"Ân, xem ngươi kìa, hiện tại muốn lạt mềm buộc chặt, sau đó thì một chiêu thượng ốc trừu thê*!"
*上屋抽梯: lên nhà rút thang hay qua cầu rút ván. (ba mươi sau kế)
Nguyễn Hoàng xin Trịnh Tùng cho mình vào miền Thuận Hoá chống quân Mạc để tránh bị ông này mưu hại. Sau Nguyễn Hoàng khai khẩn đất trong Nam, các con cháu ông lập thành nước riêng, không thần phục họ Trịnh nữa.
Mặc dù không biết ngày mai Nhan Tiêu sẽ làm gì, nhưng Lạc Tử Tịch biết Nhan Tiêu dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đối với Lăng Dịch Hằng. Có khả năng ngày mai liền thượng ốc trừu thê, tìm người giả vờ, tình cờ bắt gặp, dựa vào đó cắt đứt mọi biện hộ, giam vào cái bẫy chết.
"Lạc Tử Tịch, ngươi cũng biết trong đó còn có một kế?"
Nhan Tiêu không thể phủ nhận, Lạc Tử Tịch quả thật nhìn thấu lòng nàng. Đúng là nàng có kế hoạch như vậy, cũng đang chuẩn bị triển khai kế hoạch đó.
"Mỹ nhân kế? Làm hắn ngoại tình? Không phải cao chiêu nha."
Khi Nhan Tiêu nói để nàng tự giải quyết kỳ thật Lạc Tử Tịch cũng đã thầm đoán được Nhan Tiêu muốn sử dụng kế gì.
"Lạc Tử Tịch, ngươi thật quá thông minh. Từ xưa tới nay được dùng nhiều nhất chính là mỹ nhân kế phải không? Đương nhiên, kế hay sẽ trúng. Bất quá, hiện tại ta xâm nhập doanh trại địch, ám độ trần thương, sau đó đảo khách thành chủ."
Nói xong, Nhan Tiêu không để ý cũng không quản chuyện gì lại tiếp tục ôm Lạc Tử Tịch. Nàng cảm thấy nàng thật ác độc, một kế lại một kế, hoàn hảo nàng thích Lạc Tử Tịch, khẳng định Lạc Tử Tịch cũng sẽ giúp nàng, nếu không làm sao có người có thể chịu đựng được tính khí thất thường lại còn ham vui của mình?
"Hảo hảo hảo, biết ngươi lợi hại, đừng náo loạn nữa, ngươi đem đồ đã nấu lấy ra đi."
Lạc Tử Tịch coi như bội phục Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu ngoan ngoãn nghe lời buông tay, nhưng còn không nhịn được ở bên tai Lạc Tử Tịch thổi một hơi, khiến Lạc Tử Tịch một trận run rẩy sau đó mới dào dạt đắc ý mở cửa phòng bếp, đem đồ ăn bưng ra ngoài. Ăn cơm ăn cơm, buổi tối còn nhiều thời gian, nàng đã quyết định đêm nay phải lừa đem Lạc Tử Tịch đi. Hiện tại sẽ không nháo Lạc Tử Tịch.
Lăng Dịch Hằng ở phòng khách nhìn thấy Nhan Tiêu bưng một đĩa đồ ăn ra, chạy nhanh lại nghênh đón. Lăng Dịch Hằng không giấu được hưng phấn nói:
"Nhan Tiêu... Làm xong hết rồi sao? Đây, đưa ta."
Hai nữ nhân ở tại phòng bếp không biết sẽ thế nào, cửa đóng chặt, hắn cũng không tiện đứng ở cửa cho nên trở lại phòng khách xem TV. Thuận tiện nghĩ thật tốt làm sao tiếp cận Nhan Tiêu cùng đem quan hệ ba người bọn họ làm cho tốt hơn. Muốn đem quan hệ ba người họ tốt lên là một cái đại công trình.
"Không sai biệt lắm, đem mấy thứ trong phòng bếp ra nữa là có thể ăn."
Thái độ cùng lúm đồng tiền như hoa của Nhan Tiêu đối với Lăng Dịch Hằng là một trăm tám mươi độ chuyển biến.
Một nữ nhân muốn bắt được nam nhân quả thật rất đơn giản, bắt một nam nhân có hứng thú với chính mình càng đơn giản. Phương thức lạt mềm buộc chặt luôn rất hiệu quả.
