Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 13: Đoàn tụ sum vầy




Đồ cưới đặt mua xong, hơn một tháng liền trôi qua, mắt thấy tới ngày gả nữ nhi, Cố gia từ trên xuống dưới đều vui sướng, duy độc mẹ đẻ Cố Vãn Tình – di nương Vưu thị một ngày trôi qua một ngày sầu. Từ lúc Cố Vãn Tình thân định xong rồi, Vưu thị đã bị phu nhân Diêm thị chuyển từ tiểu viện hẻo lánh đến viện mới rộng rãi hơn nhiều, lại luôn luôn đưa chút y phục trang sức đi qua, nhưng trên mặt Vưu thị thủy chung không thấy tươi cười.

Mấy tháng này, Cố Vãn Tình cũng không nhàn rỗi. Nàng trừ bỏ vội vàng thêu đồ cưới của mình, còn phải vội vàng tuyển chọn nha hoàn, bà tử hồi môn của mình. Người ban đầu của Cố phủ, Cố Vãn Tình cũng không quá ưng ý, ngược lại là Vưu thị lo lắng nữ nhi của mình gả đi, liền đem vài nha hoàn, bà tử vẫn hầu hạ chính mình cho Cố Vãn Tình, nói: “Vãn Tình, di nương không có gì tốt đưa cho con, vài nha hoàn bà tử này đi theo di nương thời gian lâu, bọn họ đều thành thật tin cậy. Sau này con gả đến Khương gia, di nương cũng không thể chiếu cố con, mấy nha hoàn, bà tử này đi theo con, di nương cũng có thể yên tâm chút. Nay phu nhân lại cho di nương thêm tám nha hoàn mới, để những nha đầu này hầu hạ di nương cũng được, những người này con mang theo đi.”

Cảnh ngộ mấy năm nay của Vưu thị không tốt, người có thể trung thành và tận tâm đi theo Vưu thị chịu khổ chịu ủy khuất, tất nhiên đều có thể tin. Đặc biệt trong vài bà tử còn có mấy người là thân thích bà con xa nhà mẹ đẻ Vưu thị, cũng có quan hệ họ hàng với Cố Vãn Tình. Năm đó thời điểm Vưu thị phong quang liền đề bạt các bà, cho các bà cuộc sống khá giả, sau đó Vưu thị thất sủng, vài bà tử đó cũng không phải là người vong ơn, vẫn trung thành và tận tâm đi theo Vưu thị.

Cố Vãn Tình cũng không chối từ, đây dù sao cũng là một lòng ái nữ của Vưu thị, huống hồ nàng thật cần có mấy người tin cậy giúp đỡ, nếu không gả đến Khương gia, liền tứ cố vô thân, bước đi gian nan. Vài nha hoàn, bà tử đó hầu hạ bên người Cố Vãn Tình một thời gian, Cố Vãn Tình nhìn các nàng đều đáng tin cậy, đặc biệt Tôn bà tử cùng nữ nhi Thúy Liên của bà.

Tôn bà tử là thân thích xa của Vưu thị, trượng phu là ma bài bạc, vợ chồng hai người chỉ có một nữ nhi, tên là Thúy Liên. Vì phụ thân cờ bạc không đáy, Thúy Liên từ nhỏ làm nha đầu chạy đường ở trong đổ phường, làm người hầu hạ bưng trà đổ nước, ngày qua ngày cực khổ, cũng liền luyện công phu sát ngôn quan sắc (xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà rõ được lòng người). Năm Thúy Liên mười tuổi, cha Thúy Liên lại thua một đống bạc lớn, chủ nợ đều bức tới cửa, cha Thúy Liên đã nghĩ đem Thúy Liên bán vào thanh lâu để trả nợ. Sau đó Vưu thị nghe nói biến cố gia đình Tôn bà tử, liền bán mấy bộ trang sức, mang đi giúp một nhà Thúy Liên trả sạch nợ. Sau đó Vưu thị lại nghĩ biện pháp đem Thúy Liên vào trong phủ, làm nha hoàn của mình, cuối cùng cũng đem Thúy Liên từ trong đổ phường ngư long hỗn tạp ra. Vì thế, mẹ con Tôn bà tử mang ơn Vưu thị, trung tâm như một, tự nhiên đối với Cố Vãn Tình cũng trung thành và tận tâm.

