Mê Điệt

Chương 6




Lận Lâm còn chưa trả lời, Lâm Tịnh Minh đã bật cười trước: "Ôi trời ơi, làn da của cậu ấy không khác mình lắm, các cậu dùng gì để biến cậu ấy thành ra như thế này vậy?"

Phỉ Đồ Mị đắc ý gõ gõ hai chiếc lọ: "Phấn mắt Mỹ Bảo Liên đó, hiệu quả rất tốt, sau khi lên sân khấu còn bắt sáng nữa."

"Ha ha ha..." Lâm Tịnh Minh bước đến chỗ Phỉ Đồ Mị, "Yển Yển cậu không cần để ý đến cậu ấy, cô gái này đã chà đạp cậu rồi, cậu nhanh chóng giữ cậu ấy lại cho cậu bôi trát lại đi này, mình có hộp phấn mắt 6 màu đây." Cô lấy một hộp phấn mắt 6 màu trong balo ra, rồi chạy đến giữ Phỉ Đồ Mị lại, bôi bôi trát trát cho cô nàng.

"Này." Phỉ Đồ Mị vừa tránh né vừa cười, "Từ khi nào mà Tiểu Yển Tử lại biến thành Yển Yển nhà các cậu rồi hả?"

"Cậu ấy nào phải thái giám, sao lại gọi người ta là Tiểu Yển Tử kia chứ?" Lâm Tịnh Minh tuyên bố, "Thư Yển cậu nói có đúng không? Cậu cam tâm chịu đựng đám người tẻ nhạt này bắt nạt sao? Mình biết tên Thư Yển này vừa nghe là biết thuộc người có tri thức, bố mẹ cậu hẳn là đã suy nghĩ rất lâu... Nếu bọn họ nghe được tên Tiểu Yển Tử này chắc sẽ tức chết mất thôi...."

"Thuộc người có tri thức à..." Phỉ Đồ Mị tò mò, "Có tri thức là sao?"

Lâm Tịnh Minh đắc ý nói: "Họ Thư bắt nguồn từ họ Yển, hai họ này đều là quốc danh đó."

"Gì chứ?" Phỉ Đồ Mị không hiểu lắm, "Tịnh Minh cậu có bị lẩn thẩn không, nghiên cứu những thứ này làm gì chứ?"

"Đúng không hả?" Lâm Tịnh Minh hỏi Thư Yển

Thư Yển bị bôi trát như Bao Công nãy giờ nghe thấy bèn nháy mắt đáp: "Cậu nói thử xem?"

"Nhất định là như thế!" Lâm Tịnh Minh vô cùng có lòng tin với bản thân, "Mấy ngày trước mình search tìm ra lúc đang viết tiểu thuyết võ hiệp, không thể nào sai được."

Lận Lâm thoáng bất ngờ: "Em cũng viết tiểu thuyết võ hiệp sao?"

"Em là Lạc Nhạn, anh biết Lạc Nhạn không?" Cô chỉ tay vào bản thân, nhấn mạnh, "Lạc Nhạn viết tiểu thuyết huyền huyễn và võ hiệp."

Dựa theo tính cách rêu rao của Lâm Tịnh Minh mà Lận Lâm chỉ biết tên của cô mà không biết cô viết võ hiệp sao? Chuyện này quả nhiên rất kỳ lạ. Đồ Mị ngắt lời giải thích: "Tịnh Minh viết tiểu thuyết huyền huyễn và võ hiệp, rất nổi tiếng trên mạng, rất nhiều tác phẩm được đăng trên tạp chí, là một bông hoa tài nữ của đại học Z chúng ta, Hội trưởng anh không biết sao?"

Anh nhìn Lâm Tịnh Minh bằng ánh mắt là lạ, khiến Lâm Tịnh Minh cảm thấy tâm trạng không tệ lúc đầu của anh bị sa sút trở nên vô cùng u buồn, "À, lâu rồi anh không xem văn học mạng."

