Mê Hoặc Song Vương

Quyển 1 - Chương 6-1: Bách Lý mất tích (1)




Mấy ngày sau, Tập Ám rốt cuộc biết được cỗ bất an đó là vì đâu, Bách Lý mất tích.

Cơ hồ là vô ảnh vô tung biến mất, trang sức quần áo và đồ dùng hằng ngày cũng không có mang đi, trong phòng thậm chí vẫn còn tồn tại hơi thở của nàng, chỉ là thiếu đi hình bóng nàng. 

Đồng thời, gia đinh được phái đi cũng hồi báo, Lý Sâm cũng biến mất, tất cả các cửa hàng đều đã được bán lại, giống như mọi dấu vết trong một đêm đều được dội sạch sẽ, một tia dư vị cũng không có.

Tập Ám chấn động nổi giận, cưỡi Ngân Giáp ngày đêm lục soát khắp thành, ánh lửa chiếu sáng toàn thành Trường An, nhiệt độ như có như không cuối thu cũng không mảy may mang đến một chút ấm áp nào. Đường nét cương nghị của khuôn mặt lộ ra vẻ tàn khốc, Ngân Giáp chiến mã phản chiếu những bó đuốc sáng ngời, chiếu trường tiên xà văn trong tay Tập Ám không ngừng vung lên. 

Cho dù chiến mã đuổi theo ra tới ngoài thành, người cũng đã rời đi, tâm hắn như bị rút sạch, khiến tâm hắn vốn đã loang lổ nay lại lần nữa máu chảy đầm đìa, vùng vẫy nhảy lên liên hồi.

"Ta đã từng vứt bỏ ngươi một lần, liền sẽ không buông tay nữa." Thanh âm của nàng ôn nhu nhưng vẫn không mất đi vẻ kiên định, hiện giờ nhớ tới cũng chỉ là rắc thêm muối vào vết thương mà thôi. 

Bọn họ đã từng kề gối trên ghế dài ở đình nghỉ mát, Tập Ám một gối cong lên, một chân tùy ý duỗi thẳng, trên mặt có một vẻ hoang vu vô tận. Gió lạnh thổi mạnh vào thân thể chán chường, mang theo chút không cam lòng thâm nhập vào bên trong da thịt lạnh lẽo, rỉ ra vài giọt, tiếng khóc như nức nở mang theo chút bụi đất cuồn cuộn nổi lên.

Bầu trời rơi xuống vài bông tuyết, bầu không khí Vân Nam, chậm rãi lắc lư thân thể yếu đuối, một ít rơi trên tóc Tập Ám, mang theo hơi nước ẩm ướt trên hốc mắt, trên sống mũi kiên định, chậm rãi hóa thành chất lỏng chảy xuống. Tuyết ngày một rơi nhiều hơn, trời đêm bắt đầu trắng xóa, trắng đến nỗi làm người ta không thể nào mở to mắt được, đình viện vắng lạnh hoang tàn.

Trên vai chợt thấy ấm áp, một chiếc áo choàng lông sói được khoác lên vai Tập Ám, ngón tay thon dài nhu mềm đặt trên vai, hai mắt nhắm chặt trong nháy mắt sáng như tuyết, vậy mà, trước mặt lại chính là Liễu Nhứ, mang theo chút không cam lòng, mang theo chút đau lòng: "Gia, tuyết lớn rồi, quay về nghỉ ngơi một chút đi."

Đôi mắt đen bóng dần trở nên ảm đạm, hóa thành một đầm nước lạnh lẽo, mất đi sức sống: "Ngươi lui ra đi."

"Gia"

Tập Ám nhắm mắt lại, lần nữa tựa vào cột đình, Liễu Nhứ bất đắc dĩ không biết phải làm sao đành lui ra, buồn bã u thương, im lặng lạnh lùng.

"Ngươi thả chúng ta đi đi."

"Không thể."

"Tại sao?"

"Bởi vì trên danh nghĩa, ngươi vẫn là nữ nhân của ta."

"Như thế nào, trách ta làm hư chuyện tốt của ngươi sao? "

"Ta chỉ muốn biết, ngươi đã tốn bao nhiêu tiền để mua ta?"

............

Dường như đã trải qua mấy đời, giống như đang nằm trên mây mềm mại, cố gắng nâng mí mắt nặng như vàng kim, tối quá, đây là buổi tối sao? Hơi thở ngột ngạt, Bách Lý nhịn không được ho lên, lại phát hiện hơi sức ho khan cũng không có, toàn thân tê dại xụi lơ.