Mười lăm tháng tám, ngày đoàn tụ sum vầy. Thật sự là ngày lành Khương gia cưới vợ, Cố gia gả nữ. Trời còn chưa sáng đã bị kêu dậy, rửa mặt trang điểm, làm một phen ép buộc. Vưu thị xin phu nhân, ngủ một đêm cùng nữ nhi, chỉ giáo nàng chút chuyện nam nữ hầu hạ phu quân. Nay ở trong phòng nhìn nữ nhi trang điểm. Nhìn nhà có con gái mới lớn, Vưu thị một hồi khóc một hồi cười, nước mắt rơi xuống như trân châu.

Cố Vãn Tình bị ép buộc một phen, rốt cục trang điểm xong. Vưu thị đánh giá cẩn thận nữ nhi, nói: “Vãn Tình, gả vào Khương gia mặc dù không cần phụng dưỡng bà mẫu, nhưng Khương gia là vọng tộc trăm năm, con phải thời khắc thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ để đánh mất thể diện Cố gia.”

Cố Vãn Tình cầm tay Vưu thị nói: “Vâng, nữ nhi biết. Nữ nhi xuất giá, sau này di nương trăm ngàn bảo trụ thân thể.”

Chân trời mới tờ mờ sáng, trước cửa nhà hàn lâm học sĩ Cố lão gia cũng đã ngựa xe như nước. Đội ngũ đón dâu của Khương gia đã đến, tiếp tân nương tử, ngay cả đội ngũ nhà mẹ đẻ đưa thân nâng đồ cưới, từ phía Đông đến phía Tây kinh thành, toàn bộ kinh thành đều biết Bình Thân vương Khương thái phó cưới tứ tiểu thư nhà hàn lâm học sĩ Cố Trường Đình.

Đã bái đường thành thân, ép buộc cả một ngày, Cố Vãn Tình bị đưa vào động phòng, khó khăn lắm mới thở nhẹ được một hơi. Thúy Liên luôn luôn ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, nhìn trong phòng không có người khác, cô gia còn ở bên ngoài uống rượu, Thúy Liên lặng lẽ từ trong ngực lấy ra cái hòm, nói với Cố Vãn Tình: “Tiểu thư, người đói bụng rồi phải không, nơi này có chút bánh hạch đào, người dùng trước một ít lót bụng.”

Cố Vãn Tình cả một ngày không có ăn cái gì, đã đói thất điên bát đảo, nhưng quy củ là quy củ, đầu nàng đầy trang sức nặng trịch, phủ một khối vải đỏ, tú thanh tú khí ngồi ngay ngắn tại bên giường.

“Thúy Liên, nhẫn nhịn đi, ăn cái gì, đang trang điểm, đợi cô gia đến vạch khăn voan, chẳng phải làm cho người ta thấy mà chê cười.” Cố Vãn Tình nói.

Thúy Liên đi qua, đem hòm mở ra, đưa vào dưới khăn voan của Cố Vãn Tình nói: “Tiểu thư, đây là Vưu di nương chuẩn bị riêng cho tiểu thư, đều cắt thành một ngụm một khối nhỏ, tiểu thư chậm rãi dùng, sẽ không làm mất son môi.”

Cố Vãn Tình cúi đầu, từ dưới khăn voan thấy đó là một hòm đỏ thẫm, bánh hạch đào xếp chỉnh chỉnh tề tề, từng cái chỉ lớn bằng móng tay. Cố Vãn Tình bốc lên một khối bánh hạch đào, bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngọt mang theo mùi hạch đào thơm ngát, vừa tới đầu lưỡi liền tan, Cố Vãn Tình ăn một khối lại một khối, nàng rất đói bụng.

Dùng xong hơn phân nửa hộp bánh hạch đào, Thúy Liên đem hòm thu hồi, nói: “Tiểu thư, cô gia sắp tới.”

