Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 72





Mỗi ngày Lạc Tử Tịch vẫn tới bệnh viện, cho dù người trên giường bệnh không phải Nhan Tiêu nàng vẫn phải đi. Chỉ là nàng không nghĩ tới dĩ nhiên lại gặp Lăng Dịch Hằng. Lại một lần nữa chứng thực suy đoán của nàng và Nhan Tiêu. Có người muốn dùng Lăng Dịch Hằng để đối phó nàng, Lạc Tử Tịch cười đến lạnh lùng.
Bởi vì "Nhan Tiêu" còn đang hôn mê sâu cho nên vẫn ở phòng bệnh hồi sức, ngoại trừ Lạc Tử Tịch cùng bác sĩ không ai có thể đi vào. Khi Lạc Tử Tịch vừa tới cửa phòng bệnh Lăng Dịch Hằng đã nâng sẵn một bó hoa tươi đứng chờ. Lạc Tử Tịch coi hắn như người vô hình, sau khi thay đổi quần áo lập tức tiến vào phòng bệnh, thế nhưng vẫn bị Lăng Dịch Hằng ngăn lại.
"Lăng tiên sinh, hiện tại là thời điểm riêng tư không bàn chuyện công sự, hơn nữa việc riêng của ta không có liên quan tới quý công ty nha? Ngươi đây là ý gì?"
Lạc Tử Tịch lạnh lùng liếc Lăng Dịch Hằng một cái.
"Tử Tịch không cần như vậy, một lần phu thê ngàn ân nghĩa, hơn nữa chúng ta làm vợ chồng nhiều năm, cho dù có ly hôn cũng không thể thay đổi sự thật đã từng cùng nhau mà. Người cần gì phải tuyệt tình với ta như thế? Hôm nay ta chỉ là đến thăm Nhan Tiêu mà thôi. Chuyện của Nhan Tiêu ta có nghe nói, ta cũng cảm thấy rất khó vượt qua. Tử Tịch, chúng ta chỉ là ly hôn mà thôi, không phải kẻ thù."
Thái độ Lạc Tử Tịch đối với hắn, trong lòng Lăng Dịch Hằng vô cùng bất mãn, nói thế nào bọn họ cũng đã đồng sàng cộng chẩm nhiều năm, bây giờ chỉ vì một Nhan Tiêu mà thành kẻ thù. Có điều, Lăng Dịch Hằng bất mãn thì bất mãn chứ cũng không thật sự phát hỏa. Nhỏ không nhịn sẽ loạn đại mưu.
"Ta có nói chúng ta là kẻ thù sao? Lăng tiên sinh, chúng ta có quen biết sao?"
Lạc Tử Tịch lại hừ lạnh một tiếng. Cũng đã như hiện tại, Lăng Dịch Hằng còn muốn quấn quít quá khứ làm gì? Bằng hữu? Kẻ thù? Hiện tại nàng căn bản không quen biết Lăng Dịch Hằng, sao phải nói tới chuyện bằng hữu với kẻ thù? Bây giờ đối với nàng, Lăng Dịch Hằng là người vô hình không có quan hệ, lại xa lạ như thế.
"Tử Tịch!"
Lăng Dịch Hằng không nghĩ tới Lạc Tử Tịch tuyệt tình như vậy.
"Tử Tịch. Xem như không nói tới chuyện lúc trước, tốt xấu gì chúng ta cũng từng quen biết, Nhan Tiêu trở nên như vậy ta biết ngươi rất khó vượt qua, ta cũng chỉ muốn quan tâm ngươi mà thôi. Tử Tịch, ngươi biết mà, mặc kệ trước đây ta làm bao nhiêu chuyện hoang đường, nhưng mà tình cảm ta dành cho ngươi là chân thật, ta chưa từng hư tình giả ý đối với ngươi. Tử Tịch, cho dù bây giờ ngươi không thể tha thứ cho ta, thế nhưng Nhan Tiêu hôn mê bất tỉnh, lẽ nào cả đời nàng bất tỉnh ngươi cũng muốn bên cạnh nàng cả đời như vậy sao? Từ khi gặp chuyện đến nay, đã bao lâu? Nàng một chút dấu hiệu tỉnh lại đều không có, rất có khả năng... Tử Tịch, ngươi với Nhan Tiêu còn chưa tới mức phải cùng nhau sống chết, hơn nữa hiện tại ngươi có được Nhan thị, ngươi không cần thiết phải giữ khư khư Nhan Tiêu. Cho dù ngươi và ta có phát sinh cái gì cũng tuyệt không có lỗi với Nhan Tiêu, chúng ta vốn là vợ chồng."