Dần dần, một tiếng chân trầm thấp đến gần, kèm theo tiếng va chạm của đồ vật phát ra âm thanh bén nhọn, một bàn tay nâng lên, mang theo mùi ẩm mốc: "Hài nhi, ngươi đã tỉnh, hài nhi của ta........"

Đồng tử vì sợ sệt mà khuếch đại ra, thân thể muốn tránh ra nhưng lại không có chút sức lực nào, âm thanh này nàng quá quen thuộc, là Lý Như, như một kiểu dây dưa quỷ mị chiếm lấy nàng. 

Nơi này là chỗ nào, là hậu viện sao? Tại sao mình lại ở nơi này, quá nhiều nghi ngờ vây khốn lấy Bách Lý, trong phòng tối đen không thấy một tia sáng, nặng nề ngột ngạt.

Lý Như thấy nàng tỉnh lại vội vàng nằm xuống, dựa vào bên cạnh nàng, trong miệng vẫn là những lời nói điên điên khùng khùng: "Nương ở đây...." Mở to miệng, liền kêu hơi sức cũng không có: "Cứu mạng, Tâp Ám." Thở ra miệng cũng chỉ có vài tia yếu ớt, vô lực càng sợ hãi nhiều hơn, theo khóe mắt, nước mắt trào ra.

Thử giật giật tay chân, trong đau đớn mang theo chết lặng, Tập Ám, đưa ta ra ngoài, ngươi không tìm thấy ta sao?

Ở góc tường, đột nhiên một tia sáng xuyên thấu vào, sâu kín mang theo vài tia gió lạnh, nhưng chỉ là thoáng chốc, lại phục hồi lại một mảnh u tối tĩnh lặng,. Thử cố hết sức lực, vẫn là không thể khạc ra nổi một chữ, mồ hôi từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống. 

Lý Như sau khi đứng lên lại vòng trở lại, trên tay bê một chén cơm, thì ra vừa rồi là người tới đưa cơm.

"Hài nhi, ngoan, nương cho ngươi ăn." Nói xong cầm muỗng canh lên đưa về phía trước, hạt cơm dính vào mặt Bách Lý, trong phòng căn bản không có bất kì một thứ ánh sáng nào, chỉ có thể mù quáng từng muỗng từng muỗng đút xuống. Cầm ống tay áo lau chùi lung tung lên khuôn mặt tối đen của Bách Lý, đột nhiên chỉ chỉ sau có một khắc yên tĩnh lại bộc phát, cái chén vang lên âm thanh vỡ vụn "Xoảng" một tiếng va vào bàn ghế trong phòng, bắn tung tóe: "Nương làm ngươi không thể ăn sao? Ngươi trách nương sao? Ngươi trách nương sao?" Từ tiếng khóc mang theo kêu rên, cuối cùng là chứng cuồng loạn: "Ngươi tha thứ cho nương đi, ngươi tha thứ cho nương đi..." Từng tiếng một đâm thủng bầu trời đêm, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Lông mi Tập Ám khẽ run cũng không có mở ra, tiếng kêu rên như vậy đối với hắn mà nói cũng không phải là lần đầu nghe được. 

Bách Lý không biết như thế nào mà Lý Như lại an tĩnh lại, chỉ biết mình cực kì sợ hãi, hỗn loạn ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Ở nơi này là căn phòng tối, thậm chí mình cũng không biết đêm hay ngày có gì khác biệt, mở mắt ra hay nhắm mắt cũng giống nhau, cũng không có thêm sắc thái nào khác. 

Hoảng hoảng hốt hốt, một tia sáng lại xông vào, vừa trông thấy đã liền biến mất, lại vừa tới đưa cơm sao. 

Thủy chung vẫn không nghĩ ra chính bản thân mình làm sao có thể ở đây, còn có toàn thân vì sao lại vô lực như vậy, là ai nhốt mình ở nơi này, nếu như muốn hại nàng, tại sao không trực tiếp giết nàng. Nàng căn bản không hiểu rõ tất cả như thế nào lại xảy ra, mình khi nào thì vào đây, trước đó tất cả đều quá bình thường, không có bất kì dấu vết nào.

Ngây dại không nhúc nhích, đường huyết mạch bị ngăn chặn, máu cũng trở nên lạnh buốt, chỉ có Lý Như là lời nói điên điên khùng khùng thỉnh thoảng lại khóc rống lên đau thương, một ngày cư nhiên cứ thế lại trôi qua, mở to mắt đi vào giấc ngủ, nhắm mắt lại thanh tỉnh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.