May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 4: Thất bại




Edit: An Tĩnh
Sau khi cơm nước xong về đến nhà, Tần Tương Nam lấy điện thoại trong túi ra, Từ Sướng vẫn chưa trả lời cô, nhưng cô không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Cô ngồi xuống sofa, mở điều khiển từ xa, TV đang phát tin tức về bộ phim truyền hình. Tần Tương Nam nhìn thoáng qua, lại cầm lấy điện thoại xem Weibo. Sau khi đổi mới Weibo, có một vài hotsearch đứng đầu. Cô như bị ma xui quỷ khiến bấm mở mở Wechat.

Cô bắt đầu xem lại những tin nhắn Từ Sướng gửi cho mình.

[Xin chào, Tần Tương Nam, đã lâu không gặp.]

Quả thật là đã lâu không gặp, hơn mười năm rồi.

Mười năm trước, bọn họ là bạn học cấp ba.

Tần Tương Nam nhớ rõ, cả ba năm trung học, sự tồn tại của Từ Sướng như một thần thoại. Thành tích của anh luôn luôn đứng đầu trong lớp và nằm trong top 3 của khối. Đáng nói hơn là khi học trung học, thân thể anh rất đẹp, nữ sinh thích anh nhiều không đếm xuể.

Những nữ sinh trung học đó, ban đầu còn có cả khuê mật Lí Tô Tô của cô, nhưng sau đó…..

Đương nhiên Tần Tương Nam sẽ không thích một người như thế. Cô thừa nhận rằng diện mạo khi đó của mình rất bình thường, thành tích trung bình, đặt giữa đám người thì chính là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi. Cô không thích biểu hiện bản thân, kết bạn với Lí Tô Tô kia đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thành tích không cao, cũng không phải là nữ sinh có bề ngoài xuất chúng. Chỉ có một điều duy nhất bất đồng đó là quan điểm của cô và Lí Tô Tô, chính là liên quan đến Từ Sướng.

Lí Tô Tô rất thích Từ Sướng, giống với đại đa số nữ sinh, nhưng cô ấy khác ở chỗ, tình cảm mà cô ấy dành cho Từ Sương phần nhiều là sùng bái, kiểu thích này không đòi hỏi Từ Sướng phải đáp lại.

Lúc ấy, Tần Tương Nam rất tệ môn tự nhiên, thành tích trong khoa tự nhiên vô cùng kém, bắt đầu làm bài tập lý hóa thì đau đầu. Nhưng thành tích khoa văn lại cực kì tốt, hơn nữa văn chương của cô rất tốt, cho nên sau khi tổng hợp lại, thành tích cô luôn ở mức trung bình. Về phần diện mạo, lúc ấy cô còn chưa phát triển mấy, đích thị là một con nhóc gầy gò.

Tần Tương Nam tự hiểu bản thân, một người như Từ Sướng sẽ không bao giờ đặt cô vào mắt, cho nên anh nhất định sẽ kính nhi viễn chi [1]. Nỗ lực không xuất hiện chung với một người khác biệt như vậy.

Ở trong trường học, cô chưa từng nói một câu nào với Từ Sướng, bởi vì cô cảm thấy không nhất thiết phải làm vậy…..Nhưng nói thật là do không có cơ hội.

Mọi chuyện lại không như mong muốn. Cha Tần Tương Nam quen biết với cha Từ Sướng, hai người họ đều là bác sĩ ngoại khoa trong cùng một bệnh viện. Chuyện họ là đồng nghiệp thực ra không liên quan đến cô lắm. Chẳng qua là bình thường nghe cha mẹ lải nhải mãi thôi, họ khen ngợi Từ Sướng trong khi anh là con của một gia đình khác, cô nghe nhiều cũng chán, nhưng Tần Tương Nam không để trong lòng. Song hết lần này đến lần khác em trai gây ra chuyện chọc giận cô, khiến cho quan hệ giữa Tần Tương Nam và anh mất đi sự cân đối ban đầu.

