"Ba, quên đi." Hải Diêu cắn chặt bờ môi, Trình Nhã Như dám diễu võ giương oai như vậy, tất nhiên là Lục Thế Quân coi như không thấy mà dung túng cũng là ngầm đồng ý rồi.
Anh ta đã vô tình vô nghĩa, cô cũng không muốn có bất kì liên quan gì với dạng người này, kể cả có giành lại được căn phòng này, trong lòng cô cũng không thoải mái, lại nói, ba cả một đời sĩ diện, nếu để đồng hương biết được việc hôm nay, sao ông có thể yên tâm dưỡng già ở đây?
"Chúng ta chuyển đi." Hải Diêu bỗng nhiên mở miệng: "Chuyển ngay bây giờ!"
"Vậy chúng ta ở đâu đây Hải Diêu..." Dì Tôn cũng gần như muốn khóc.
"Ngài yên tâm." Hải Diêu hung hăng cắn môi, dù trong lòng chua xót, cô cũng miễn cưỡng nở một nụ cười để trấn an dì Tôn.
Mời công ty dọn nhà công ty đến dọn dẹp đồ đạc, một số đồ đạc chưa bị đập hỏng đều đưa đến căn phòng cũ của dì Tôn, Hải Diêu đặt khách sạn cho bọn họ, lại đi khắp nơi nhìn quảng cáo và gọi điện, số tiền Lục Thế Quân cho cô, ngoại trừ trả số nợ của ba ở công ty tài chính, còn sót lại nhiều lắm cũng chỉ có thể mua một căn phòng trong tiểu khu ở ngoại ô thành phố.
Hai năm nay giá nhà tăng mạnh, Hải Diêu không muốn ba ở vùng ngoại ô xa xôi, nhưng hơi tới gần trung tâm thành phố, một căn phòng cũng mất mấy triệu, Hải Diêu hối hả ngược xuôi mấy ngày, mồm mép cũng sắp hỏng mất, cuối cùng tìm được một tiểu khu cũng không tệ lắm, vừa vặn có phòng trống, tầng lầu cũng không tệ, liền đặt cọc trước.
Qua ngân hàng làm thủ tục vay, Hải Diêu không khỏi cười khổ, vốn dĩ còn cảm giác mình không thảm lắm, tốt xấu cũng không phải lo lắng sau này, nhưng bây giờ trên người mang một khoản nợ, cả người đều cảm thấy không thở nổi.
Thật ra nếu thưa kiện lại náo loạn một trận với Lục Thế Quân, chắc hẳn cũng có thể thay đổi tình hình, nhưng Hải Diêu thật sự không có ý định này, cô tình nguyện sống vất vả, cũng không muốn nhìn thấy hai người kia.
*
"Lão Đông, sao ông còn chưa ngủ? Tại sao lại hút thuốc nhiều như vậy, ông quên mất phổi mình không tốt..." Dì Tôn thấy Đông Bình Tuyên ngồi xổm hút thuốc trên ban công, bên chân đã có một đống đầu mẩu thuốc lá, vội vàng cầm một cốc nước đưa qua.
"Đời tôi không tiền đồ gì, liền nuôi con gái thật tốt, nhưng bây giờ tôi lại liên lụy con bé, con bé đã ly hôn, vốn dĩ có một số tiền lớn để phòng thân, nhưng hiện tại lại dùng để giúp đỡ tôi, còn thiếu ngân hàng tiền... Tóm lại tôi không thể để con bé chịu khổ!" Hốc mắt Đông Bình Tuyên đỏ bừng, đứng vọt dậy, lục tung tìm một cái danh thiếp vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Lão Đông ông làm gì vậy?" Dì Tôn không biết làm sao truy hỏi, Đông Bình Tuyên lại vội vã đi ra ngoài: "Bà đừng quản, lần này là một lần cuối cùng, tôi nhất định phải gỡ vốn!"
"Lão Đông!" Dì Tôn gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, Đông Bình Tuyên lại đẩy cửa rời đi.
Dì Tôn đứng trên ban công nhìn xuống, thấy Đông Bình Tuyên nhanh chóng đi vào trong bóng đêm, trong lòng bà không khỏi có chút bất an, muốn gọi báo cho Hải Diêu, nhưng nhìn thời gian đã gần rạng sáng, nghĩ đến mấy ngày nay cô mệt đến mức vừa nằm xuống liền ngủ mất, cuối cùng dì Tôn vẫn nhịn lại.