Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 28: Nghệ thuật gia – 7




[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ hai:

Nghệ thuật gia

07.

“Có lẽ bởi vì thân phận của Amanda Cook tương đối đăc biệt, người đại diện nghệ thuật chăng? Anh không cảm thấy hung thủ coi chính mình như một nghệ thuật gia sao?”

“Nghệ thuật? Nghệ thuật là để miêu tả cái đẹp, hung thủ thì chỉ làm ra mấy thứ biến thái vặn vẹo thôi.”

“Ian này, đừng để chương trình huấn luyện của Cục điều tra trói buộc tư duy của mình. Vì sao cứ phải nhất định phân tích hình thức cùng thủ pháp giết người của hai vụ án? Cứ thử giả thiết xem, hai vụ giết người này do cùng một hung thủ gây nên, như vậy hình thức giết người cũng không quá đặt nặng, cái quan trọng chính là hung thủ muốn biểu đạt điều gì?”

Haley đứng dưới ánh đèn đường, trên mặt không còn nụ cười bất cần đời ngày thường.

Đây là thái đội nghiêm túc ít thấy của y khi cùng Ian thảo luận vụ án.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Ian lại có chút hoảng hốt.

Sườn mặt Haley hắt ánh đèn đường mờ ảo toát lên một loại khí chất mơ màng, tựa như một mộng cảnh lặng yên đang âm thầm bành trướng.

“Ian à.” Y khẽ gọi Ian một tiếng.

“Sao vậy?”

“Vừa nãy, anh nói ‘nghệ thuật để miêu tả cái đẹp’. Anh hiện tại cảm giác tôi là ‘cái đẹp’ hay ‘vặn vẹo’?”

Ian phục hồi tinh thần.

“Cậu là Haley Russell.”

Ian ném Haley lại đó, đi tới bên cạnh ‘bé ngốc’, nhắc người kia nhất định phải điều tra qua một lượt các băng ghi hình xung quanh đây, đặc biệt cần lưu ý đến những loại xe tải cỡ nhỏ hoặc SUV.

Muốn khám nghiệm tử thi của Amanda hẳn phải chờ đến sau khi thu thập đầy đủ các bằng chứng hiện trường, chưa nói đến lớp xi măng khô trên người nạn nhân.

Thế nhưng công việc của Ian và Haley vẫn phải tiếp tục, hai vụ án, hơn nữa thủ pháp giết người tương đối đặc biệt, không cần đến thông báo ủy thác của thị trưởng nữa, vụ án này nhất định phải đến tay bọn họ.

Hai người lập tức lái xe đến nơi làm việc của Amanda Cook, triển lãm hành lang Griffin.

Triển lãm hành lang này có quy mô tương đối lớn, trưng bày ở đây đa phần đều là tinh túy của nghệ thuật đương đại. Đồng thời, triển lãm hành lang Griffin còn bỏ nhiều công sức săn lùng các họa sĩ tài năng trẻ, không thiếu những sinh viên mỹ thuật đều khao khát được triển lãm hành lang Griffin này để mắt tới.

Thời điểm Ian và Haley đặt chân vào bên trong triển lãm, một số nhân viên đang thay người tham quan giải thích một số thứ.

Trên người Ian là tay trang rẻ tiền, so với những kẻ lắm tiền nhiều của biết thưởng thức tranh, vừa nhìn qua đã biết hắn không phải người đến mua tranh. Vốn tưởng sẽ không một ai tiến đến hỏi thăm bọn họ, nhưng hắn đã xem nhẹ Haley đi bên cạnh mình.

Trí thức, tao nhã, cùng vẻ ngoài khó lòng bỏ qua, Haley tuy tuổi còn trẻ, nhưng nhân viên công tác nơi này giống như đánh hơi được mùi của kẻ có tiền trên người y, lập tức đi lên.

“Chào các vị, xin hỏi đây là lần đầu tiên các anh đến triển lãm hành lang Griffin sao? Tôi có thể giúp hai người giới thiệu một vài tác phẩm hay.”

Ian vốn không định lãng phí thời gian, đang định lập tức nói ra thân phận của mình, Haley bên cạnh lại cười nói: “Tôi muốn xem thử một số tác phẩm của các nhân tài mới. Càng trẻ càng tốt.”