Tần Hướng Bắc nhỏ hơn Tần Tương Nam hai tuổi, khi cô học lớp 11 thì Tần Hướng Bắc đang chuẩn bị thi vào cấp 3. Thành tích của Tần Hướng Bắc cũng thuộc loại nửa vời nên cha Tần Siêu Minh của Tần Tương Nam muốn con trai mình có thể thi vào một trường tốt, nghĩ hết các loại biện pháp, cuối cùng lại đặt trọng trách lên vai người bạn tốt Từ Chí Kiệt. Ông ấy lại bán đứng đứa con Từ Sướng của mình, đưa cho anh trách nhiệm dạy học bổ túc một khóa cho Tần Hướng Bắc.

Lúc ấy không biết có phải do Từ Sướng bị ép buộc nên đành đồng ý hay không, sau đó anh lại thật sự xuất hiện trong nhà Tần Tương Nam với vai trò là thầy giáo của Tần Hướng Bắc.

Tần Tương Nam vào một ngày cuối tuần kia, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Từ Sướng đang ở trong nhà mình. Anh vẫn cao cao tại thương như cũ, là một người con trai có mặt mày tuấn tú, đứng trong nhà của cô hình như không hợp lắm.

Nhưng anh vô cùng lễ phép. Chào hỏi cha mẹ cô, mỉm cười với em trai, nhưng đối với cô, anh lại đối xử lạnh nhạt, cũng không nói một câu gì.

Triệu Mai nhiệt tình chiêu đãi anh, “Từ Sướng à, thật sự làm phiền cháu, về sau nhờ cháu dạy bảo Tiểu Bắc nhà dì, bình thường đứa nhỏ này ham chơi, không lo học tập, làm chú dì đau đầu muốn chết. Nếu Tiểu Bắc cũng xuất sắc bằng một nửa cháu, dì đã vui lắm rồi.”

“Dì, dì đừng nói vậy, Tiểu Bắc rất thông minh. Thi trung học tốt không phải vấn đề khó.” Lới nói này khiến Triệu Mai vui vẻ, còn Tần Hướng Bắc cũng vui mừng như điên.

Trước đó, Tần Hướng Bắc đã nghe cha mẹ nói về Từ Sướng ưu tú như thế nào, mới đầu anh còn không tin, đến khi nhìn thấy người thật, mới thừa nhận Từ Sướng đâu chỉ xuất sắc không thôi, mà là thần thánh luôn rồi. Nếu Tần Hướng Bắc là nữ giới, đoán chừng anh đã sớm đắm chìm.

“Mẹ, mẹ có nghe không, anh Từ Sướng cũng khen con.” Tiếng anh trai này nghe thật lệch lạc.

Tần Tương Nam khịt mũi coi thường, cảm thấy Từ Sướng đang giả vờ khi ở nhà mình, hơn nữa anh thế mà lại là người am hiểu lòng nam nữ già trẻ.

Dù giả vẫn là giả nhưng đúng là có một khoảng thời gian, thành tích của Tần Hướng Bắc đột nhiên tiến bộ vượt bậc.

Triệu Mai và Tần Siêu Minh rất vui mừng, Tần Hướng Bắc cũng coi anh như thần tượng, mở miệng ra là “anh trai tôi, anh trai Từ Sướng của tôi.”

Nhưng ác mộng của Tần Tương Nam lại bắt đầu rồi….

Bởi vì Tần Tương Nam cực kỳ yếu các môn tự nhiên, Triệu Mai và Tần Minh Siêu ngoại trừ lo lắng kì thi cấp ba của em trai, thì ánh mắt họ vẫn luôn chú ý đến cô. Vợ chồng hai người cảm thấy con gái học kém như vậy là không được, chỉ sợ không lên nổi đại học, nên rất sốt ruột.

Nghĩ trong nhà còn có sẵn một thầy giáo, vậy sao lại không tận dụng triệt để chứ?

Vào thứ bảy tuần đó, sau khi Từ Sướng phụ đạo cho Tần Hướng Bắc xong, đang chuẩn bị đi. Triệu Mai nhìn thấy anh lập tức hiện ra vẻ mặt hiền hậu, lôi kéo anh.

