Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 49




"Ta nói rồi, đừng nghĩ rằng Nhan gia đại tiểu thư chỉ là một cái bao cỏ bình hoa."

Nhan Tiêu lạnh lùng nói.
Nhan Tiêu biết thù hận của Lăng Dịch Hằng với nàng đã tích góp từng chút một đến mức độ nhất định rồi, nếu không sẽ không đợi Lạc Tử Tịch vừa tiến vào phòng ngủ liền bắt đầu công kích nàng, hắn giơ lên bình hoa sứ bên cạnh ném về phía nàng, hảo một nam nhân không phong độ! Nhan Tiêu lập tức phun trào, nếu không phải nàng phản ứng nhanh, trước tiên* một cước mau lẹ đá văng nam nhân kia ra, bây giờ người đầu rơi máu chảy nhất định là nàng. Nguy hiểm thật...
*Nguyên văn 先下手为强 Tiên hạ thủ vi cường: Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 về nữa là "Hậu thủ vi tai ương" (vế đối mà). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương).
Nhan Tiêu nàng có thể ở giữa bầy lang sói mà bình yên đến giờ, chẳng lẽ không có một hai kỹ năng phòng thân hay sao? Lăng tiên sinh hình như đã quên nàng ở nơi hỗn loạn thế nào, nàng là nữ nhân hơn nữa bộ dạng còn rất tốt, dựa vào thân phận của nàng vì sao nàng không hay mang theo bảo vệ xuất môn? Nhan Tiêu rất muốn cười sự ngu xuẩn của Lăng Dịch Hằng, ngay cả điểm ấy còn không nghĩ đến vậy mà đã dám ra tay công kích nàng ở cự li gần, kia không phải tự mình tìm chết sao?
"Ngươi... Ngươi..."
Trong mắt Lăng Dịch Hằng tràn ngập sợ hãi, Lăng Dịch Hằng vạn lần không ngờ bình hoa trên tay mình còn chưa ném ra, ngược lại bị Nhan Tiêu một cước đá trúng bụng, đau đến nỗi hắn phải quỳ rạp trên mặt, bình hoa cũng lăn qua một bên.
Hắn lại sai lầm tiếp, Nhan Tiêu căn bản không phải là nữ nhân. Rốt cuộc Lăng Dịch Hằng cũng hiểu được vì sao bên người Nhan Tiêu không bao giờ có bảo vệ vậy mà hai ngày trước Nhan Tiêu đàm phán cùng hắn lại mang bảo vệ theo, hai bảo vệ kia nhất định là dùng để hù dọa hắn. Nhan Tiêu muốn động vào hắn, căn bản không cần người khác nhúng tay, Nhan Tiêu dùng gót giày nhỏ tới không thể nhỏ hơn nữa đá lên người hắn, hắn hoài nghi trên người mình đã có một lỗ thủng.
"Sao lại thế này?"
Lạc Tử Tịch từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lăng Dịch Hằng thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, mà Nhan Tiêu dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lăng Dịch Hằng, Lạc Tử Tịch nháy mắt liền ngây ngẩn cả người. Bên cạnh Lăng Dịch Hằng còn có một bình hoa nằm hỗn loạn, thêm vào câu nói vừa rồi nghe được, rất rõ ràng Lăng Dịch Hằng muốn động thủ với Nhan Tiêu... Hướng Nhan Tiêu động thủ? Nhan Tiêu thế nào? Nghĩ tới đây, Lạc Tử Tịch lập tức chạy đến bên người Nhan Tiêu kiểm tra trước sao, lo lắng hỏi:
"Thế nào, có bị thương không?"
Nhan Tiêu cười cười trả lời:
"Không sao, tên trước mắt thật không có phẩm chất, dám đánh đại mỹ nữ ta, bất quá, hừ hừ."
Nhan Tiêu hừ lạnh vài cái, sao đó nhìn về phía Lăng Dịch Hằng vẻ mặt thống khổ, lại khinh bỉ thêm vài lần, tưởng nàng dễ khi dễ?