“Xin đi theo tôi. Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều tranh của các họa sĩ trẻ, tất cả đều phải qua thẩm định của các người đại diện môi giới tinh tế, và không ít những nhà giám định nghệ thuật hà khắc. Tin tôi đi, trong vòng mười năm tới, tác phẩm của bọn họ nhất định tăng giá.”

Haley quay đầu, đem ngón trỏ để trước môi, ý bảo Ian hãy kiên nhẫn.

Bọn họ bước vào một gian phòng trưng bày tranh, những nhân viên công tác ở đây vô cùng kiên nhẫn giải thích cho họ đặc điểm của từng tác phẩm. Ian chỉ cảm giác những chú giải này quá mức gò bó, đẹp chính là đẹp, không đẹp là không đẹp. Thế nhưng, Haley cứ liên tục gật gù, ngẫu nhiên sẽ phát biểu một hai câu, nói chính xác khuyết điểm của mỗi tác phẩm, khiến nhân viên công tác vô cùng sửng sốt.

“Còn có tác phẩm nào khác không?” Haley hỏi.

“Cái này… Tạm thời không có. Anh có thể để lại số điện thoại liên lạc, ở chỗ một số người đại diện đôi khi sẽ có vài tác phẩm độc nhất vô nhị.”

“Tôi muốn biết ở đây có tranh của một họa sĩ trẻ tên là Lance Payton không?”

Haley vừa dứt lời, Ian lập tức đưa quay đầu qua, ánh mắt tối sầm xuống.

“Lance Payton? Chưa từng nghe nói qua.” Nhân viên công tác lắc đầu cáo lỗi.

Haley xoay người, đầu ngón tay sượt qua gò má Ian, “Biểu tình này của anh là gì chứ? Thú cưng nhỏ bé của anh có quan hệ với Amanda Cook. Anh không hiếu kỳ Amanda mua tác phẩm của cậu ấy, lại chưa từng đem ra triển lãm ở Griffin này, rất rõ ràng có người ủy tác cô ta làm kẻ trung gian. Như vậy, người mua kia là ai, có hay không liên quan đến vụ án bắt cóc ngày ấy? Mặt khác, người mua này, cùng cái chết của Amanda có quan hệ gì không?”

“Cậu hỏi những vấn đề kia hoàn toàn không sai, nhưng tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, tên của cậu ấy là Lance Payton, không phải ‘thú cưng nhỏ bé’.”

“Được rồi, được rồi…” Haley thở dài, xoay người nói với nhân viên công tác, “Tôi muốn gặp ông chủ của triển lãm hành lang này, ngài Griffin.”

“Ngại quá, ngài Griffin đang có trao đổi công việc với một khách hàng rất quan trọng… Cho nên…”

“Anh muốn nói nếu không hẹn trước, ngài Griffin kia sẽ không gặp chúng tôi, phải không? Anh vào nói với ông chủ của mình, Haley Russell đang ở ngoài này chờ ông ấy. Tôi cho ông ấy trong vòng ba phút xuất hiện ở đây, bằng không tên kia vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện gặp lại tôi nữa.”

Nhân viên công tác còn đang định nói thêm, nhưng ánh mắt Haley quá mức áp bách, khiến đối phương chẳng thể không móc ra di động gọi đi.

Mười giây sau, nhân viên công tác kia vô cùng nhiệt tình mời Haley và Ian ngồi xuống. Không quá một phút sau, một gã đàn ông mặc tây trang vội vàng chạy đến.

Gã đứng trước mặt Haley, rút ra khăn mùi xoa lau đi tầng mồ hôi trên trán, rồi đến hai tay mình, sau đó mới vươn tay ra với người đối diện.

“Xin chào Ngài Russell, tôi là Griffin Thật sự không nghĩ đến anh sẽ đại giá quang lâm triển lãm hành lang này Vô cùng…”

Haley buông tách trà trong tay, nho nhã lễ độ đối với Griffin cười, “Tôi và đồng sự của tôi có một số chuyện muốn nói với anh.”

“Đương nhiên Đương nhiên là được”

Haley hướng nhân viên công tác phía trước gật đầu, đối phương lập tức hiểu ý rời đi.