“Từ Sướng à, thật là cảm ơn cháu. Tiểu Bắc nhà dì, thành tích cao lên đáng kể. Làm cho dì không biết nên cảm ơn cháu thế nào mới đủ.”

“Dì à, không cần khách sáo như vậy, thành tích Tiểu Bắc tăng cao hơn phân nửa là dựa vào chính bản thân em ấy, cháu chỉ dạy em ấy một vài phương pháp thôi, em ấy rất thông minh.” Vẻ mặt Tần Hướng Bắc trở nên đắc ý.

Trong lòng Tần Tương Nam cười lạnh một tiếng, yên lặng ngồi một bên nhìn quyển bách hoa toàn thư làm văn, nhưng có lẽ cô đã vui mừng quá sớm.

“Nói chuyện với cháu thật êm tai Từ Sướng à, ba mẹ cháu làm cách nào để nuôi dưỡng ra một đứa trẻ tốt như vậy. Không giống hai đứa nhà dì, một đứa thua kém một đứa….Haiz, dì thực sự lo lắng…..” Một đứa thua kém một đứa? Như vậy thì người thua kém chắc chắn là Tần Hướng Bắc.

“Làm sao mà như thế được, Tiểu Bắc chắc chắn có thể thi vào một trường cấp ba tốt, dì đừng lo lắng quá.” Từ Sướng vẫn duy trì nụ cười lễ phép như cũ.

“Haiz, dì không nói Tiểu Bắc. Tiểu Bắc có cháu, dì cũng không có lo lắng bao nhiêu. Người mà dì và cha Tiểu Bắc lo lắng là Tiểu Nam.” Tần Tương Nam nghe thấy thì trợn tròn mắt, hóa ra người thua kém là mình? Trong mắt ba mẹ, bản thân cô còn thua kém tên lưu manh Tần Hướng Bắc kia sao? Cô nhìn Tần Hướng Bắc bằng đôi mắt hình viên đạn.

Tần Hướng Bắc ở một bên tức khắc cười ngã trước ngã sau.

“Từ Sướng, cháu và Tiểu Nam nhà dì là bạn học. Chắc chắn cháu đã biết, Tiểu Nam đó, rất yếu môn tự nhiên, cứ đi xuống như vậy mãi thì sao có thể thi đại học tốt được? Cháu nói đúng không? Cho nên…Dì nhờ cháu……Có thể giúp Tiểu Nam nhà dì học bổ túc được không?”

Tần Tương Nam đang cầm cuốn bách khoa toàn thư đọc nhiệt tình thiếu chút nữa cũng quăng sách đi…

Cô quay đầu nhìn về phía Từ Sướng, thế mà anh lại…..Vẫn mỉm cười như lúc đầu, Tần Tương Nam cho rằng đây nhất định là đang cười nhạo. Học bá khinh thường cười nhạo người học yếu kém là đạo lí hiển nhiên từ xa xưa.

Không cần đồng ý! Không cần đồng ý! Không cần đồng ý! Trong lòng Tần Tương Nam tập trung cầu khẩn….

“Có thể ạ, dì. Ngày mai bắt đầu, cháu nhất định sẽ giúp cậu ấy bổ túc thật tốt, sẽ không làm dì thất vọng.”

Hai chữ “thật tốt” này, anh còn cố ý tăng cao âm lượng để nhấn mạnh. Vì sao lọt vào tai Tần Tương Nam lại cực kỳ khó chịu.

“Vậy sao, thật sự cảm ơn cháu, Từ Sướng. Cháu mau về sớm một chút, trên đường nhớ cẩn thận nhé.” Triệu Mai vừa cưới vừa bước theo tiễn Từ Sướng.