Bầu không khí bỗng xìu xuống khi nói đến chủ đề này, Lâm Tịnh Minh cảm giác như một đợt gió lạnh vừa thổi qua -- ít nhất là tự cô nghĩ như thế -- bao trùm trên đầu bọn họ là chủ đề văn học mạng tựa như một thứ cấm kỵ không thể nhắc đến. Thế là cô bèn vãn hồi lại bầu không khí, quát to một tiếng: "Tớ đói rồi."

"Đi thôi, luyện tập đến đây cũng ổn rồi." Phỉ Đồ Mị nói tiếp theo, "Tiểu Yến Tử đi rửa mặt, Phương Hồng và Khải Ngai thu dọn đồ đạc, chúng ta đến Lam Ba thôi."

Lâm Tịnh Minh đứng bên cạnh đợi bọn họ cùng đi ăn, nhân tiện ngắm người trong mộng của Thẩm Thịnh Như là Phương Hồng. Soái ca đẹp trai lại đãng trí, nhìn anh ta dọn quần áo lại quên quần, dọn nhạc cụ thì quên chiếc túi, dọn rác thì quên chiếc nắp, càng nhìn càng buồn cười, một mái tóc hơi dài giống như quên cắt, trong lòng cô khẽ cười thầm, một nam sinh như thế mặc dù rất đáng yêu nhưng dẫn về nhà làm chồng thì chắc chắn tức giận đến phụt máu, vẫn nên giữ mối quan hệ bạn bè sẽ tốt hơn.

Chấm dứt cuộc tán gẫu, một đám người lần lượt kéo đến quán bar Lam Ba gần trường đi ăn. Dù Lam Ba mang danh là quán rượu, nhưng dường như chỉ tiếp học sinh, sinh viên; không phải là một nơi lộn xộn, tuy nhiên trên cơ bản vẫn là một quán coffee khá đắt đỏ.

Bọn họ định uống rượu và ăn kem sau bữa cơm chiều, nên bèn xuất hiện một màn gọi đồ tráng miệng thức uống bát nháo. Lâm Tịnh Minh gọi một phần "Đông Kinh lệ ảnh", vì nghe tên có vẻ hay hay, nhưng kết quả khi được bưng ra thì chỉ là một phần kem phủ kem tươi rắc đầy kẹo dẻo và marshmello khiến cô thất vọng vô cùng, chỉ có thể nhìn người khác ăn banana split(*). Cô ghét nhất là kẹo dẻo và marshmello, lúc nhìn lén sang phần của người khác lần thứ ba.

(*) Banana split:

Lận Lâm đẩy phần The Wonderful Wizard of Oz của anh đến cho cô.

Đó là một phần salad rau củ, ở giữa là kem, còn có sốt chocolate phủ phía trên, một nửa là vị mặn từ món salad, một nửa là vị ngọt từ kem và chocolate, không hề thêm rượu vào. Cô tò mò múc một muỗng nếm thử, hương vị rất mới lạ. Cô để ý Lận Lâm là nam sinh duy nhất không uống rượu, thế là cô bèn hỏi: "Anh không biết uống sao?"

Lận Lâm cười cười, "Trước đây từng uống, giờ đã bỏ rồi."

"Hoá ra vẫn còn người có nghị lực từ bỏ một thứ gì đó." Cô nói, "Bố em bảo muốn cai thuốc, nhưng cai hai mươi mấy năm vẫn còn đang cai. Cô con gái của mẹ bạn em nói muốn giảm béo, mỗi lần đều nói "Bắt đầu từ mai em sẽ ăn uống điều độ, chiều nào cũng sẽ đi chạy bộ", nhưng buồn cười nhất là em họ của em." Cô lại múc thêm một thìa salad ăn rồi mới nói, "Thằng bé có ý nguyện to lớn là phải chăm chỉ học hành, mua một đống sách tham khảo về, nhưng xưa giờ lại lười biếng không chịu làm bài tập, mỗi lần mua đều mua bản tốt nhất mới nhất, sau đó đến khi hết hạn không còn xuất bản nữa sẽ bán lại cho người khác."

"Nghị lực vốn là chuyện mài mòn tính kiên nhẫn của con người." Lận Lâm nói, "Chưa sống hết một đời, em sẽ không biết mình đã từ bỏ hay chưa." Anh nghiền ngẫm, cũng múc một thìa salad lên ăn.