Chỉ nghe chi nha một tiếng cửa mở ra, tâm Cố Vãn Tình lập tức liền căng thẳng. Nàng nhắm mắt lại, nói với chính mình, mình chỉ vì báo thù mà đến, với hắn, nàng sẽ làm một thê tử trách nhiệm, chỉ cầu cùng hắn cử án tề mi, tương kính như tân, còn tình yêu gì đó, Cố Vãn Tình nàng không tham cũng không cầu.

Một cây hỉ xứng vén khăn voan đỏ thêu long phượng trình tường, Cố Vãn Tình cúi mắt, chỉ cảm thấy người trước mặt thật cao to, trên người có mùi rượu thản nhiên, một bộ hỉ y chói mắt.

“Vãn Tình…” Khương thái phó nhìn nữ tử trước mắt, hồng y như lửa, mặt như hoa đào, da trắng nõn nà, xinh đẹp như trong tranh, chỉ cảm thấy tim đập sai nửa nhịp.

Cố Vãn Tình giương mắt, nhìn phu quân của nàng – Khương thái phó Khương Hằng. Nho nhã xuất trần, phong thần tuấn lãng, giữa khóe mắt lộ vẻ phong lưu, dung mạo tài hoa như vậy, tìm khắp kinh thành, cũng chọn không ra vài người tốt hơn hắn. Cố Vãn Tình liếc mắt nhìn hắn một cái, liền đỏ mặt giống như hồng mai mà xấu hổ.

Bình Thân vương là người có thân phận cao quý như vậy, đêm động phòng của hắn không người dám nháo. Vén khăn voan, uống xong rượu lễ hợp cẩn, các nha hoàn bà tử lặng yên không một tiếng động rời khỏi tân phòng, chỉ còn lại có đôi vợ chồng tân hôn.

Nến hỉ đỏ thẫm đang cháy, thỉnh thoảng nghe tí tách, Cố Vãn Tình quẫn hận không thể tựa đầu cúi vào trong váy, rồi sau đó một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng nắm tay nàng, làm lòng nàng yên ổn trở lại.

Hồng loan điệp trướng, uyên ương dậy sóng, một đêm triền miên.

Sáng ngày kế, Cố Vãn Tình tỉnh lại, trợn mắt thấy màn trướng màu đỏ thẫm, ngẩn người, nàng gả cho Bình thân vương, nay thân phận là Bình Thân vương phi, rất có loại cảm giác giật mình như mộng. Nhìn nhìn lại bên người, người nọ đã dậy, chỉ còn dư lại nhiệt độ cơ thể. Đêm qua hắn làm như ruộng hạn lâu ngày gặp mưa, muốn nàng rất nhiều lần, lại rất săn sóc nàng, ôn nhu thương tiếc, nhưng dù vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút đau đớn không khoẻ.

Nghe thấy bên trong có động tĩnh, đã sớm chờ ở cửa, Thúy Liên đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng tiểu thư nhà mình, che miệng cười trộm nói: “Tiểu thư, cô gia đã sớm vào triều rồi, dặn chúng nô tỳ chớ đánh thức tiểu thư.”

Mặt Cố Vãn Tình đỏ hồng, nàng lại không cần dâng trà cho bà mẫu, nên sáng sớm không cần dậy. Nay ở Bình Thân vương phủ này, nàng chính là nữ chủ nhân tôn quý nhất, chỉ có người khác thỉnh an với nàng.

“Tiểu thư, giờ dậy hay lại nằm ngủ thêm một chút?” Thúy Liên nhìn thấy tấm lụa trắng dưới thân Cố Vãn Tình nhiễm đỏ bừng, cũng xấu hổ đỏ mặt.

“Ta…ta dậy thôi.” Cố Vãn Tình xoa xoa thắt lưng, vẫn có chút mỏi. Nay là ngày đầu tiên nàng vào cửa, không tránh khỏi các nhi tử, nữ nhi Khương gia đến thỉnh an, nàng dù muốn lười cũng không thể trốn.

Thúy Liên lên tiếng, đi ra ngoài kêu bọn nha hoàn tiến tới hầu hạ Vương phi rời giường.

Bốn nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, hầu hạ Cố Vãn Tình rửa mặt chải đầu trang điểm.