“Ngài Griffin, nơi này của anh có một người đại diện môi giới nghệ thuật vô cùng xuất sắc, tên là Amanda Cook, đúng không?”

“Amanda sao? Cô ta quả thật rất ưu tú, trung gian của rất nhiều họa sĩ đương đại có tên tuổi, thật sự là một người đại diện xuất sắc nhất ở nơi này.”

“Chà.” Haley gật đầu, “Sao hôm nay tôi không thấy cô ấy đâu?”

“Cô ấy thường hay lui tới chỗ của các họa sĩ danh tiếng, hơn nữa công việc chính của người đại diện chỉ là móc nối và giữ liên lạc với các họa sĩ danh tiếng, và những nhà sưu tầm, không cần giống những viên chức phổ thông, luôn có mặt tại nơi làm việc.”

Lúc này, Ian mới hiểu rõ vì sao Griffin thoạt nhìn giống như không biết Amanda đã xảy ra chuyện.

“Tôi muốn biết danh sách những khách hàng của cô ta.”

“Này chỉ sợ… Danh sách khách hàng là tư liệu bảo mật.” Griffin lộ ra biểu tình khó xử.

Haley hơi nghiêng người về phía trước, “Ngài Griffin, anh hẳn đã nghe nói tôi đang công tác ở Cục điều tra liên bang đi?”

Griffin sửng sốt, “Hả? Kia… Kia không phải là tin đồn nhảm nhí sao?”

“Tin đồn kia một chút cũng không nhảm nhí, bởi vì nó là thật. Anh hẳn đã biết các tác phẩm nghệ thuật thường liên quan tới một số hoạt động phi pháp.” Haley nhìn Griffin, ngầm ám chỉ.

Griffin nuốt nước bịt, gã đương nhiên biết rõ. Một số tác phẩm nghệ thuật không thể xác định giá trị, cho nên rất thuận lợi dùng để rửa tiền.

“Amanda dính vào vụ gì sao?”

“Có thể nói là vậy. Tôi hy vọng anh hợp tác giải quyết trước khi mọi chuyện còn chưa rùng beng lên đi? Hay là chờ đến lúc dư luận xôn xao biết tin triển lãm hành lang của anh…”

“Tôi chỉ biết Amanda có một ít những khách hàng lớn. Về phần hiện tại cô ta đang móc nối với những họa sĩ hay khách mua nào, tôi thật sự không rõ.”

“Chỉ cần anh phối hợp điều tra với chúng tôi là đủ rồi.”

Haley cùng Ian nhận lấy danh sách sau đó rời khỏi triển lãm hành lang Griffin.

Đúng lúc này, xe của công ty bảo hiểm thuộc hành lang Griffin đang đậu trước cửa, một bức họa vừa được chuyển đến.

Thời điểm vải phủ được gỡ xuống, Ian theo bản năng dừng bước.

Đó là một bức tranh vô cùng xinh đẹp, cảnh đêm với những luồng sáng nhiều màu giống như đang bay lượn giữa không gian, nhưng lại không khiến cho người xem cảm thấy hỗn loạn.

“Anh thích bức tranh kia sao? Tôi có thể tặng nó cho anh.” Haley ghé vào bên tai Ian nói.

“Tôi không cần, cám ơn.” Ian lạnh lùng xoay người.

Haley nhìn về phía Griffin đang tiễn họ ra cửa, gã lập tức giới thiệu: “Đây là tác phẩm ‘Mưa sao’ của danh họa Charles Van.”

“À, nhớ liên lạc với tôi.” Haley hướng Griffin chớp mắt.

Griffin mừng rỡ cong hàng mày. Hiện tại, tác phẩm của vị họa sĩ Charles Van kia đều là giá trên trời.

Hai người sau khi trở lại trong xe thì cùng nhận được tin nhắn của ‘bé ngốc’ Fehn Keating.

Độ dày lớp xi măng khô trên người Amanda Cook không quá 1cm, hơn nửa sau khi được điêu khắc và mài dũa lại, làm cho thi thể lộ ra xúc cảm mà bọn họ nhìn thấy trên pho tượng.

