Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 5: Xem mắt trong hôn lễ (Phần 2)




Trình Du Nhiên còn chưa uống hết một hớp nước trái cây đã bị La Gia Kỳ nhiệt tâm lôi kéo đi hướng cửa sổ sát đất, vừa đi vẫn không quên cằn nhằn: "Tôi nói với cậu nè, tôi giới thiệu cũng là một vị bác sỹ mới vừa trở về nước, người ta có một bệnh viện của mình, vóc người đẹp trai."

Nghe La Gia Kỳ nhai đi nhai lại câu anh ta lợi hại thế nào tốt ra sao cũng biết được chuyện cô gái này làm được nhiều nhất trong hai năm qua chính là giới thiệu đối tượng cho cô, nói cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng không còn nhỏ, những lời này càng nghe càng giống như mẹ già cằn nhằn con gái không ai thèm lấy.

Nói xong, La Gia Kỳ đã mang Trình Du Nhiên đi tới ghế sa lon, chỉ thấy người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay cầm một ly rượu đỏ, thân hình cao lớn mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu xám tro với cà vạt cùng màu, diện mạo tài giỏi, ngũ quan cương nghị khắc sâu buộc vòng quanh nụ cười đẹp mắt.

"Chấn Vũ." La Gia Kỳ kêu một tiếng, người đàn ông giương mắt lên, hơn nữa thân thể đứng lên cao lớn, cười nói: "Tư Đồ phu nhân, sao cô lại rảnh rỗi tới hỏi thăm tôi thế này? Còn dẫn theo một mỹ nữ."

"Tôi đây cố ý mang một mỹ nữ đến cho anh làm quen." La Gia Kỳ đẩy Trình Du Nhiên một cái, để cho cô tiến lên một bước, tiếp tục nói: "Bạn tốt nhất của tôi, Trình Du Nhiên, cô ấy cũng là một bác sỹ."

Trên mặt Tiếu Chấn Vũ vẫn mang theo nụ cười anh tuấn, khẽ gật đầu, trong nhà vẫn nháo bắt anh xem mắt, tối nay La Gia Kỳ đã nói giới thiệu cho anh, anh vốn không có bao nhiêu hứng thú, nhưng sau khi nhìn thấy Trình Du Nhiên, anh ngược lại có suy nghĩ khác, hình như có thể tiếp tục.

"Trình tiểu thư, chào cô." Tiếu Chấn Vũ lễ phép vươn tay, ý bảo bắt tay, Trình Du Nhiên đúng lễ nghi, cũng đưa tay ra, La Gia Kỳ thấy hai người coi như hợp, cũng lấy cớ rời đi trước, nhường không gian lại cho bọn họ.

"Trình tiểu thư cũng là bác sỹ? Học khoa gì vậy?"

"Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập, còn chưa nghĩ ra chọn khoa gì." Trình Du Nhiên vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn xung quanh, trong lòng suy nghĩ, tên tiểu tử Tiểu Nặc này nháy mắt đã không biết chạy đi nơi nào rồi.

Tiếu Chấn Vũ giơ tay lên, ý bảo nhân viên phục vụ bưng rượu tới đây, cầm lấy một ly rượu đưa cho Trình Du Nhiên.

Trình Du Nhiên cũng không có ý định đi quan tâm tới cái này, cầm rượu lên liền ực một cái cạn, tiếp theo đó tìm kiếm con trai ở nơi nào.

Tiếu Chấn Vũ nhìn cô gái trước mắt không hề làm bộ, cười thầm trong bụng, "Rất vinh hạnh được biết Trình tiểu thư, không biết Trình tiểu thư có hứng thú với cái gì không?"

"Không có."Cô nhàn nhạt trả lời hai chữ, tiếp tục quét qua mỗi một góc.

Tiếu Chấn Vũ cười nhìn cô, lại hỏi: "Thường ngày thích làm chuyện gì nhất?"

"Không có." Cô vừa trả lời cực kỳ đơn giản, sau đó, để cái ly trong tay xuống, có lẽ đã không còn nhiều tính nhẫn nại để tiêu hao ở nơi này, vì vậy giương con mắt nhìn về phía người đàn ông anh tuấn trước mắt, mở miệng nói: "Những thứ này tin chắc rằng Gia Kỳ đã nói với anh rồi, Tiếu tiên sinh hẳn không có hứng thú nghe, chỉ có điều chưa có đóng tim, dù sao chúng ta không thích hợp."