Tần Tương Nam như người câm ăn phải hoàng liên [2], có nỗi khổ không nói ra được. Cô không muốn để Từ Sướng dạy bổ túc cho mình chút nào, không muốn đến gần Từ Sướng, không muốn có quan hệ gì với anh. Nhưng chính cô lại không thể từ chối, cô dùng lí do gì để từ chối đây, thành tích bản thân không tốt. Nếu từ chối, ba mẹ sẽ nghĩ rằng cô buông thả việc học tập, không học vấn không nghề nghiệp, gia đình sau này sẽ không bình an. Huống chi ngay cả thầy giáo Từ Sướng cũng đồng ý rồi, ở trước mặt ba mẹ cô nào có mặt mũi để nói chứ?”

[2] 哑巴吃黄连—–有苦说不出了(Câm mà lại ăn hoàng liên—-Khổ(đắng) mà k nói ra được)

Ngoại trừ cô, người trong nhà không ai phản đối chuyện này, chỉ có Tần Hướng Bắc, vì anh Từ Sướng của cậu bị chiếm đoạt.

Ngày hôm sau, quả nhiên Từ Sướng không phụ sự kỳ vọng, bắt đầu giúp Tần Tương Nam ôn tập kiến thức lý hóa.

Vốn dĩ trước kia khi Từ Sướng giúp Tần Hướng Bắc học bổ túc, bọn họ đều học trong phòng của Tần Hướng Bắc, Tần Tương Nam thì ở trong phòng mình tự học tập, muốn làm gì thì làm đó. Nhưng lúc này Từ Sướng phải chú ý cả hai bên nên Tần Tương Nam đã đem sách giáo khoa đến phòng của em trai.

Trong lòng hai chị em đều có ý nghĩ xấu. Chị gái không yên lòng, một là đặc biệt bài xích Từ Sướng, còn một nguyên nhân khác nữa là cô thật sự sợ hãi việc giải đề lý hóa, tưởng tượng một chút đã đau đầu!

Em trai thì buồn bực trong lòng vì người chị gái quá ngu ngốc này. Ở trước mặt anh Từ Sướng, chị gái mình mất mặt chẳng khác mình mất mặt là bao. Hơn nữa, thời gian học tập vốn dĩ là của mình lại bị chia bớt một nửa cho chị gái! Thật là tức chết người ta đi được!

Từ Sướng không biết rằng trong lòng hai chị em họ đang tính toán, bởi vì từ rất lâu rồi, anh đều sắm vai “thầy giáo tốt” mà diễn, không có gì bại lộ gì cả.

Ba người họ mở ra một “lớp học nhỏ” ngay tại gian phòng này. Một chiếc bàn học dài đặt sát cửa sổ, Từ Sướng ngồi ở chính giữa hai chị em để thuận lợi phụ đạo học tập.

Đây là lần đầu tiên Tần Tương Nam dựa vào gần anh như vậy, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương tự nhiên trên người anh.

Khóa học đầu tiên, Từ Sướng đưa cho Tần Tương Nam một bài thi toán học.

“Nhiệm vụ ngày hôm nay là làm xong đề thi này.” Anh đưa bài thi toán học lên mặt bàn trước mặt Tần Tương Nam, còn nói thêm một câu: “Phải làm nghiêm túc, tôi sẽ kiểm tra”. Anh không nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm rũ xuống nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay mình, hình như đang lẩm nhẩm gì đó.

Tần Tương Nam chỉ thấy hàng lông mi dài đẹp trên mắt anh khẽ rung động.

Về phần bài thi toán học kia, cô vừa nhìn đến đã lập tức muốn xé nát, sau đó ném vào thùng rác, thậm chí phải đá thêm một cước nữa mới hả giận. Đương nhiên, cô vẫn suy nghĩ lại, nghĩ xong rồi mới bắt đầu cầm bút lên viết nét đầu tiên, đau khổ suy nghĩ tới lui.

“Tần Tương Nam, chỉ là một bài thi toán học mà thôi, khó khăn đến như vậy sao?” Tần Hướng Bắc nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, khóe miệng hơi nhếch lên cười trộm, còn liếc xéo cô một cái.

“Tần Hướng Bắc, có bản lĩnh thì em tự làm xem. Chị thấy em cũng tám lạng nửa cân thôi!” Tần Tương Nam hừ lạnh một tiếng.