“Nói cách khác, hung thủ của chúng ta không chỉ là ‘người chế tác xác ướp’ mà còn là một ‘nhà điêu khắc’ nữa? Anh xem chúng ta đến cùng có nên tìm hung thủ trong đám nghệ thuật gia ngoài kia, hay là một nhà sưu tầm?” Haley buồn cười hỏi.

Ian không thèm để ý y, nhấn di động gọi cho ‘bé ngốc’.

“Fehn, tôi muốn biết cậu có điều tra được gì từ di động của Amanda không?”

“Cuộc trò chuyện cuối cùng của cô ta là vào ngày thứ hai cách đây hai tuần, đối tượng là một sinh viên của trường mỹ thuật tên là Maslow Rudy. Tôi sẽ gửi địa chỉ nhà cậu ta vào di động của anh.”

“Cám ơn. Lúc nào thì các cậu hoàn tất việc lấy dấu vân tay trên thi thể của Amanda? Tôi hy vọng có thể chuyển thi thể nạn nhân đến chỗ bác sĩ Byrne.”

“Trước giờ tan tầm chiều nay.”

“Vô cùng cảm ơn.”

Ian ngắt điện thoại, chưa đến ba giây sau liền nhận được địa chỉ của Rudy Maslow.

Haley mỉm cười, liếc qua di động của Ian, phát hiện phía cuối chuỗi địa chỉ của Rudy Maslow còn được tặng kèm một ký hiệu mặt cười.

“Xem ra ‘bé ngốc’ rất thích anh.”

“Khi cậu biết tôn trọng người khác, thì họ cũng tôn trọng lại cậu.”

“Chú Ian của tôi, đây không phải tôn trọng, mà là anh quá không hiểu được bản thân mình. Tuy rằng bộ dạng anh kiệm lời, lạnh lùng khó tiếp cận, thế nhưng mọi người đều rất tín nhiệm anh. Mặt khác, gọi Fehn ‘bé ngốc’ là phương thức riêng của tôi nói lên sự tôn trọng cậu ấy.”

“Tôn trọng chỗ nào?” Ian lạnh lùng hỏi.

“Anh ta dịu ngoan chuyên tâm với công việc của mình, tâm không có tạp niệm, không biết những trò tiểu nhân lừa gạt, đầu cơ trục lời. Tuy rằng EQ có chút thấp, nhưng anh ta thật sự là người tốt.”

“Cho nên trái ngược với cậu ta, cậu chính là một tên khốn.”

“Ha ha, bingo”

Ian lái xe tới trước một khu chung cư, cách nơi này không xa chính là trường đại học mỹ thuật New York. Nhà ở đây đương nhiên được nhiều sinh viên trong trường thuê ở.

Căn hộ của Rudy Maslow ở tầng sáu.

Ấn chuông, sau một lúc thì Maslow cũng ra mở cửa, Ian có chút ngây ngẩn.

Bởi vì trong mắt hắn, những người làm nghệ thuật luôn có chút lôi thôi lếch thếch. Ví như Lance vậy, phòng ở đúng là một thảm họa. Hơn nữa, bọn họ còn có chút trở ngại trong giao tiếp với người khác, bởi vì quá đắm chìm trong nghệ thuật, rời xa hiện thực.

Thế nhưng, Rudy Maslow lại khác.

Trên người mặc một chiếc áo may ô màu mạ, quần dài sọc ô vuông, thoạt nhìn đúng kiểu sinh viên ưu tú có học thức.

“Xin chào các anh, cho hỏi có chuyện gì không?”

Thời điểm tầm mắt Maslow lướt qua Haley, cậu ta rõ ràng hơi khựng lại.

Haley hướng Maslow mỉm cười, kéo lộ ra bên trong tây trang, cho đối phương xem cảnh huy của mình.

“Xin chào, xin hỏi cậu có phải là RudyMaslow không? Chúng tôi là thanh tra liên bang. Tôi là Haley Russell, vì này là đồng sự của tôi, thanh tra Connor. Chúng tôi muốn hỏi cậu một ít vấn đề của Amada Cook.”

“À… Mời vào.” Maslow rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần. Cậu ta mở rộng cửa, để Ian và Haley cùng vào, sau đó chạy thẳng vào trong bếp, “Ngại quá, chỗ của tôi không có nhiều khách ghé thăm. Hồng tra hay cà phê a?”