“Nô tỳ Thanh Mai, Thanh Lan, Thanh Trúc, Thanh Cúc thỉnh an phu nhân.” Bốn nha hoàn nhu thuận quỳ xuống thỉnh an.

Cố Vãn Tình cười cười, xem bộ dáng bốn người này nhìn khá thành thật, nói: “Đều đứng lên đi.” Rồi sau đó Thúy Liên từ trong người lấy ra bốn hồng bao, đưa cho bốn nha hoàn, nói: “Bốn vị tỷ tỷ, đây là phu nhân chúng ta thưởng cho.”

“Chúng nô tỳ tạ phu nhân ban cho.”

Vài nha hoàn hầu hạ Cố Vãn Tình rửa mặt chải đầu trang điểm, trong đó Thanh Mai lớn tuổi nhất, nhìn ổn trọng nhất, Cố Vãn Tình hỏi Thanh Mai: “Các em ban đầu là hầu hạ ai?”

Thanh Mai đáp: “Hồi phu nhân, nô tỳ cùng Thanh Lan ban đầu là trong phòng nhị công tử, Thanh Trúc cùng Thanh Cúc là trong phòng tiểu công tử. Lão gia sợ nha hoàn bên người phu nhân không đủ dùng, liền sai bốn người nô tỳ tới hầu hạ phu nhân.”

Khương gia là một phủ đệ lớn, nhưng lại đem nha hoàn trong phòng thiếu gia đưa đến hầu hạ tân phu nhân, chẳng lẽ ngay cả vài nha hoàn tin cậy đều chọn không ra? Quy củ Khương gia này thật là kỳ quái. Cố Vãn Tình thầm nghĩ. Bất quá nàng mới đến, đối với Khương gia hết thảy cũng không quen thuộc, nói nhiều ngược lại không tốt, cũng liền không nói gì.

Cố Vãn Tình chọn bộ váy màu xanh ngọc, nàng tuy rằng trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là Bình Thân vương phi, không thể mặc màu sắc quá mức sặc sỡ, mất trang trọng. Bộ váy bằng gấm màu xanh ngọc này làm cho nàng ổn trọng đại khí, lại có vẻ càng cao gầy.

Thanh Mai khéo tay, xung phong nhận việc chải đầu cho Cố Vãn Tình. Thúy Liên ở một bên cười hì hì nhìn, khen nói: “Thanh Mai tỷ tỷ cũng thật khéo tay, Thúy Liên cần phải học hỏi tỷ tỷ thật nhiều mới được.”

Thanh Mai cười nói: “Đâu có, là phu nhân chúng ta rất xinh đẹp, búi tóc kiểu gì cũng đều đẹp.”

Trên mặt Cố Vãn Tình nở nụ cười, trong lòng cũng nở nụ cười, vài nha hoàn Khương gia cho nàng, nhưng thật ra khá lanh lợi, nhưng nàng xem trọng không chỉ lanh lợi, nay trừ bỏ Thúy Liên cùng vài nha hoàn bà tử của mình mang đến, người Khương gia, nàng một người cũng không tin. Đều không phải là nàng quá mức đa nghi, chẳng qua kiếp trước nàng liền chết vì quá tin người, cho nên bây giờ đều mang theo ba phần cảnh giác.

Vài nha đầu líu ríu ở trong phòng nói chuyện, một nha hoàn đang bưng trà vào phòng. Cố Vãn Tình nhìn thấy nha hoàn đó, mặc một bộ váy màu hồng đào, dáng người thon thả tinh tế, diện mạo xinh đẹp, nhìn có vài phần kiểu mỹ nhân vùng sông nước Giang Nam.

“Nô tỳ Sắc Vi, thỉnh an phu nhân, phu nhân thỉnh uống trà.” Nha hoàn đó đang bưng ly trà, quỳ gối trước mặt Cố Vãn Tình.

Cố Vãn Tình tiếp nhận trà, nói: “Đứng lên đi, thưởng.”

Thúy Liên đưa hồng bao cho nha hoàn tên Sắc Vi đó. Cố Vãn Tình nhìn Sắc Vi, thấy mặt nàng phiếm đào hoa, một đôi mắt đẹp như thu thủy ẩn tình, mang theo phong tình nói không nên lời, liền ngay cả ăn mặc cũng so với nha hoàn bình thường tinh tế hơn rất nhiều.