Giữa bụng truyền tới đau đớn khiến cho Lăng Dịch Hằng sợ hãi, nhưng Lạc Tử Tịch vừa đi ra lại chỉ quan tâm Nhan Tiêu mà không nhìn tới đau đớn của hắn làm cho Lăng Dịch Hằng phẫn nộ, Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu quen biết bao lâu? Nhiều năm cảm tình như vậy của bọn họ, hắn hiện tại đau đến đứng không nổi, Lạc Tử Tịch ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái. Lạc Tử Tịch quan tâm Nhan Tiêu làm hắn đỏ cả mắt, cũng làm bộc phát tất cả phẫn nộ của hắn. Hắn bỗng dưng nhớ tới Nhan Tiêu từng nói qua "Ta thích là Lạc Tử Tịch". Ta thích là Lạc Tử Tịch... Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch căn bản không phải là bằng hữu gì, mà là... Là tình nhân.
Phản bội, nguyên lai Lạc Tử Tịch đã sớm phản bội hắn! Xem Lạc Tử Tịch khẩn trương với Nhan Tiêu, còn có Nhan Tiêu cài bẫy hắn, hết thảy chân tướng, tất cả đều đã rõ ràng. Hắn ngu ngốc, thế nhưng bây giờ mới phát hiện, hai nữ nhân kìa hoàn toàn cùng nhau tính kế hắn, ảnh chụp, ghi âm, cho tới hiện trường trình diễn, này hết thảy chẳng qua đều là do Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch thiết lập gài bẫy hắn. Khó trách Lạc Tử Tịch cái gì cũng không nói chỉ muốn ly hôn, khó trách không người nào liên lạc được với Lạc Tử Tịch ở nơi Nhan Tiêu. Nguyên lai, hai người họ đã sớm cấu kết với nhau. Ha ha, hai nữ nhân, hai nữ nhân không biết xấu hổ! Mà hắn đây? Vẫn chẳng hay biết gì!
"Ha ha ha..."
Lăng Dịch Hằng đột nhiên cười ha hả, đau đớn trên người bỗng dưng không còn đau nữa, hắn nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, phẩn nộ nhìn hai người trước mặt, ánh mắt ngập tràn tơ máu, nơi đó tràn ngập hận thù! Hắn bị hai nữ nhân đùa giỡn xoay lòng vòng thế nhưng lại không biết, buồn cười, thật là buồn cười!
Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch đều bị tiếng cười Lăng Dịch Hằng làm cho giật mình, hai người cùng lúc đem ánh mắt hướng về nam nhân điên cuồng kia. Nhan Tiêu theo bản năng đem Lạc Tử Tịch che ở phía sau, nàng cảm giác được Lăng Dịch Hằng hiện tại rất nguy hiểm, nàng phải nghĩ biện pháp đem Lạc Tử Tịch rời khỏi nơi này, nàng có vài kỹ năng phòng thân, nhưng đối mặt một người sắp điên cuồng. Nếu như chỉ một mình nàng, nàng không lo lắng, nhưng phía sau nàng còn có Lạc Tử Tịch, vô luận thế nào cũng không thể để cho Lạc Tử Tịch bị thương tổn.
Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Dịch Hằng, vô cùng sợ Lăng Dịch Hằng đột nhiên phát cuồng công kích các nàng.
Lạc Tử Tịch gắt gao nắm chặt tay Nhan Tiêu, nàng nhận biết Lăng Dịch Hằng lâu như vậy còn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng hiện tại của Lăng Dịch Hằng, khiến nàng cảm thấy thật đáng sợ, thật xa lạ, dường như nàng chưa bao giờ gặp qua người này. Thế nhưng có Nhan Tiêu che chở nàng, nàng có chút an lòng. Nàng cũng nhìn ra Nhan Tiêu muốn đem nàng rời đi trước, chính là, muốn ra khỏi cửa phải vòng qua Lăng Dịch Hằng, Lăng Dịch Hằng bây giờ có thể để các nàng đi qua sao? Đối mặt loại tình huống này, Lạc Tử Tịch có chút mơ hồ.
Lăng Dịch Hằng nhìn hai người gắt gao nắm lấy tay nhau, trong lòng lại đau thêm một phần, Lăng Dịch Hằng nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Nói cho ta biết, các ngươi là quan hệ gì!"
Tuy rằng đã đoán ra, nhưng vẫn muốn các nàng chính miệng nói cho hắn.
"Ta đã sớm nói cho ngươi, người ta thích là Lạc Tử Tịch."