Một nữ nhân bảo hộ một nữ nhân hôn mê bất tỉnh, đây là cái chuyện gì? Lăng Dịch Hằng cảm thấy hắn cần phải đem Lạc Tử Tịch đoạt lại.
Lạc Tử Tịch không nghĩ tới Lăng Dịch Hằng dĩ nhiên vô liêm sĩ tới mức nói được ra những lời này. Ánh mắt Lạc Tử Tịch nhìn Lăng Dịch Hằng càng ngày càng lạnh, nàng cho rằng nàng Và Lăng Dịch Hằng ly hôn về sau hắn sẽ thay đổi, ít nhất hắn phải biết tự thức tỉnh chính mình, nhưng mà không nghĩ tới lại càng thêm trầm trọng. Lăng Dịch Hằng bây giờ khiến Lạc Tử Tịch buồn nôn gấp đôi. Rốt cuộc trước đây nàng bị mù hay sao mà lại gả cho ngươi như thế?
"Lăng tiên sinh, ta nghĩ muốn nói với ngươi một câu, trợ Trụ vi ngược* sẽ không có kết quả tốt đâu, ngươi tự lo lấy. Bây giờ ta muốn vào với Nhan Tiêu, xin ngươi nhường đường."
*纣为: Nối giáo cho giặc. giúp người xấu làm việc ác.
Lạc Tử Tịch không muốn để ý tới Lăng Dịch Hằng, nàng không muốn tiếp xúc cùng người như vậy. Nhắm mắt làm ngơ, nàng tình nguyện đi vào phòng bệnh ở cạnh người không quen biết kia cũng không muốn ở cùng Lăng Dịch Hằng lâu thêm một khắc.
"Tử Tịch, ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không phải trợ Trụ vi ngược, ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi. ngươi còn trẻ, không cần vì một nữ nhân mà làm góa phụ. Chúng ta còn có thể làm lại từ đầu, quên đi chuyện lúc trước, quên đi Nhan Tiêu, chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. ngươi có nhớ không? Trước đây chúng ta rất hạnh phúc..."
Nói tới việc khi cùng chung sống với Lạc Tử Tịch, quả thật rất hạnh phúc, nếu như không phải Nhan Tiêu xuất hiện tất cả những thứ này sẽ không bị phá hỏng, kẻ cầm đầu là Nhan Tiêu. Bây giờ Nhan Tiêu hôn mê bất tỉnh, vừa vặn hắn có thể cùng Lạc Tử Tịch nối lại tiền duyên. Hắn không tin giữa hai nữ nhân có tình cảm gì sâu đậm, Nhan Tiêu như hiện tại, Lạc Tử Tịch không có lý do gì phải tiếp tục bảo hộ Nhan Tiêu.
Lăng Dịch Hằng cảm thấy hắn thật là nghĩ tốt cho Lạc Tử Tịch. Có nhiều thứ Nhan Tiêu không thể cho Lạc Tử Tịch nhưng hắn cho được. Một nữ nhân như Nhan Tiêu có thể cho Lạc Tử Tịch cái gì? Lúc trước buông tha để mặc Lạc Tử Tịch đi theo Nhan Tiêu là vì hắn hổ thẹn với Lạc Tử Tịch, hắn vốn không muốn lại cùng Lạc Tử Tịch và Nhan Tiêu gặp mặt vì thế hắn mới rời đi. Thế nhưng ma xui quỷ khiến đi đến Minh Duệ lại trùng hợp chạm phải Lạc Tử Tịch, biết được chuyện Nhan Tiêu, hỏa diễm giấu trong lòng hắn lại một lần nữa thiêu đốt. Hắn không thể buông tha mặc kệ Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch vẫn luôn là nữ nhân hắn yêu nhất, hắn sao có thể nhẫn tâm để cho Lạc Tử Tịch cứ như vậy bảo hộ Nhan Tiêu đây?
"Tránh ra!"
Thanh âm Lạc Tử Tịch trầm thấp, lanh lùng nói.
