Mẹ Của Nam Chính Ngược Văn

Chương 12




Editor: hemaniko

Vào lúc ban đêm An An vô cùng hưng phấn, cơm chiều liền ăn nhiều hơn, đến lúc đi ngủ đột nhiên đau bụng, Tống Kiêu Kiêu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch chạy tới thư phòng gọi Tấn Sóc Ngôn.

Tấn Sóc Ngôn hiển nhiên cũng bị dọa sợ, nghĩ đến lúc chiều An An ăn kem, nhịn không được mà u oán nhìn Tống Kiêu Kiêu.

Tống Kiêu Kiêu bị nhìn cảm thấy chột dạ, cô bất giác mới nhớ, bụng của con nít yếu hơn người lớn nhiều.

Nhưng cô chưa từng làm mẹ, suy nghĩ đối với con nít cũng không kỹ càng. Nay suy nghĩ rõ ràng, mới hiểu được mình quá vô ý rồi.

Mười phút sau bác sĩ Trần tới, hắn là bạn học của Tấn Sóc Ngôn thời phổ thông, ở cùng một khu nhà với Tấn Sóc Ngôn.

Lúc trước Tấn Sóc Ngôn muốn thuê một bác sĩ tại gia, đúng lúc gặp được vị bạn học cũ này, sau này hắn liền trở thành bác sĩ riêng của An An.

Bác sĩ Trần kiểm tra đơn giản cho An An, sau đó nói với Tấn Sóc Ngôn và Tống Kiêu Kiêu. "Bé không có chuyện gì, chính là bụng đang lạnh lại ăn nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ dạ dày thôi."

Nghe được lời này của bác sĩ Trần, hai người lúc này mới thả lỏng, thở nhẹ một hơi.

Bác sĩ Trần lấy thuốc cho An An nuốt xuống.

Không lâu sau, sắc mặt An An nằm ở trên giường tốt hơn nhiều, bé sốt ruột nhìn ba mẹ thì thào nói: : "Con không có chuyện gì, ba mẹ đừng lo lắng"

Lúc nói bé còn giơ tay ra gồng lên chứng minh mình khỏe, đáng tiếc cánh tay nhỏ bé của bé quá gầy, làm động tác này phá lệ chọc người khác đau lòng.

Tống Kiêu Kiêu nhìn khuôn mặt tái nhợt của bé, nhất thời trong lòng đau buốt.

Cô nhớ tới khi còn nhỏ thời điểm mình bị bệnh, lúc ba mẹ canh chừng mình, trong lòng cô thấy vô cùng an tâm. Lúc ấy cô đã nghĩ mình luôn bệnh thì tốt rồi, ba mẹ sẽ luôn canh chừng, lo lắng cho cô.

Tấn Sóc Ngôn tiễn bác sĩ Trần đi, lúc quay lại đã nhìn thấy Tống Kiêu Kiêu ghé vào bên giường nhỏ nhẹ nói cùng An An.

Cô xõa mái tóc còn ẩm ướt, mặc một bộ váy ngủ thiếu nữ trắng tinh. Thời điểm cong cong mắt cười lên, nhìn như một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời.

Tấn Sóc Ngôn nhịn không được hắng giọng một cái, thành công thu hút sự chú ý của một lớn một nhỏ.

An An vươn tay hướng tới Tấn Sóc Ngôn, hắn đành phải đi qua cúi đầu hôn bé.

Bởi vì Tống Kiêu Kiêu cũng ở ngay bên cạnh, thời điểm mà hắn cúi đầu xuống khó tránh phải chạm vào Tống Kiêu Kiêu.

Lúc mà hắn hôn môi nhỏ của An An, chóp mũi ngửi được một mùi hương xa lạ, tươi mát rất dễ ngửi.

Tấn Sóc Ngôn khom lưng, sau đó cẩn thận nhìn lén Tống Kiêu Kiêu một chút.

Tống Kiêu Kiêu hơi ngửa thân mình ra sau, muốn tránh chỗ cho hắn dễ hành động. Nhưng động tác này của cô lại giống như đang ở trên giường của hắn bị hắn "chơi"!

Tấn Sóc Ngôn hôn An An một chút, liền nhanh chóng đứng thẳng, kéo dài khoảng cách với Tống Kiêu Kiêu.

Sau khi hắn cùng Tống Kiêu Kiêu kết hôn, không có quan hệ thân mật, cơ hội lên giường thì ít.

Tuy rằng quan hệ cả hai không thân mật, nhưng hắn nhớ rất rõ, mùi hương trên người Tống Kiêu Kiêu không phải như thế?

-----

he: chương này khá ngắn, mình đã đọc hết comment của mọi người mình rất cảm động (0-0)!

he: mình không sao cả, lúc trước mình muốn drop lắm tại có nhiều bạn chê mình edit không sát với truyện nhìn rất giống một cuốn teenfic nhưng nhờ những comment ủng hộ mình, mình mới quyết định edit bộ truyện này một cách nghiêm túc. Mong mọi người tiếp sức cho mình bằng comment nhé! hãy giúp mình sửa lỗi sai cho truyện, cảm ơn các bạn nhiều. ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.