Ian liếc mắt một cái lập tức phát hiện máy pha cà phê để trong nhà bếp. Hắn không nghĩ để Maslow nổi hứng phun trào tế bào lãng mạn, mất hết một hai tiếng đồng hồ làm cà phê cho bọn họ.

“Hồng trà được rồi.” Ian giành trước Haley, trả lời.

Nếu người trả lời là Haley, nhất định y sẽ lấy việc tra tấn sự kiên nhẫn của Ian làm niềm vui, nghênh ngang đòi uống cà phê.

Ian ngồi xuống sô pha, bắt đầu quan sát phòng ở của Maslow.

Không đến mười phút, Maslow liền bưng nguyên một bộ tách trà đi ra, giúp Ian và Haley rót ra mỗi người một tách.

“Xin hỏi, Amada có chuyện gì vậy? Cô ấy sẽ không gặp rắc rối gì chứ?”

Nhìn chung, để đến lượt Cục điều tra xuất quân thế này, Maslow cho rằng sự cố có vẻ không nhỏ rồi đây.

“Cô ta đã chết.” Haley mỉm cười trả lời, tựa như với y sống chết của một người không phải chuyện gì quá to tát.

“Hả?” Maslow cả người ngây ngẩn, tay cầm ấm trà run run rót cho chính mình một tách.

Thời điểm trà suýt chút nữa đổ ra ngoài, Ian lập tức giúp đối phương ngăn lại.

“Cám ơn…” Maslow nhìn qua vô cùng hoảng sợ, “Amanda chết rồi? Sao có thể…”

Ian im lặng quan sát sắc mặt đối phương. Chấn động tâm lý kéo theo phản ứng sinh lý đương nhiên không thể ngụy trang, Maslow quả thật sửng sốt.

“Ừm, mùi vị này hẳn là hồng trà Ireland thượng hàng. Nhà cậu tuy rằng tiếp không nhiều khách, những đều là những người đại diện rất biết thưởng thức nghệ thuật hoặc là các nhà sưu tầm, đúng chứ?” Phong thái tao nhã, Haley không trực tiếp đi vào chủ đề cần bàn, ngược lại dùng ngữ điệu như trò chuyện với bạn bè, khiến Maslow vốn đang có chút khẩn trương dần dần thả lỏng.

Ian nghe mọi người nói, những người làm nghệ thuật đều hết sức mẫn cảm. Hắn quả thật không biết cách giao tiếp với loại người này, thôi thì đơn giản để cho Haley câu thông với Maslow vậy.

“Đúng vậy, anh rất có mắt quan sát.” Ánh mắt Maslow thủy chung dừng lại tại gương mặt của Haley.

“Người đại diện môi giới của cậu chỉ có mỗi Amanda Cook thôi sao?” Haley nhấp một ngụm hồng trà.

Hiện tại, Maslow giống như bị nhấn chìm trong những cử chỉ gật đầu, hạ mắt của Haley, qua nửa ngay vẫn không lấy lại nổi tinh thần.

Ian chẳng thể không lập lại câu hỏi của Haley, “Xin hỏi người đại diện môi giới của cậu chỉ có mỗi Amanda Cook thôi sao?”

“À… Trước đây đều liên hệ với cô ấy. Nhưng hai tuần trước, tôi đã quyết định hợp tác với một vị đại diện khác rồi.”

“Vì sao vậy?”

“…Amanda vốn là người đại diện môi giới nghệ thuật của thầy dạy của tôi, thế nhưng bọn họ vì một vài nguyên nhân không vừa lòng với đối phương nên đã dừng hợp tác. Cho nên… Thân là học sinh của thầy, tôi tốt hơn hẳn cũng nên theo thầy của mình.”

“Chiều thứ hai cách đây hai tuần, Amanda gọi điện thoại, nói muốn đến gặp cậu, xin hỏi cậu có gặp cô ta không?” Haley tiếp tục hỏi.