Một câu của Lăng Dịch Hằng Lạc Tử Tịch đều nghe không vô, gặp vô liêm sỉ nhưng chưa từng thấy vô liêm sỉ tới vậy. Cái gì gọi là làm quả phụ vì một nữ nhân, cái gì mà coi như chưa từng có gì xảy ra? Vì tốt cho nàng, Lăng Dịch Hằng kiếm cớ quả đúng là rất đường đường chính chính!
Lạc Tử Tịch cảm thấy nếu như trên tay nàng có cầm ly nước, nàng nhất định không chút do dự tạt lên đầu Lăng Dịch Hằng. Thật đúng là bị Lăng Dịch Hằng chọc giận mà! thế nhưng nàng tự nhủ mình, vì một người như thế không đáng, cho nên nàng cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Lăng Dịch Hằng.
"Tử Tịch!"
Lăng Dịch Hằng hơi chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Tử Tịch nhưng vẫn không chịu nhượng bộ.
Lăng Dịch Hằng nhìn thấy thái độ Lạc Tử Tịch lạnh băng cũng nhận thấy không nên nói quá nhiều, đường còn dài, hắn nhất định bắt lại Lạc Tử Tịch một lần nữa, trước đây theo đuổi Lạc Tử Tịch khó khăn bao nhiêu hắn rõ ràng nhất, cũng không phải vẫn bị hắn thú về nhà sao? Tuy rằng Lạc Tử Tịch bây giờ hơi lạnh lùng, nhưng hắn sống cùng Lạc Tử Tịch lâu như vậy đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ một chút về Lạc Tử Tịch. Muốn theo đuổi Lạc Tử Tịch không phải việc gì khó.
"Lạc tổng, có phải cần giúp đỡ không?"
Lúc này vệ sĩ Triệu đội trưởng phái tới dùng dáng vẻ thọc tiết lợn đi đến bên cạnh Lạc Tử Tịch, khiến cho Lăng Dịch Hằng không khỏi lùi về sau hai bước, bị khí thế người đó làm cho khiếp sợ. cũng là nam nhân nhưng trông thấy người kia hiển nhiên so với Lăng Dịch Hằng càng thêm cường tráng mạnh mẽ, ngay cả thân hình cũng cao lớn, cao hơn Lăng Dịch hằng rất nhiều. Tư thế hiên ngang kia cũng khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Lúc này Lạc Tử Tịch mới phát hiện hai người trông coi ban đầu đều không ở đây, bây giờ một người đã quay về.
"Lý đại ca, người này có ý đồ gây rối tới Nhan Tiêu, ngươi mời hắn rời khỏi đi."
Lạc Tử Tịch cảm thấy Lý đại ca trở về thật đúng lúc, nếu như Lăng Dịch Hằng muốn ở đây miễn cưỡng nàng, dường như nàng cũng phản kháng không được bao nhiêu.
"Vâng, Lạc tổng. Lăng tiên sinh, xin mời."
Lý đại ca làm một tư thế cúi chào mời Lăng Dịch Hằng rời đi.
Lăng Dịch Hằng vấp phải Lý đại ca ở đây cũng không thể nói gì với Lạc Tử Tịch nữa, sau này sẽ có cơ hội. Lăng Dịch Hằng bắt lấy tay Lý đại ca lôi kéo, nói:
"Tử Tịch, ta mong ngươi suy nghĩ thật kĩ, ta sẽ vẫn chờ ngươi."
Nói xong Lăng Dịch Hằng liền rời đi.
Nhìn thấy Lăng Dịch Hằng rời đi Lý đại ca mới hổ thẹn nói với Lạc Tử Tịch:
"Lạc tổng, xin lỗi, bởi vì ta thất trách mang tới cho ngươi phiền toái. Thực sự xin lỗi."
Một nam nhân cao lớn cúi đầu nhận sai với Lạc Tử Tịch khiến cho Lạc Tử Tịch cảm thấy áp lực không nhỏ. Có điều nàng không trách cứ, bởi vì nàng thấy phương hướng Lý đại ca trở về là WC, con người có ba gấp cũng không thể không cho người đi giải quyết. Lạc Tử Tịch liền nói:
"Không sao. Lý đại ca không nên tự trách, sau này đừng cho người như hắn tiếp cận phòng bệnh."