Nhan Tiêu hừ lạnh, trấn định nhìn Lăng Dịch Hằng, ánh mắt chuyển quanh một vòng, muốn đi ra ngoài thật phải vòng qua Lăng Dịch Hằng mới có khả năng ra tới cửa, xem ra không đem Lăng Dịch Hằng giải quyết là không được, mà bộ dạng bây giờ của Lăng Dịch Hằng gần như mất lý trí, rất có khả năng chuyện gì cũng dám làm. Cho dù không mất lý trí, đã có thể lấy bình hoa ném nàng thì còn gì mà làm không được? Nhan Tiêu biết bây giờ mình không thể hoảng loạn, đối mặt loại tình huống này chỉ có thể bình tĩnh xem xét mọi thứ mới có thể tìm được phương pháp hữu hiệu nhất.
Chuyện tới mức này cũng không còn gì không thể nói, Lạc Tử Tịch hít sâu một hơi, nói với Lăng Dịch Hằng:
"Hằng, xin lỗi, ta cùng Nhan Tiêu chính là như vậy."
Lạc Tử Tịch nắm chặt tay Nhan Tiêu. Kỳ thực nàng còn mang theo áy náy với Lăng Dịch Hằng, nếu so đi so lại là nàng ngoại tình trước. Thật ra cả hai đều sai, hiện tại đã không thể biết rốt cuộc sai ở trên người nào. Có chút việc không thể nói rõ. Bất quá, đơn ly hôn đã ký, nói cách khác, mặc kệ là lỗi của ai cũng không thể thay đổi được gì nữa, tất cả mọi chuyện đều đã thành sự thật, Lạc Tử Tịch chỉ có thể nói một câu thực xin lỗi với Lăng Dịch Hằng.
"Ha ha ha. Xin lỗi? Chính là vậy? Các ngươi đem ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, một câu xin lỗi là kết thúc sao? Khó trách ngươi muốn ly hôn đến vậy, chắc đã sớm thông đồng với nàng đi? Ta còn ở bên trong ngây ngốc nhận sai với ngươi, Lạc Tử Tịch, chúng ta nhiều năm cảm tình như thế, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta không tốt với ngươi sao? Ngươi nói ta biết, ngươi nói cho ta biết?"
Lăng Dịch Hằng bỗng dưng giống như bị tâm thần. Lạc Tử Tịch ly hôn với hắn, là vì bên ngươi khác tốt hơn, mà người kia lại là một nữ nhân, hắn lại còn muốn phát triển thành tình nhân. Hắn còn từng ngây ngốc tạo ra cơ hội để các nàng ở cạnh nhau. Hắn hận, hắn hận Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu, hận hai nữ nhân kia cấu kết với nhau làm việc xấu.
"Đừng đem tất cả sai lầm đổ lên người người khác, ta cùng Tử Tịch bên nhau, nhưng còn ngươi thì sao? Lúc ta còn chưa nhận biết Tử Tịch, ngươi đã làm chuyện có lỗi với Tử Tịch hay không trong lòng ngươi tự rõ. Ta cùng Tử Tịch có thể nhận biết cũng là nhờ ngươi ban tặng. Tử Tịch ngoại tình phải xin lỗi ngươi? Vậy ngươi ngoại tình thì không làm Tử Tịch thất vọng à? Đừng nghĩ mình vô tội như vậy, mỗi lần Tử Tịch đi công tác ngươi không chỉ một lần mà còn ở bên ngoài hằng đêm sanh ca? Muốn ta đem chứng cớ lấy ra nữa sao? Ngươi không sợ người khác biết được gièm pha ngươi, ta đây cần gì phải cất giấu tiếp? Lúc trước chưa nhận biết ta không có ghi lại, nhưng là có người giúp ta giữ lại rất tốt. Tử Tịch nói xin lỗi với ngươi đã là hết lòng quan tâm, hơn nữa hiện tại các ngươi đã ly hôn, lại lấy chuyện lúc trước đem ra có ý nghĩa gì? Ngươi không biết xấu hổ nhưng Tử Tịch còn muốn thể diện!"
Nhan Tiêu cũng nổi giận. Cho tới bây giờ Lăng Dịch Hằng còn đem tất cả sai lầm đổ lên người Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch ngoại tình là do nàng câu dẫn, nhưng hắn không có ngoại tình sao? Là do người khác câu dẫn sao? Lạc Tử Tịch quý trọng hôn nhân bọn họ cho nên mới nói câu xin lỗi với Lăng Dịch Hằng, nhưng còn Lăng Dịch Hằng? Một chút lòng áy náy đều không có, hơn nữa còn tiếp tục đem tất cả sai lầm đổ lên người Lạc Tử Tịch, điều này làm cho Nhan Tiêu cảm thấy vô cùng phẫn nộ, vốn không muốn để cho Lạc Tử Tịch biết chuyện dơ bẩn của Lăng Dịch Hằng, nhưng Lăng Dịch Hằng thế nhưng không biết xấu hổ đến trình độ này, nàng còn có gì không thể nói ra?
