưang nhanh bước chân: "Nhanh, trước khi trời tối phải tìm được nơi nghỉ chân."

Lý Nam giương roi ngựa lên đuổi theo, trong mắt, trong đầu, nữ tử gọi là Tiểu Lam tươi cười như hoa. 

Rốt cuộc trước khi trời tốt cũng tìm được một khách điếm, ở gần trấn trên, nhưng vẫn khó có được sự rộng lớn hoa lệ. 

Tiểu Lam giúp đỡ Bách Lý Hội xuống ngựa, lão bản đã sớm chuẩn bị đầy đủ rượu và thức ăn, chỉ còn chờ đám người ngồi xuống. 

Long đong mệt mỏi một ngày, mặc dù không mệt, nhưng thực sự là tiêu hao sức lực trong người. Bách Lý chỉ ăn qua loa một chút, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Tập Ám thấy nàng không nói gì, chỉ đành phải tự nhiên cởi quần áo ôm nàng vào lòng: "Hội nhi..........."

Quay đầu gối lên bờ vai của hắn, chờ câu kế tiếp của hắn, thấy thật lâu hắn vẫn không nói gì, Bách Lý Hội nghi hoặc mở miệng: "Vương gia, ngài muốn nói cái gì?"

Tập Ám có chút không được tự nhiên giật giật thân mình, ánh mắt liếc về nơi khác: "Ngươi, ngươi có phải hay không đang tức giận?"

Nếu như nói lúc trước Bách Lý Hội còn có một chút khó chịu trong lời nói, phỏng chừng phút chốc đều tan biến, chỉ là trên miệng không đồng nhất lắp bắp lên tiếng: "Hội nhi không dám."

Tập Ám thấy Bách Lý Hội cong lên cái miệng nhỏ nhắn, sau một lúc lâu, mới phát ra một câu: "Ta sẽ không xin lỗi, nếu không thì, về sau mỗi khi hôn trán ngươi một cái, là bày tỏ ta đang xin lỗi, được không?"

Bách Lý Hội nghe giọng điệu của nam tử mang theo một chút cầu khẩn, vừa buồn cười vừa tức giận nâng cao cái trán, hai mắt nhắm nghiền. 

Nhẹ nhàng hôn một cái, hơi mát lạnh rơi vào cái trán đầy đặn trơn bóng của nàng, Bách Lý Hội cảm thấy thoải mái, thật lâu vẫn không tiêu tán. 

Một vương gia kiêu ngạo như vậy, quả nhiên cả một câu xin lỗi đều sẽ không nói, có lẽ là từ  đó không có ai dạy hắn, quan trọng nhất là, hắn căn bản cũng sẽ không học. 

Đôi tay Bách Lý Hội quấn thật chặt lên hông của hắn, đầu vùi vào thật sâu trước ngực hắn, ngửi thật sâu, hương vị thuộc về hắn, một mùi thơm nhàn nhạt.

"Vương gia, Hội nhi cầu xin ngài một chuyện được không?" Âm thanh yếu ớt từ giữa bộ ngực nam tử rầu rĩ truyền ra.

"Cái gì?"

Bách Lý Hội quay mặt sang, đổi thành nghiêng đầu nằm trước ngực hắn, thanh âm tự nhiên sáng tỏ. 

"Gia, Lý Như cương liệt như thế chết đi, ngài cùng nàng, không yêu cũng có tình nghĩa, huống hồ, nếu không có nàng, ta đã sớm chết rồi. Xin gia cho phép ta lập một cái mộ cho nàng, đem cả bộ hài cốt ở hậu viện kia cùng chôn thôi. Sống, không thể nắm chặt tay. Dù thế nào, đã chết, để cho bọn họ nương tựa nhau đến bạc đầu đi." Tay Bách Lý Hội quấn bên hông nam tử, bất an quơ quơ, hai mắt tràn ngập cầu khẩn. 

Thấy hắn dường như đang do dự, Bách Lý Hội dứt khoát đem cả thân thể chui vào lòng hắn, hai tay liều mạng đong đưa, bày ra một bộ dạng ngươi không đáp ứng ta liền không buông tay, "Vương gia.............."

"Tốt lắm" Tập Ám đè lại nàng không ngừng cựa quậy trên thân thể mình, nàng không phiền mình cũng muốn hôn mê, "Liền làm theo như lời ngươi nói đi."

"Thật sự?" Bách Lý Hội vui vẻ ngẩng mặt lên, dù sao cũng chỉ có 17 mà thôi, toàn bộ đều lộ rõ trên mặt. 

"Thật, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn lên đường." Tập Ám phủ chăn thật chặt trên người hai người, khóe miệng thoáng cong lên như có như không nói: "Mấy ngày nay bổn vương tạm bỏ qua cho ngươi, xe ngựa mệt nhọc, lại thêm vận động khác nữa, ta, sợ ngươi sẽ không chịu nổi."