Lúc này Lạc Tử Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi Lạc tổng, ta thực sự không biết. Bởi vì Lăng tiên sinh nói hắn là bạn của ngài và Nhan tổng, đưa danh thiếp cho ta nhìn, trong tay còn cầm hoa. Thật ra hắn đợi ở bên ngoài đã rất lâu, ta thấy hắn không có hành động dị thường, Nhị Hổ lại đi mua cơm, lúc đó ta có chút quá gấp, nghĩ chỉ hai phút chắc không xảy ra chuyện liền để hắn nhìn giúp. Không nghĩ tới... Xin lỗi Lạc tổng."
Lý đại ca lại vô cùng tự trách. Hắn không nghĩ tới Lăng Dịch Hằng và Lạc Tử Tịch xảy ra xung đột, lúc nãy vừa trở lại hắn rõ ràng nhận thấy được hàn khí trên người Lạc Tử Tịch, mà tư thế của Lăng Dịch Hằng dường như có chút hùng hổ dọa người, hắn lập tức cảm giác không ổn cho nên mới chạy tới bên người Lạc Tử Tịch. Cũng còn may chưa xảy ra chuyện gì, bằng không hắn liền khó tránh khỏi tội lỗi.
"Lý đại ca gần đây vẫn thay ta chăm nom Nhan Tiêu, ta cảm kích còn không kịp, ngươi không cần như vậy. Đây là bất ngờ, ai cũng không muốn. Sau này Lý đại ca không nên để cho người khác tùy ý tiếp cận phòng bệnh, ta sợ họ làm điều bất lợi với Nhan Tiêu, đặc biệt là khoảng thời gian này."
Lạc Tử Tịch dặn dò tỉ mỉ. Nàng cảm nhận được từng cái từng cái độc thủ hướng về phía nàng, nàng không sợ, chỉ là có chút bi ai.
"Ta biết rồi, xin Lạc tổng yên tâm, chuyện ngày hôm nay ta bảo đảm sẽ không có lần sau nữa. Chúng ta nhất định sẽ trông nom Nhan tổng thật tốt. Xin Lạc tổng yên tâm."
Lý đại ca trịnh trọng nói.
Lạc Tử Tịch gật gật đầu, kỳ thực không phải nàng lo lắng có người đối phó với "Nhan Tiêu" trong phòng bệnh, bởi vì nàng biết Nhan Tiêu khỏe mạnh đang ẩn núp không có việc gì. Nhan Tiêu nói với nàng, trên tay nàng đã nắm được nhiều chứng cứ làm giả sổ sách công quỹ của cha con họ Lâm ở Nhan thị, nhưng mà còn cần một bước ngoặt, nàng muốn cha con họ Lâm tự mình lộ ra đuôi cáo. Vì lẽ đó, hiện tại nàng vẫn đang nhẫn nại. Hơn nữa, Triệu đội trưởng cũng tra được manh mối xe Nhan Tiêu bị giở trò, chẳng mấy chốc sẽ bắt được độc thủ phía sau.
Lạc Tử Tịch đi vào phòng bệnh, từ ngoài nhìn vào sẽ thấy nàng ở bên trong chăm sóc Nhan Tiêu, nhưng mà thật ra nàng tựa như nghỉ ngơi mà thôi, ở đây yên tĩnh có thể nghĩ tới một vài việc. sau đó qua một thời gian thì rời khỏi. Lạc Tử Tịch không biết người nằm trên giường là ai, cũng không muốn biết là ai, thế nhưng nàng biết một điều, mặc kệ người trên giường là ai rất nhanh sẽ có thể giải phóng.
Lạc Tử Tịch ngồi xuống cạnh giường bệnh suy nghĩ một chút chuyện Lăng Dịch Hằng, sau đó rời khỏi phòng bệnh lấy điện thoại nhắn cho Nhan Tiêu một tin:
"Lăng Dịch Hằng xuất hiện ở bệnh viện."
Rất nhanh di động Lạc Tử Tịch liền nhận được tin nhắn.
"Biết rồi, tất cả cẩn thận."
Nội dung nàng nhắn rất đơn giản, mà Nhan Tiêu trả lời cũng thật đơn giản. Dù vậy, cả hai đều hiểu được sự tình trong đó không đơn giản.
Tác giả có lời muốn nói: Lăng tiên sinh lại tự đào hố chôn mình. Lần này phỏng chừng không có may mắn như vậy.
Dường như có người nói đúng, trừng phạt dành cho Lăng Tiên Sinh có lợi cho hắn quá rồi. Haha, vậy thì Trúc tử liền tà ác một lần.
Haha, không nghĩ tới canh ba còn có thể vội vàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.