Nhan Tiêu thật sự không muốn cùng người như vậy tiếp tục lý luận nữa, nàng kéo tay Lạc Tử Tịch nói với Lạc Tử Tịch:
"Chúng ta đi thôi."
Sau đó mang theo Lạc Tử Tịch đi tới cửa. Cứ nháo như vậy cũng không thể ra nguyên cớ được, hơn nữa Lăng Dịch Hằng hiện tại nói chuyện không có đạo lý, liền đem tất cả trách nhiệm bắt Lạc Tử Tịch phụ trách.
"Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy, hôm nay không đem tất cả nói rõ ràng không ai được rời đi nơi này!"
Lăng Dịch Hằng như trước bị vây trong phẫn nộ, lúc Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu đi gần tới cửa hắn đột nhiên tiến lên một phen giữ chặt Lạc Tử Tịch, đem Lạc Tử Tịch kéo trở về, hung hăng đẩy ngã lên sô pha trong phòng khách.
Nhan Tiêu vốn muốn đem Lạc Tử Tịch ra khỏi cửa, nhưng mà Lăng Dịch Hằng đột nhiên kéo Lạc Tử Tịch trở về. Nàng cũng nhanh tiến lên, lực chú ý của nàng tất cả đều đặt lên người Lạc Tử Tịch lại không dự liệu được Lăng Dịch Hằng một phen hung hăng xô đẩy nàng, Nhan Tiêu mang giày cao gót lập tức mất đi trọng tâm, bị xô vào vách tường bên cạnh. Nhưng nàng không có thời gian nghĩ đến đau đớn trên người, lập tức phản ứng trở lại, vọt tới trước mặt Lăng Dịch Hằng, đem Lăng Dịch Hằng đẩy ra khỏi người Lạc Tử Tịch, nâng dậy Lạc Tử Tịch, vừa định hỏi Lạc Tử Tịch có việc gì hay không, nhưng đột nhiên bị Lạc Tử Tịch đẩy sang một bên. Lúc nàng hồi phục lại tinh thần bỗng nghe được một tiếng vỡ thật lớn, sau đó, Lạc Tử Tịch không tiếng động ngã xuống bên cạnh nàng.
Lạc Tử Tịch bị Lăng Dịch Hằng đẩy ngã lên sô pha còn chưa đứng lên liền bị Lăng Dịch Hằng dùng thân đè ép xuống dưới, cầm lấy hai tay của nàng hung hăng trừng nàng, giống như muốn đem nàng giết chết. Mà lúc này Nhan Tiêu lại xông lên đem Lăng Dịch Hằng đẩy đi, chính là lúc nàng được Nhan Tiêu nâng dậy bỗng thấy được Lăng Dịch Hằng giơ lên bình hoa muốn đập xuống Nhan Tiêu, nàng nghĩ cũng không kịp nghĩ liền dùng khí lực toàn thân xô Nhan Tiêu sang một bên.
"Tử Tịch, Tử Tịch ngươi thế nào, ngươi đừng làm ta sợ..."
Nhan Tiêu trơ mắt nhìn Lạc Tử Tịch ngã xuống, máu tươi chói mắt trên đầu Lạc Tử Tịch chảy ra. Nhan Tiêu lập tức hoảng, tiến nhanh tới ôm lấy Lạc Tử Tịch, khẩn trương hỏi, nhưng Lạc Tử Tịch đã hôn mê bất tỉnh. Nhan Tiêu giương mắt nhìn thoáng qua Lăng Dịch Hằng còn đang kinh ngạc dùng âm thanh hung ác nói:
"Nếu Tử Tịch có chuyện gì, ta nhất định đem ngươi nghiền xương thành tro!"
Tác giả nói ra suy nghĩ: Ngạch, cẩu huyết. Canh hai hôm nay hoàn tất.
[Lạc tỷ tỷ của Jay... hụ hụ. Tác giả biết cách lừa người quá đi. Mới đầu tưởng Nhan tỷ có chuyện, ai ngờ người gặp chuyện lại là Lạc tỷ. Jay hờn tác giả ghê lun. Còn tên nam nhân thúi kia Jay không nói tới, mọi người cứ ném đá thoải mái đi, thiếu Jay đưa thêm cho... Lạc tỷ a, oa oa oa *Khóc chục dòng sông*]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.