Lâm Tịnh Minh buồn cười: "Anh viết văn à? Nói chuyện cứ như từ trong văn chương ra vậy, một đời quá dài, mặc dù em cảm thấy từ giờ đến cuối đời giống như cái chết rất đáng sợ, nhưng em vẫn cảm thấy một đời quá dài, nên em thích nói một đời là thế nào thế kia." Cô ăn một lát cà chua, sau đó lại nói, "Có lẽ dăm ba năm sau, em sẽ cảm thấy bản thân của dăm ba năm trước là một người hoàn toàn xa lạ, chuyện đã từng kiên trì trước đây, sau này anh sẽ không cảm thấy buồn cười ư? Huống chi là cả một đời?" Cô nhún vai nói, "Em không tin vào hai chữ mãi mãi, nên em không có nghị lực."

Đám người Thư Yển, Phương Hồng, Phỉ Đồ Mị bên cạnh đang chơi đánh bài Poker. Lận Lâm nói: "Chuyện tốt sẽ không đi theo em đến suốt cuộc đời đâu, nhưng chuyện xấu thì có đấy. Tôi hỏi em chuyện này." Giọng điệu của anh khi nói chuyện không khiến cô thấy thuyết phục lắm, là bi quan hay lại là trêu chọc?

"Em tin tình yêu không?"

Cô nghĩ một lát rồi đáp, "Không tin."

Ánh mắt của Lận Lâm chợt trở nên tối tăm và sâu hút không thấy đáy, cô chợt phát hiện ra rằng ánh mắt của anh lúc nào cũng có một lớp sương mù, mà bây giờ nó không còn nữa, khiến cô vừa nhìn đã nhìn thấu được tâm can của anh. Ánh mắt ấy giống một vũng nước sâu đen nhánh không thấy đáy, nhưng lại giống như một con quái thú sống ẩn dật trong đấy, trở mình kích động càn quấy, nên tâm trạng không thể bình tĩnh được, "Tôi cũng không tin."

"Vậy tại sao anh lại có bạn gái?" Cô lườm anh, "Đúng là đồ nói xạo."

"Tôi lừa em ấy." Anh thản nhiên đáp, "Tôi gạt người ấy rằng tôi yêu em."

"Bây giờ cậu ấy phát hiện ra anh không yêu cậu ấy đúng không?" Lâm Tịnh Minh nhớ lại khung cảnh buổi sáng mình đã chứng kiến, "Anh yêu chị họ của cậu ấy."

Lận Lâm bình tĩnh đáp, "Tôi không tin vào tình yêu."

Cô rất nhạy bén, tự mình suy luận ra thì thoáng ngạc nhiên, "Chẳng lẽ anh cũng không yêu chị họ của cậu ấy sao?"

Lận Lâm yên lặng, đó chính là ngầm thừa nhận.

"Anh không phải gay đó chứ?" Cô không nói anh vô tình, lại bật cười nói: "Anh không yêu con gái, vậy còn đàn ông thì sao?"

Anh bị cô chọc cười, "Lý luận Gay là thứ tình yêu không phân biệt nam nữ đúng không? Nếu như tôi là gay, hẳn là nên tín ngưỡng tình yêu trên hết thảy chứ."

Cô cảm thấy vô cùng buồn cười, mặc dù chủ đề đang nói chuyện không nên cười, "Đến giờ em vẫn chưa yêu đương ai cả, mặc dù có rất nhiều người không tin, bọn họ nghĩ Lâm Tịnh Minh hẳn là có nhiều kinh nghiệm tình trường, nhưng thật ra em chẳng có gì cả." Cô thoải mái ăn hết trong đĩa của Lận Lâm, "Thịnh Như nói em vừa yêu cầu quá cao, không thực tế, hơn nữa em còn không tin vào tình yêu. Cậu ấy rất có lý, bảo mỗi con người đều là tổ hợp của tự ti và tự luyến, yêu cầu người khác quá cao là tự luyến, không tin người khác đổi xử chân thành với mình là tự ti." Cô nhai xong miếng bắp cải trong miệng thì nói tiếp, "Nên em yêu đương không thành."