Quả nhiên, Nhan Tiêu nở nụ cười với Lăng Dịch Hằng rất có tác dụng, Lăng Dịch Hằng tích cực đi thu dọn bàn ăn, sau đó lại giành vào phòng bếp đem đồ ăn mang ra. Nhan Tiêu vui vẻ ngồi thoải mái nhìn Lăng Dịch Hằng bận rộn. Mà đồ ăn cuối cùng Lạc Tử Tịch cũng làm tốt để cho Lăng Dịch Hằng mang ra, sau đó đi tắm. Lưu Lăng Dịch Hằng cùng Nhan Tiêu ở phòng khách.
Lăng Dịch Hằng chịu khó cầm chén đũa bày ra, còn đem tới một chai rượu.
Nhan Tiêu nhìn ra, đó là rượu nàng thích, lần trước Lăng Dịch Hằng cũng vì nàng mà kêu rượu giống nhau. Khóe miệng Nhan Tiêu kéo lên, trên mặt lộ ra nụ cười khiến người khác không dễ phát hiện. Nếu nàng thích nam nhân, nếu Lăng Dịch Hằng còn chưa kết hôn, nàng sẽ cảm động vì phần tâm ý của Lăng Dịch Hằng đối nàng. Chỉ tiếc... Nhan Tiêu cảm thấy đặc biệt buồn cười, xem Lăng Dịch Hằng giống như chú hề hảo buồn cười.
Đem tất cả mọi thứ đều chuẩn bị tốt, Lạc Tử Tịch lại còn đang tắm rửa, Lăng Dịch Hằng thật quý trọng cơ hội một mình ở chung với Nhan Tiêu. Vì thế ngồi trở lại bên cạnh Nhan Tiêu, mãn nhãn vui mừng nhìn Nhan Tiêu liếc mắt một cái, lại còn có chút ngượng ngùng khẩn trương ngồi một bên.
"Nhan Tiêu, cám ơn ngươi đưa Tử Tịch trở về."
Lăng Dịch Hằng không biết chủ đề yêu thích của Nhan Tiêu là gì, nhưng hắn biết Nhan Tiêu nhất định thích chủ đề liên quan đến Lạc Tử Tịch, xem ra Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch càng ngày càng hợp nhau. Lần này Lạc Tử Tịch trở về, Nhan Tiêu không chỉ ra sân bay đón người còn có thể lưu lại ăn cơm. Này đủ chứng minh quan hệ Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch từng bước ngày càng gần. Đây là chuyện đáng giá cao hứng. Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu quan hệ càng tốt, hắn càng có cơ hội tiếp cận Nhan Tiêu, giống như hiện tại.
"Là chính ngươi muốn cảm tạ ta, hay là thay Lạc Tử Tịch nói cảm tạ ta?"
Khuôn mặt Nhan Tiêu mang theo nụ cười yêu nghiệt nói với Lăng Dịch Hằng.
"Đều vậy. Nhan Tiêu, quan hệ của ngươi cùng Lạc Tử Tịch phát triển đặc biệt nhanh, hai nữ nhân có phải hay không thực sự có nhiều đề tài đến vậy nha?"
Lăng Dịch Hằng bộ dáng rất hứng thú, quan hệ Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu phát triển quả thật rất nhanh, nhanh đến ngoài dự kiến của hắn.
Nếu dựa theo bình thường, hai nữ nhân nói chuyện hữu nghị, quả thật cùng dạo phố một lần, có qua có lại mới có thể phát triển thỏa đáng thành tỷ muội, tựa như nam nhân uống rượu thường xuyên mới là hảo bằng hữu. Huống chi cảm tình của nàng và Lạc Tử Tịch là như vậy, khiến Lăng Dịch Hằng kinh ngạc không nhỏ. Nhan Tiêu cười cười, nói:
"Bí mật của nữ nhân, nam nhân vĩnh viễn sẽ không biết."
Nhan Tiêu ra vẻ thần bí làm cho trong lòng Lăng Dịch Hằng rung động, hỏi:
"Nhan Tiêu, hiện tại ngươi cùng Tử Tịch là hảo bằng hữu?"
"Có thể nói như vậy. Ngươi để ý ta cùng Tử Tịch trở thành hảo bằng hữu, hảo tỷ muội?"
Nhan Tiêu cười hỏi lại.
"Không có, ta rất thích các ngươi trở thành bằng hữu, bằng hữu Tử Tịch rất ít, khó có được khi các ngươi trở thành bạn tốt. Tử Tịch trước kia trừ bỏ công tác chính là gia đình, bên người không có vài bằng hữu hợp tính, cho nên, ta cảm thấy Tử Tịch nhất định rất quý trọng cảm tình của ngươi cùng nàng..."
