Mê Hoặc Song Vương

Quyển 2 - Chương 8-1: Bỏ qua gặp nhau (Thượng)




Edit: Nam Cung Như 

"Lý tướng quân, ngươi hôm nay tựa hồ có tâm sự?"

"A, bẩm Vương Gia, mạt tướng, mạt tướng......" Lý Nam nâng tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, trước mặt Tập Ám, hắn cơ hồ vĩnh viễn không giấu được bí mật 

“ Ngươi cũng không phải là người giỏi nói dối”

Trên mặt Tập Ám đã lộ vẻ tức giận, bàn tây ôm ngang eo của vũ nương cũng buông xuống 

“ Chỉ là, chiến sự gần tới, nên mạt tướng mới cảm thấy tâm thần bất an” 

“ Vậy sao?” 

Tập Ám đứng thẳng người dậy, có vẻ hơi mệt mỏi ngắm nhìn bốn phía, ôm lấy vũ nương trong ngực đi tới 

Tập Ám chỉ đi vài bước sau đó dừng trước mặt Lý Nam, ngay sau đó đem người trong ngực giao vào tay hắn:

“ Lý tướng quân, thả lỏng đi, xem như tối nay bổn vương nhường thứ yêu thích lại cho ngươi”

Lý Nam nhất thời còn chưa kịp phản ứng, vũ nương trong ngực đã bất an gọi “ Vương gia…” 

Tập Ám bước ra khỏi trại lính, lưu lại là vẻ mặt kinh ngạc của Lý Nam và tràn đầy thất vọng của cũ nương, bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ vạt áo hắn: “ tướng quân…” 

“ Ừ…” Lý Nam khôi phục tinh thần: “ Thủy Cơ ngươi lui xuống trước đi” 

Buông người trong ngực ra, Lý Nam vẫn thủy chung nhìn theo bóng lưng của Tập Ám 

"A" Thủy Cơ khẽ vuốt ve eo, Lý Nam vội ngồi xổm xuống đỡ dậy cô gái bị mình ném trên mặt đất, xem ra hôm nay chính mình thật sự luống cuống a! 

Chậm rãi đứng lên, Thủy Cơ không cam lòng bước ra ngoài, Tây Quận Vương, nhất định có một ngày chàng sẽ thuộc về ta 

Mơ hồ, Bách Lý tựa hồ nghe được tiếng bước chân nặng nề, ngẩng đầu lên, lại thấy bóng dáng đang từ từ đến gần. Mỗi một bước đi đều dị thường trầm ổn. Bách Lý vội đứng lên chui vào một bên cánh rừng, không dám thở mạnh 

Tập Ám thong thả bước tới chỗ Bách Lý đã ngồi, cong lên một gối, một chân khác duỗi thẳng, lẳng lặng ngồi xuống 

Bách Lý nhìn bóng lưng của Tập Ám, mấy lần đều cảm giác như thế, tịch mịch giống như thế giới của hắn chỉ có hắn vậy. Gió thổi qua làm mái tóc dài của hắn phiêu diêu, bay phấp phới, nổi bật lên cả khuôn mặt lạnh như băng 

Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mấy tháng trước, lúc nàng bị mang ra khỏi Tây Quận phủ, bão tuyết vẫn rơi như cũ, bóng người màu trắng dưới trời xanh, vẫn cô tịch như thế, giống như hôm nay, làm cho người ta không thể nào bước vào thế giới của hắn 

Tuyết phủ lên lông mày của hắn, lên tóc của hắn, cuối cùng rơi trên phía sau bả vai của hắn, chỉ là Tập Ám không thèm để ý, lẳng lặng nhắm mắt lại, im lặng ngẩng đầu lên 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.