Anh nghe cô nói, cảm thấy vô cùng thú vị, nhướng mày hỏi: "Tình yêu... không phải là ước muốn của đa số con gái ư?"

Cô gật đầu, đáp: "Thế nhưng ước muốn của mỗi người đối với tình yêu lại khác nhau, trí tưởng tượng của em quá phong phú, nên em luôn cảm thấy yêu đương là một chuyện rất đau khổ, sẽ thay đổi tất cả mọi thứ của em. Bây giờ em đang rất vui vẻ, tại sao phải thay đổi chứ?" Cô nghịch ngợm mỉm cười, "Tại sao phải thay đổi chứ? Hả? Đôi khi em có nghĩ đến một tương lai rất xa rất xa, đó là nếu như cả đời này em không kết hôn, có lẽ mỗi ngày đều sẽ rất sung sướng, rất vui vẻ, muốn làm gì thì cứ làm, nếu phải yêu đương kết hôn rồi sinh con thì vui vẻ được bao nhiêu chứ, có phải độc thân sẽ tốt hơn không? Thế nhưng vì là con gái, nếu như không yêu đương, không được làm cô dâu bước vào lễ đường, không sinh con, cả đời chỉ có một lần cứ trôi qua thế này, chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm sao?" Cô nhăn mũi, "Có lẽ đến khi em độc thân đến già cũng sẽ cảm thấy hối hận nhỉ?"

Anh tổng kết lại: "Suy nghĩ của em đó là em muốn yêu đương, muốn làm cô dâu, muốn sinh con, nhưng lại muốn sống cuộc đời độc thân." Anh lại bổ sung thêm một câu, "Thế này, yêu đương rồi chia tay, làm cô dâu rồi ly hôn, sinh con rồi đưa đến cô nhi viện."

Cô bất ngờ, cười ha hả đấm anh một phát, "Đánh chết anh đi! Mệt em còn đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà!"

Lận Lâm cười: "Chẳng qua là em chưa gặp được người em thích thật lòng mà thôi, gặp rồi sẽ chẳng muốn độc thân nữa đâu." Ăn thêm một miếng salad, anh lại nói, "Em rất hạnh phúc."

Cô gật đầu: "Mẹ em cũng bảo em như thế, thậm chí kể cả Yêu Tinh, Thịnh Như cũng vậy. Rất nhiều người hâm mộ em." Cô đưa mắt nhìn anh, chợt phát hiện ra lớp sương mù đã quay về, "Còn anh thì sao? Anh không hạnh phúc sao?"

Anh dừng một chút, mỉm cười đáp: "Tôi cũng rất hạnh phúc."

Cô lại nói: "Đúng vậy, Yêu Tinh nói thành tích của anh rất tốt, biết ca hát, còn đang làm thêm ở một công tyInternet, sống một mình, rất nhiều người thích anh nghe lời anh, anh còn có một cô bạn gái xinh đẹp như hoa tình thơ ý hoạ nữa..." Cô cố ý nói.

Anh cũng biết là cô cố ý nói khích anh. Lâm Tịnh Minh là một cô gái rất thông minh, nhưng cũng rất nhạy cảm. Anh suy nghĩ chốc lát mới đáp: "Em cảm thấy tôi không hạnh phúc sao?"

Cô nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp như một đoá hoa đang nở rộ, "Lần đầu tiên em gặp anh, em đã cảm thấy anh là một nam sinh có vẻ đau buồn, nên đương nhiên là không hạnh phúc rồi." Cô chọt chọt mi tâm của mình, "Chẳng phải mọi người đều nói anh giống Hội trưởng sao? Hội trưởng bang Con Nhện, một người đàn ông xui xẻo như vậy đương nhiên là không hạnh phúc rồi." Sau đó cô lại gian xảo cười hì hì hỏi một câu, "Em muốn biết câu chuyện đau lòng chôn chặt trong lòng người đó là gì ạ? Em có thể nghe chuyện xưa không?"

Anh mỉm cười, "Tôi từ chối." Nói rồi anh uống một hớp nước lạnh.