Cái gì cùng cái gì, Bách Lý Hội một lần nữa bại trận, chỉ có thể, ngoan ngoãn vùi trong vòng tay ấm áp của hắn. 

Trời vừa sáng, liền vội lên đường, dùng qua đồ ăn sáng, đoàn người liền bước lên xe ngựa của mình. 

Ngay lúc xe ngựa quay đầu, theo sự nhấp nhô của rèm cửa, Bách Lý Hội đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cao lớn tuấn lãng, đang muốn nhìn kỹ thì đã biến mất. 

Khẽ lắc đầu, nhất định là mình hoa mắt, hắn không thể nào đi tới đất của người Hán được, Gia Luật Thức. 

Sau vài ngày lộ tình, mới đi vào thành Trường An sầm uất tựa như gấm, dân chúng trên đường bái lạy, giống như lần đầu nhìn thấy Tập Ám lúc đó vậy, Bách Lý Hội theo góc rèm nhìn dân chúng trên đường đang quỳ chỉnh tề. 

Lập tức ở phía trước, quanh thân nam tử giống như đang thong thả bước trên một vầng sáng thiêng liêng, mang theo thiên uy không thể xâm phạm, kỵ binh Ngân Giáp chỉnh tề mở đường, tự động hướng về Tây quận phủ đi đến. 

"Đây chính là Trường An sao?" Tiểu lam nhoài người ra ngoài xe ngựa, chậc chậc cảm thán, những mái hiên nhà lầu hiên ngang, một mảnh hưng thịnh. 

Trên đường phố đông nghịt người đến xem, những tiểu thương cũng buông việc làm ăn trong tay, tửu lâu, quán trà, chỉ còn thiếu chút là chưa nhảy xuống đất, ngày phương Nam, dịu dàng ấm áp, lười biếng chiếu lên người. 

"Đây chính là Trường An, chúng ta sắp tới nhà rồi." Bách Lý Hội cũng bị cảm nhiễm khẽ cười, tất cả tất cả, rõ mồn một trước mắt, quen thuộc như vậy.

Theo xe ngựa ngừng lại, đoàn người xuống xe lại xuống xe, xuống ngựa lại xuống ngựa, Tây Quận phủ đang ở trước mắt rồi. 

Hạ nhân chờ ở một bên vội vàng tiến lên dắt ngựa, bố trí ăn ở. 

Bách Lý Hội ngẩng mặt nhìn lên tòa vương phủ này, cũng là đau xót không dứt, nàng, thật sự đã trở lại. 

Tập Ám nhẹ ôm nàng vào lòng, một tay vỗ về lưng nàng trấn an: "Chúng ta về nhà rồi."

"Ừ." Bách Lý Hội lau khô nước mắt, bên ngoài phủ là một nữ tử quần áo trang sức lộng lẫy, bước chân vui sướng tiến lên. 

Nữ tử đến trước người Tập Ám dừng lại, khẽ cúi người phúc thân: "Vương gia.........."

"Đứng lên đi." Tập Ám vẫn ôm chặt Bách Lý Hội, trên mặt không chút biểu tình. 

"Vân vương phi.........." Liễu Nhứ vội vàng tiến lên hành lễ, lẳng lặng quan sát hai người.

"Muội muội không cần đa lễ." Vân vương phi đỡ Liễu Nhứ dậy, nàng, mặc dù không thể xưng là tuyệt sắc, cũng là một người tao nhã dịu dàng, ở trong lòng Bách Lý Hội, bất giác không khỏi nảy sinh một loại hảo cảm. 

Nhẹ nhàng thoát khỏi ngực Tập Ám, Bách Lý Hội vừa định hành lễ, liền bị hắn ngăn lại: "Hội nhi thân thể còn chưa tốt, những thứ lễ nghi phiền phức này, thì miễn đi." 

Bách Lý Hội lúng túng đứng tại chỗ, Vân vương phi thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ nàng: "Muội muội không cần đa lễ, người một nhà còn có lễ nghi, khó tránh khỏi xa cách." Vân Khinh không lộ giấu vết quan sát Bách Lý Hội, Hội nhi, nói vậy chính là Hội phi rồi, quả nhiên rất đẹp. 

"Tạ Vân vương phi."

Liễu Nhứ ghen ghét đứng ở một bên, Vương gia thế nhưng đối với nàng cả cấp bậc lễ nghĩa cũng đã miễn rồi, mà Vân vương phi, luôn có bộ dáng không nóng không lạnh, chẳng lẽ thật sự không tranh dành sao?