Lăng Dịch Hằng nói.
Sau đó Lăng Dịch Hằng còn nói một ít chuyện của Lạc Tử Tịch. Nhan Tiêu im lặng nghe, Lăng Dịch Hằng thật ra rất thông minh, đề tài luôn luôn xoay chuyển quanh Lạc Tử Tịch, chuyện liên quan Lạc Tử Tịch, nàng đương nhiên muốn biết, cho dù đều là chuyện cùng Lăng Dịch Hằng nàng cũng không để ý, ai kêu nàng đến muộn chi? Bất quá, về sau là thời gian của nàng cùng Lạc Tử Tịch.
Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Nhan Tiêu thực sự nghe hắn nói, ngẫu nhiên còn cười đáp lại, dĩ nhiên biết Nhan Tiêu cảm thấy hứng thú với Lạc Tử Tịch, cảm giác được chính mình biết được một điều yêu thích của Nhan Tiêu trong lòng càng thêm hưng phấn không khỏi tuôn ra những chuyện trước kia của Lạc Tử Tịch, khó có được cơ hội ngồi cùng Nhan Tiêu trò chuyện vui vẻ như vậy.
"Nói cái gì thế, nói vui vẻ đến vậy."
Lạc Tử Tịch tắm rửa đi ra liền nhìn thấy hai người Lăng Dịch Hằng cùng Nhan Tiêu trên mặt đều mang theo tươi cười, Nhan Tiêu cười nàng có thể nhìn ra vài phần thật, còn Lăng Dịch Hằng cười là thật sự vui vẻ mà cười. Trong lòng Lạc Tử Tịch khó chịu, nhưng không có biểu hiện ra, miệng mỉm cười đi đến trước mặt bọn họ.
"Nói đến ngươi, chuyện trước kia của ngươi."
Nhan Tiêu cười trả lời.
Nhan Tiêu nhìn thấy Lạc Tử Tịch đi ra, đứng dậy chạy nhanh đến, ôm lấy một cánh tay Lạc Tử Tịch, một bộ dáng thân thiết bằng hữu tốt. Khiến cho Lăng Dịch Hằng từng trận ghen tị. Lăng Dịch Hằng đố kỵ Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu vừa rồi còn ngồi bên cạnh hắn, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định, hắn muốn tiến tới gần đều khó, nhưng Lạc Tử Tịch vừa ra tới, Nhan Tiêu liền thân thiết dán lấy. Lăng Dịch Hằng không thể không cảm khái, hai nữ nhân có thể tùy ý dính lại với nhau chính là tốt nhất.
"Chuyện trước kia của ta có cái gì đâu."
Lạc Tử Tịch vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật nàng không thích Nhan Tiêu ngồi cùng Lăng Dịch Hằng, ánh mắt Lăng Dịch Hằng vốn không có rời khỏi người Nhan Tiêu, nhìn Nhan Tiêu chằm chằm cứ như nhìn miếng thịt, cái loại ánh mắt này làm cho nàng thực không thoải mái, Nhan Tiêu hiện tại là tình nhân của nàng, là vật nàng sở hữu.
"Vẫn là có nói."
Nhan Tiêu nói, sau đó hướng Lăng Dịch Hằng bảo:
"Lăng Dịch Hằng, thương lượng với ngươi chút, đêm nay cho ta mượn lão bà ngươi một đêm, thế nào?"
Muốn lừa người, nàng thật không nghĩ lãng phí tế bào não suy nghĩ lý do gì gì đó, cứ như vậy trực tiếp sảng khoái nha, nàng dám đánh đố, Lăng Dịch Hằng nhất định không dám cự tuyệt nàng. Chỉ cần qua đêm nay, về sau Lăng Dịch Hằng còn có cơ hội chạm Lạc Tử Tịch sao? Nhan Tiêu cười thầm trong lòng.
"A? Này... Tử Tịch vừa trở về, có thể hay không quá mệt mỏi."
Thật ra hắn cũng không cảm thấy Lạc Tử Tịch quá mệt mỏi, chẳng qua gần đây Lạc Tử Tịch cùng hắn không có làm phương diện kia, hơn nữa lại đi công tác. Hắn nhìn Nhan Tiêu lại không thể ăn, chỉ có thể chờ Lạc Tử Tịch trở về, nhưng mà, Nhan Tiêu muốn "Mượn" Lạc Tử Tịch? Này...