“Vâng, tôi có đi gặp cô ấy. Chúng tôi nói chuyện khoảng nửa giờ đồng hồ, đối phương hy vọng chúng tôi vẫn giữ quan hệ hợp tác. Nhưng chuyện này không có khả năng. Tôi nói với cô ấy, cái cô cần níu kéo không phải tôi, mà là thầy của tôi.” Maslow bất đắc dĩ lắc đầu, “Khoảng năm rưỡi chiều thì cô ấy rời đi, từ ban công trước phòng tranh, tôi có thể thấy xe của cô ấy quẹo cua ở góc đường. Tất cả đều rất bình thường.” Maslow suy nghĩ hồi lâu, vẫn nhịn không được hỏi, “Cô ấy chết như thế nào?”

Haley đứng lên, đi ra ban công trước phòng tranh của Maslow, nhìn về phía góc đường. Ở nơi đó hẳn có gắn camera theo dõi, chứng mình Amanda vào lúc đó còn sống hay đã chết.

“Maslow này, thầy của cậu là ai?” Ian vốn luôn im lặng lại bất ngờ mở miệng.

Maslow hơi dừng lại một chút, “Các anh nghi ngờ thầy của tôi sao? Không lẽ…các anh định đi tìm ông ấy nói chuyện? Thầy ấy không có khả năng giết Amada, nếu có thể xin các anh cho ông ấy được yên tĩnh…”

Cậu trai còn chưa nói xong, Haley vốn đang dựa bên cửa sổ nhìn bức tranh Maslow còn chưa hoàn thành, mở miệng nói: “Thầy dạy của cậu là danh họa đương đại Charles Van.”

Ian ngẩn người. Hắn đối với nghệ thuật vốn mù tịt, đương nhiên chưa từng nghe đến tên tuổi của Charles Van. Thế nhưng hôm nay, tại triển lãm hành lang Griffin, tác phẩm của Charles Van được đặt tại vị trí dễ gây chú ý nhất, cho thấy vị trí của người này trong giới nghệ thuật đương đại. Không ngờ đến Maslow lại là học sinh của Charles Van.

“Các anh điều tra tôi?” Maslow chau mày.

“Không cần phải điều tra. Chỉ cần nhìn tranh vẽ của cậu sẽ biết. Bút pháp đường cong trong tranh phong cảnh của cậu rất giống với của Charles Van. Hơn nữa cả hai lại có cùng cách kết bố cục hình ảnh, và góc nhìn sự vật. Hơn nữa, cậu rất quan tâm đến việc bảo vệ sự riêng tư của thầy mình, chứng tỏ thầy cậu rất có danh tiếng, bằng không, nếu chỉ là học sinh của một giáo sư đại học mỹ thuật bình thường, cậu sẽ không cẩn thận như vậy.”

Maslow thở nhẹ ra một hơi.

“Xem ra anh rất am hiểu về giới nghệ thuật, như vậy anh hẳn biết tình huống hiện tại của thầy tôi.”

“Hai năm trước ông ấy được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, hiện tại vẫn đang tiếp nhận hóa trị. Các tác phẩm nghệ thuật đều có chung một đặc điểm, cứ là người nghệ sĩ tạo nên nó đến thời kỳ gần đất xa trời sẽ lại tăng giá trị. Cho nên, trong hai năm gần đây, tác phẩm của Charles Van bán rất được giá, không chênh lệch là bao so với các danh họa cận đại.”

“Thầy cần được nghỉ ngơi. Nếu có thể, đừng để chuyện của Amada làm phiền đến ông ấy. Theo như tôi được biết, ít nhất một tháng thầy ấy không gặp Amanda.”

“Chúng tôi sẽ tận lực suy xét đến tình huống của Charles Van. Cám ơn sự hợp tác của cậu. Tạm biệt, Maslow.”

Hai người đang định rời đi thì Maslow gọi Haley lại.

“Thanh tra Russell… Tôi mạo muội thỉnh cầu một điều.”

“Gì vậy?”

“Anh làm người mẫu vẽ cho tôi… Được không? Tôi sẽ trả tiền cho anh, cũng sẽ tùy theo thời gian biểu của anh…” Trong mắt Maslow ánh lên khát vọng.

“Cậu không mua nổi thời giờ của tôi đâu. Bất quá hồng trà chỗ cậu thì có thể đấy.”

Haley mỉm cười rời đi.