“Sắc Vi, ngươi ban đầu hầu hạ ở phòng nào?” Cố Vãn Tình uống ngụm trà, không chút để ý hỏi.

Sắc mặt Sắc Vi hơi biến, rồi sau đó cúi đầu, nhu thuận nói: “Hồi phu nhân, nô tỳ không phải nha hoàn Khương gia, nô tỳ là nha hoàn hồi môn ngài mang đến!”

Cố Vãn Tình cầm ly trà tay dừng một chút, nha hoàn hồi môn của nàng đều là chính mình chọn lựa, nàng như thế nào không nhớ rõ có nha hoàn tên Sắc Vi này? Bất quá nàng cười càng ôn hoà, đuổi Thanh Mai và vài nha hoàn đi ra ngoài, lại nói với Sắc Vi: “Xem trí nhớ của ta này, đều hồ đồ. Sắc Vi, ngươi là người ở nơi nào, khi nào thì vào Cố gia?”

Sắc Vi thật cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Vãn Tình, thấy nàng cũng không có ý tứ tức giận, nói: “Hồi phu nhân, nô tỳ từ nhỏ ở Giang Nam, thời gian trước cha mẹ chết bệnh, nô tỳ đi kinh thành tìm biểu di, biểu di hảo tâm thu lưu nô tỳ. Sau đó phu nhân lấy chồng, biểu di nhìn bên người phu nhân ít người, sai nô tỳ đi theo phu nhân, hầu hạ phu nhân. Biểu di cũng là hảo tâm, sợ bên người tiểu thư không người giúp đỡ…”

Thì ra là cháu họ Cố phu nhân Diêm thị… trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh: là sợ nha đầu bên người của mình tư sắc không đủ, bò lên giường Bình Thân vương không được! Nếu thật sự hảo tâm, sao phải đem đại cô nương như hoa như ngọc lén lút nhét vào trong nha hoàn hồi môn? Tuy nói nha hoàn hồi môn có tập tục thành thông phòng thậm chí là thiếp thất, nhưng phải là tiểu thư nhả ra, cô gia mới có thể muốn nha hoàn này. Nay tay Diêm thị này cũng quá dài, dám vượt qua Cố Vãn Tình duỗi đến trong phòng cô gia!

Vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, Cố gia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của nàng, nhà mẹ đẻ thế đại, sống lưng của nàng cũng rất thẳng, trên mặt mũi nhất định không có trở ngại. Huống hồ nàng gả đi ra ngoài thoát ly Cố gia, nhưng nương nàng Vưu thị còn tại Cố gia, Cố Vãn Tình không thể không suy nghĩ cho Vưu thị. Cho nên Cố Vãn Tình cười càng hiền lành, nói: “Mẫu thân suy nghĩ cho ta như vậy là phúc khí của ta. Nhìn ngươi nhỏ hơn so với ta, ngươi coi như là biểu muội của ta.”

Đuổi Sắc Vi đi, trong phòng chỉ còn chủ tớ hai người Cố Vãn Tình cùng Thúy Liên. Thúy Liên tức giận cáo trạng cùng Cố Vãn Tình, nói: “Tiểu thư, cái đồ dụ dỗ Sắc Vi kia, buổi sáng hôm nay lắc lư ngay tại cửa phòng tiểu thư, nhìn thấy cô gia đi ra liền chạy tới đụng vào người cô gia, ngài không biết nàng ta nũng nịu như thế nào đâu!”

Cố Vãn Tình nhíu nhíu mày, Sắc Vi này không khỏi quá nóng vội, chính nàng mới vừa gả lại đây ngày đầu tiên, nàng ta liền gấp gáp khó dằn nổi như vậy. Bất quá nếu Khương thái phó cố ý nạp thiếp, như vậy ai cũng ngăn không được, Sắc Vi nóng lòng như vậy, coi như xem xem thái độ Khương thái phó, xem hắn có tâm nạp thiếp hay không?

Cố Vãn Tình nói: ” Cô gia nói như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.