"Ngươi đã quên ta làm cái gì? Có thể làm cho Lạc Tử Tịch mệt à? Cùng lắm thì ngày mai ngươi đến điếm của ta, cho ngươi thể nghiệm một chút hạng mục mới của công ty ta, ta tự mình động thủ, được không?"
Nhan Tiêu yêu mị cười, nhưng bên hông truyền đến một trận đau đớn, tươi cười trên mặt nháy mắt cứng một chút, chỉ là một chút mà thôi.
Nhan Tiêu rất muốn xoa xoa cái eo nhỏ của nàng, Lạc Tử Tịch xuống tay quá độc ác, thế nhưng nhéo nàng. Nhan Tiêu trong lòng ủy khuất: Ta không tung chút dụ hoặc, đêm nay sao có thể bắt cóc ngươi. Nhan Tiêu nghẹn khuất, Lạc Tử Tịch không giúp đỡ nàng chưa tính, còn nhéo nàng, Lạc Tử Tịch rất ít khi nhéo nàng! Nhan Tiêu ủy khuất liếc nhìn Lạc Tử Tịch, tay còn ở phía sau kéo lấy quần áo Lạc Tử Tịch, muốn bao nhiêu u oán là có bấy nhiêu. Đáng tiếc, Lạc Tử Tịch người ta làm như là không thấy ủy khuất của nàng. Nhan Tiêu biết Lạc Tử Tịch sinh khí, là vì câu cuối cùng của nàng tự mình động thủ mà sinh khí. Nghĩ tới đó, trong lòng Nhan Tiêu liền vui vẻ, hận không thể khi dễ Lạc Tử Tịch sinh khí thêm nhiều một chút.
Nhan Tiêu tung dụ hoặc tuyệt đối làm cho Lăng Dịch Hằng động tâm, Nhan Tiêu tự mình vì hắn phục vụ? Thật là chuyện tốt đẹp cỡ nào khiến cho người ta chờ mong... bất quá hắn cũng không có ngay lập tức đáp ứng Nhan Tiêu, mà đem ánh mắt nhìn về phía Lạc Tử Tịch, quyền quyết định ở trên người Lạc Tử Tịch. Tuy hắn không biết Nhan Tiêu mượn Lạc Tử Tịch làm cái gì, nhưng hai nữ nhân có khả năng xảy ra chuyện gì được? Bất quá nói thật, hắn thực hy vọng Lạc Tử Tịch có thể đáp ứng, cơ hội khó được, trước kia muốn nhìn thấy Nhan Tiêu trong điếm đều khó, huống chi còn tự mình phục vụ. Lăng Dịch Hằng chỉ vừa nghĩ liền suýt nữa chảy nước miếng.
"Ngươi không cần nhìn Tử Tịch, đã nói mượn ngươi là mượn ngươi."
Nhan Tiêu thấy bộ dáng Lăng Dịch Hằng biết Lăng Dịch Hằng đã động tâm, nhìn Lạc Tử Tịch chỉ sợ Lạc Tử Tịch phản đối mà thôi. Dù sao cho dù nàng phải phục vụ, vẫn không quá trắng trợn.
Đột nhiên bên hông lại đau xót, lại bị độc thủ. Nước mắt Nhan Tiêu đều nhanh chảy xuống, tươi cười trên mặt vẫn sang lạn.
"Ngươi cùng Tử Tịch là bằng hữu, nói mượn hay không mượn. Ta chỉ sợ Tử Tịch mệt quá. Bất quá ngươi muốn Tử Tịch theo ngươi qua bên kia cứ đi, chú ý để cho Tử Tịch hảo hảo nghỉ ngơi."
Lăng Dịch Hằng vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Lạc Tử Tịch. Làm cho quan hệ Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu tiến thêm một bước, rất tốt.
Lăng Dịch Hằng một bộ dáng hảo trượng phu lo lắng cho thê tử, khiến cho Nhan Tiêu nhìn đến hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nhan Tiêu nghĩ có nên hay không ban phát một cái thập giai hảo trượng phu* cho Lăng Dịch Hằng đây?
* Đại khái là danh hiệu người chồng tốt mười điều đi.
"Ăn cơm!"
Lạc Tử Tịch xoay người không để ý tới hai người kia, một loạt hành động thật sự rất lưu loát.
"Ăn cơm ăn cơm..."
Nhan Tiêu nhanh làm một cái mị nhãn cấp Lăng Dịch Hằng, sau đó theo sau Lạc Tử Tịch đến bàn ăn ngồi xuống trước.
Lăng Dịch Hằng nhận được mị nhãn Nhan Tiêu trong lòng lại thêm rung động.