Maslow nhanh chân đuổi theo, “Thanh tra Russell Tôi còn chưa có số di động của anh”

“Cậu từng nói ‘tùy theo thời gian biểu của tôi’ mà, như vậy cần gì đến số di động của tôi?”

Ian quay đầu, lập tức bắt gặp biểu tình thất vọng của Maslow.

Bước vào trong thang máy, Ian nói với Haley: “Vì sao đùa giỡn cậu ta như vậy, cậu đầu chắc sẽ quay lại chỗ này. Nhưng tôi dám cược rằng, cậu ta sẽ ở nhà chờ cậu tới.”

“Ai bảo anh, tôi sẽ không đến nữa?” Haley cười nói, “Hay anh lo lắng tôi quá gần gũi với người khác?”

Haley dựa vào người Ian, cánh tay khoác lên vai hắn.

Ian lùi qua hướng khác nửa bước, tránh khỏi Haley.

“Vị Charles Van kia tính sao? Cậu thật sự sẽ không chạy đi điều tra ông ta?”

“Đương nhiên phải đi chứ. Charles Van là một họa sĩ rất có vấn đề.”

“Vấn đề chỗ nào?”

“Cách đây một năm, phong cách vẽ tranh của ông ta bắt đầu thay đổi. Nhất là ở phương diện màu sắc. Trước đây, màu sắc ông ta thường dùng tương đối hướng nội, bám chắc trường phái cân bằng và nhu hòa. Nhưng hiện tại, phong cảnh đều dùng màu sắc rực rỡ, giống như có rất nhiều tư tưởng giấu kín trong đầu đột nhiên bùng nổ vậy.”

“Có khi ông ta vì đang cần kệ cái chết nên cảm giác bồi hồi đi? Hoặc vì căn bệnh của mình, cho nên đổi mới phong cách.”

“Ai mà biết được?”

Cửa thang máy mở ra, bọn họ rời khỏi chung cư của Maslow. Sắc trời bên ngoài cũng chập choạng tôi.

Ian nhận được tin nhắn mới, thi thế Amada Cook đã được chuyện cho bác sĩ Byrne.

“Muốn ăn cơm chiều trước, hay là đến thẳng chỗ của bác sĩ Byrne hử?” Haley thảnh thơi hỏi.

“Đến chỗ bác sĩ Byrne trước đi. Cậu ta đối với thi thể của Amanda nhất định vô cùng hứng thú, sau khi ký nhận nhất định bắt đầu giải phẫu luôn.”

Thời điểm đến được văn phòng của bác sĩ Byrne, công tác khám nghiệm đã sắp kết thúc.

“Lúc bị đổ xi măng, Amanda 100% còn sống. Nhưng căn cứ vào mạch máu ở hai chân và tình trạng các cơ, đây là vị trí đầu tiên bị đổ xi măng. Khí quản và buồng phổi hít vào đầy khí chứa trong xi măng. Nói ngắn gọn, nạn nhân chết do thiếu dưỡng khí.”

Bác sĩ Byrne giản lược lại những chi tiết quan trọng về nguyên nhân cái chết của Amanda. Anh chậm rãi đi về phía Haley, tháo xuống bao tay, hai tay đều khoát lên vai y, “Thân ái, xem ra gần đây cậu có người mới rồi nha.”

“Người mới gì chứ?” Haley cười, gạt xuống hai cánh tay của Byrne đang khoác lên cổ mình. Hai người chậm rãi dạo một vòng, trò chuyện vô cùng thân mật, “Trong lòng tôi luôn chỉ có một mình chú Ian thôi.”

Lời tác giả:

Đông Qua: Haley, nhà mi đi tìm chết đi, trêu hoa ghẹo nguyệt thế kia, sao có thể khiến chú Ian toàn tâm toàn ý tin tưởng nhà mi hử.

Haley: Vậy cô đừng viết người ta trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đông Qua: Nhà mi nhỏ nhen như vậy. Bà đây như thế nào lại không viết chớ?

còn tiếp…

p/s: dần dần mọi người sẽ thấy cấp độ ngôn từ biến thái của trẻ Haley sẽ tăng lên với tần số đáng kinh ngạc, edit mà choáng hết não…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.