Nghe được ba chữ "tôi từ chối", lòng cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu lộp bộp, như một sợi dây vô hình bắt nguồn từ ba chữ "tôi từ chối" ấy mà đầu buộc chính là từ Lận Lâm tự phụ và cả tự ti. Cô đột nhiên mở miệng nói, "Anh có xem diễn đàn văn học Bình Sa không?"

Một tiếng nổ ầm vang trong đầu Lận Lâm, vẻ mặt anh bỗng nhiên trở nên tái nhợt, đám người đang chơi bài poker bên kia cũng dừng lại, trong khoảng khắc này cả bầu không khí sững lại, im lặng đến mức tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng động của kim rơi. Lâm Tịnh Minh chợt đẩy bàn đứng dậy ngay lập tức, "Em đi toilet."

Thư Yển và Phỉ Đồ Mị nhìn nhau, sau đó lại cùng nhìn Lận Lâm tái nhợt cả mặt mày, trong lòng thầm giơ tay like một cái cho Lâm Tịnh Minh ứng biến nhanh, lại ngạc nhiên sao cô có thể nói đến chủ đề văn học mạng rồi? Nhưng quen biết Lận Lâm đã hai năm, thế mà bọn họ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt khó coi này của anh, trong lòng anh Bình Sa Lý Sâm... quan trọng như thế sao? Bạn gái quen qua mạng, lại chưa gặp mặt được mấy lần, vậy mà sau hai năm nghe đến tên của cô nàng vẫn còn biến sắc đến thế ư? Hội trưởng quả là một người đàn ông si tình!

Lâm Tịnh Minh đi toilet khá lâu vẫn chưa về, một lát sau chuông điện thoại của Phỉ Đồ Mị vang lên, cô bắt máy: "Alo?"

Giọng nói của Lâm Tịnh Minh hoà cùng tiếng tạp âm của ôtô ồn ào: "Mình nói sai rồi, không dám về, nên mình đi đây."

Phỉ Đồ Mị giật nảy mình, "Bây giờ đã hơn 9h rồi, bên ngoài rất tối, cậu về một mình rất nguy hiểm đó."

"Không sao." Cô sảng khoái đáp, "Gặp biến thái thì mình đạp một cước cho chết gã thôi, sau đó đi tìm chú cảnh sát."

"Không phải là vấn đề gặp biến thái, nếu lỡ gặp phải cướp thì làm sao bây giờ?" Phỉ Đồ Mị nói, "Cậu về đây đi?"

"Để mình đưa cậu ấy về." Trương Khải Ngai đột nhiên đứng bật dậy nói rồi bỏ ra ngoài.

"Người giả vờ đáng yêu bảo muốn đưa cậu về, cậu đứng đợi một lát." Phỉ Đồ Mị dặn dò Lâm Tịnh Minh không nên chạy lung tung, cô nhìn Trương Khải Ngai bỏ ra ngoài rồi lại nhìn Thư Yển, thầm thở dài một hơi, "Hội trưởng, Tịnh Minh bảo cậu ấy có việc quan trọng phải về trước." Câu này vừa nghe đã biết là nói dối, nhưng còn có thể nói gì nữa đây?

Thư Yển ném bộ bài Poker trước mặt Lận Lâm, khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười vô cùng đáng yêu, "Tham gia đi, bọn em đang chơi 80 điểm đó."

Lận Lâm cười cười, cầm xấp bài lên bắt đầu chia.

Cả buổi tối ấy sau khi Lâm Tịnh Minh đi về thì hầu như cũng chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ vẻ mặt hơi tái nhợt của Lận Lâm thì không có gì khác cả. Thư Yển và Lận Lâm chơi 80 điểm đến 12h đêm. Lận Lâm thật đáng sợ, sao anh có thể kiên nhẫn chơi bài poker trong lúc lòng đang tràn đầy tâm sự cơ chứ? Rõ ràng là chuyện tình của Bình Sa Lý Sâm và Lận Lâm rất đau khổ, nhưng anh vẫn có thể mỉm cười ngồi đây chơi bài, bất kể nói thế nào đi nữa vẫn là khí chất, khiến người khác không biết nên khuyên anh dừng thế nào, chỉ có thể tiếp tục chơi với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.