"Đừng đứng đó nữa, bên ngoài gió lạnh." Vân Khinh dắt tay Bách Lý Hội đi trước một bước vào Vương phủ, Tiểu Lam cùng Thủy Cơ thấy thế cũng vội vã đuổi theo. 

Liễu Nhứ phân phó gia đinh đem Liễu Vân Tường đưa về Liễu phủ, bản thân cũng đi theo phía sau Tập Ám vào Vương phủ. 

Quả nhiên, tất cả đều không thay đổi, chỗ đình viện, vài cây hoa mai vẫn còn, chỉ là đã sớm qua mùa nở hoa. Hành lang ngang dọc, tự nhiên có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. 

Tiền sảnh đã chuẩn bị đầy đủ một bàn tiệc rượu thịnh soạn, rượu ấm vẫn còn mang theo một chút hơi nóng, mùa đông giá rét mặc dù đã qua, nhưng, chậu than trong phòng vẫn cháy sáng nóng hừng hực, bỗng chốc tinh thần liền phấn chấn. 

Bầu không khí nồng nhiệt như thế, nhưng Bách Lý Hội từ đầu đến cuối cũng không hòa hợp được, ăn qua loa vài miếng, liền lui xuống. 

Bách Lý Hội không có mục đích gì đi trên hành lang dài, xuyên qua từng dãy hành lang uốn khúc, bước bộ qua từng sương phòng. Vẫn là cái loại hương vị quen thuộc này, cho dù là một khối đá lát không bắt mắt nhất ở trong biệt viện, xem ra vào lúc này, lại có vẻ thân thiết bội phần. 

Tiểu Lam cùng Thủy Cơ lẳng lặng đi theo phía sau, theo từng bước chân của nàng, từng bước một quen thuộc vang lên trong vương phủ. 

Giống như là được dẫn dắt, Bách Lý Hội đến chỗ hậu viện. Cả sân đều là cỏ dại hoang vu, lâu không được làm sạch, mảnh đất này như đã hoàn toàn bị người ta lãng quên rồi. 

Cánh cửa, vẫn khóa lại như cũ, vải thêu không còn hình dáng, miếng vải đen trên cửa vẫn phủ đầy bụi, chỉ là đã bị đục thành từng cái lỗ nho nhỏ. Cây khung cửa sổ cũng vô lực sập xuống ở một chỗ, góc cửa sổ gục xuống, chỉ là không thể rơi xuống. 

Mơ hồ, cái loại mùi đã lâu không thấy ánh mặt trời mà mục nát, từ từ truyền đến, Bách Lý Hội ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Lý Như, ta đã trở về, là ngươi dẫn ta đến đây sao?"

Nữ tử một tay gác trên trán, mắt bị ánh mặt trời chíu có chút không mở mắt được, khóe miệng nở ra một nụ cười cực kì ấm áp: "Ngươi yên tâm, rất nhanh, các ngươi có thể ở cùng nhau rồi, ta đáp ứng ngươi."

Tiểu Lam không thể tin nhìn chằm chằm biệt viện trước mắt, âm thanh mở miệng nói khi đó cũng mang theo run rẩy nghẹn ngào: "Ngươi, lúc đó ngươi chính là bị nhốt ở đây?"

Bách Lý Hội không nói, đồng nghĩa với thừa nhận, Tiểu Lam lau vệt nước mắt trên mặt, Thủy Cơ cũng không biết làm sao lắc đầu, nhịn không được khóc lên. 

Nữ tử xoay người nhìn hai người: "Đừng khóc, hiện tại không phải là tốt rồi sao?" Bách Lý Hội đến gần các nàng, chỉ chỉ về đình viện bên kia: "Các ngươi nói, ta khi đó, có phải là cách Vương gia rất gần hay không?" 

Tiểu Lam ôm chặt Bách Lý Hội, cố nén không khóc ra ngoài: "Hội phi, chúng ta đi thôi, nơi này, vốn là nên bị quên lãng, không cần trở lại."

"Tiểu Lam nói rất đúng, trong vương phủ, đã không tồn tại hậu viện này rồi." Thủy Cơ âm thầm khâm phục Bách Lý Hội, địa phương như vậy, đừng nói là bị giam giữ, ngay cả chỉ đi một lần, cũng đủ khiến người ta lạnh tim rồi.

Bách Lý Hội đồng ý gật đầu, cười nhìn hai người: "Đi thôi, ta mang các ngươi đi nhìn cái khác, Vương phủ cũng rất lớn a."

"Được." Ba người nối đuôi nhau mà đi, càng lúc càng xa, Bách Lý Hội nhịn không được liếc nhìn lại, nàng cũng không biết, sau này, chính mình còn có thể bị giam giữ ở đó không, bất quá điều này để sau hãy nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.