Cô lạnh lùng cự tuyệt làm cho đối phương có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại lộ ra một nụ cười nhạt nhòa, hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tại sao không thích hợp không?"

"Tiếu tiên sinh đích thực là người đàn ông độc thân hoàng kim được rất nhiều cô gái tha thiết ước mơ, cho nên tôi nghĩ rằng nhân sĩ được mến mộ giống như Tiếu tiên sinh sẽ không nguyện ý làm ba hời đâu."

"Trình tiểu thư, lời này là ——"

"Mẹ!" Một giọng trẻ em trong trẻo ngắt lời Tiếu Chấn Vũ, chỉ thấy bé trai mặc lễ phục nhỏ màu đen chạy tới chỗ cô, ánh mắt nhất thời thấy được người đàn ông cao lớn trước mắt thì nhíu nhíu mày hỏi: "Mẹ, chú này là ai vậy?"

Hóa ra cô nói ba hời là cô có một con trai, đứa nhỏ này xem ra cũng 5, 6 tuổi, không ngờ cô đã có con trai.

"Chỉ là khách quý nơi này mà thôi." Trình Du Nhiên thấy xong chuyện, lười biếng nói: "Cho nên Tiếu tiên sinh nên bớt thời giờ suy xét người khác đi."

"Mẹ, suy xét cái gì?" Đối với những chuyện này Tiểu Nặc luôn luôn đều là tuân theo, tâm tính xen vào việc của người khác bởi vì cu cậu liếc thấy chú này hình như có chút hứng thú với mẹ, vì vậy, chống nạnh, đứng ở trước mặt mẹ, một bộ cảnh tượng tức cười của con gà con bảo vệ gà mẹ, Tiểu Nặc hết sức có khí thế ngẩng đầu lên, tiến lên trước mặt chú kia nói: "Chú à, chú muốn cưa mẹ cháu thì trước hết phải qua cửa ải của Tiểu Nặc này đã."

Tiểu tử này, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, còn chưa lên tiếng đã thấy Tiếu Chấn Vũ khom thân thể xuống, cười nói: "Người bạn nhỏ, chào cháu."

Nói xong, anh muốn đưa tay sờ sờ đầu bé trai này, Tiểu Nặc lại né tránh trước một bước, động tác này thật đúng là lưu loát mau lẹ, trừ mẹ ra, ai cũng không thể sờ đầu của cu cậu.

"Chú à, chú là ai, bao nhiêu tuổi, làm việc gì, hoàn cảnh trong nhà thế nào, lương tháng bao nhiêu, có thích sạch sẽ không, thích gì, kết giao với mấy cô gái rồi. . . . . . Còn là trai tân?" Tiểu Nặc hỏi rất nhiều vấn đề, những vấn đề này đều là do cu cậu nhìn thấy từ bảng thống kê trên web về đi xem mắt, vừa đúng lúc có công dụng, chỉ là, vì điều tra rõ ràng hơn, cu cậu còn tăng thêm một vấn đề khác nữa.

Tiếu Chấn Vũ nhất thời há to miệng, tên tiểu tử này hỏi sao nhiều thế, đặc biệt là vấn đề cuối cùng của cu cậu, khiến anh trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, gương mặt tuấn tú nhất thời hiện ra một tia thẹn thùng.

Tiểu Nặc thấy chú này không trả lời, lại nhìn bộ dáng của anh, theo Ngải Sâm nói, chú này nhất định còn chưa có kinh nghiệm, nghĩ thế, nhếch miệng lên cười tà, "Chú à, chú không trấn được mẹ cháu đâu."

Đây là Tiểu Nặc rút ra kết luận, trán Trình Du Nhiên hiện ra ba đường vạch đen, xem ra sau này cô nhất định phải mãnh liệt ngăn cản cu cậu lui tới với Ngải Sâm, gõ một cái vào đầu cu cậu, "Tiểu Nặc, lời này của con là đang nói mẹ con rất hung hãn?"

Tiểu Nặc không nói gì, chỉ cười ngọt ngào, nhìn bộ dáng mẹ như vậy, cu cậu nhất thời khôi phục bộ dáng đứa bé, đưa tay nắm lấy mẹ, Tiếu Chấn Vũ nhìn đôi mẹ con này, mặc dù những vấn đề vừa rồi làm anh hơi xấu hổ, nhưng lại càng cảm thấy hết sức có ý tứ.

Lúc này, bên kia hội trường chợt truyền đến một hồi tiếng thét chói tai, "Không xong rồi, cứu mạng, bên này có người té bất tỉnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.