Tần Hướng Bắc nhất thời cảm thấy tức giận, “Chị thật không biết xấu hổ, em mới học sơ trung, lại bắt em làm đề thi của cao trung?”

“Em cũng biết mình là đứa trẻ hư sao? Chị đây làm đề thi thì em sáp miệng vào làm gì!”

“Tần Tương Nam! Chị không cần quá đáng như vậy! Em……..”

“Sao nào? Muốn tố cáo sao, đứa trẻ hư muốn tìm méc mẹ có phải không? Ha ha, xấu hổ quá xấu hổ.”

Khi cãi nhau, Tần Hướng Bắc vẫn luôn là người lép vé.

Từ Sướng ngồi một bên: “………….”

“Có thể giữ im lặng không?” Từ Sướng không còn cách nào, đặt sách đang cầm trong tay lên bàn.

“Có thể!”

“Có thể!”

Hai chị em này, thật ra đang cùng có những ý tưởng đen tối lúc bấy giờ.

Các tế bào não của Tần Tương Nam đều bị phế đi, mở tập đề thi ra viết viết vẽ vẽ, một lúc sau lại ôm đầu than thở. Lúc sau lại giống như phát hiện một đại lục mới, hai mắt sáng lên, múa bút thành văn. Viết vài nét lại đột nhiên dừng bút, cau mày, rồi lại lắc đầu và ném bút đi.

Bên này, Từ Sướng đang giảng giải đề sai cho Tần Hướng Bắc, nghe thấy những tạp âm do Tần Tương Nam gây ra, giọng nói anh tạm dừng. Một lúc sau, Tần Tương Nam lại yên tĩnh lại, anh mới bắt đầu giảng đề tiếp, qua một hồi lâu lại nghe thấy tiếng thở dài của cô. Thế là Từ Sướng lại ngưng mọi thứ đang nói.

“Tần Tương Nam, chị có thể im lặng chút không?” Tần Hướng Bắc không thể nhịn được nữa.

“Chị rất im lặng mà.” Vẻ mặt cô tràn đầy sự vô tội.

“Tần Tương Nam, nếu chị lại thở ngắn than dài để phát ra âm thanh gì nữa, em sẽ không khách sáo đâu.” Tần Hướng Bắc đứng dậy tìm một cuộn băng dán, xé ra một miếng, cầm lấy một mảng lớn đưa đến bên miệng cô.

“Thôi, thôi. Chị không phát ra âm thanh là được chứ gì.” Cô đẩy tay của Tần Hướng Bắc ra, “Tuổi nhỏ mà đã bạo lực như vậy rồi!”

Tần Hướng Bắc hừ một tiếng, vòng qua người Từ Sướng, ngồi trở về.

Lần này chiến tranh còn chưa bắt đầu, lấy sự đầu hàng của Tần Tương Nam để chấm dứt.

Từ Sướng cúi đầu không nói một lời, tay phải cầm bút, tay trái nắm chặt để ở trên môi, mà ẩn dấu dưới dưới đó, là khóe môi hơi cong nhẹ lên.

Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Tương Nam mới thở phào một hơi, “Tôi làm xong rồi.”

Sau đó, cô cầm lấy góc trái bài thi xách lên, đưa lên cao, quơ quơ trước mặt Từ Sướng.

“Thầy Từ, mời kiểm tra.” Cô nhếch môi cười rộ lên, lộ ra một chiếc lúm đồng tiên nhàn nhạt ở bên khóe miệng, vẻ mặt đắc ý.

Từ Sướng ngẩng đầu, đưa tay nhận lấy, cầm lên cây viết đỏ, chuẩn bị nghiêm túc chấm điểm.

Tần Tương Nam như trút được gánh nặng, duỗi eo lười biếng, lại cúi đầu đọc quyển bách khoa toàn thư văn chương của mình.

Ai ngờ cô còn chưa đọc được mấy chữ, Từ Sướng đã viết in hoa chữ “-5” trên bài thi của cô.

“Trình bày không sạch đẹp, trừ năm điểm!” Từ khi nào mà còn có điểm trình bày sạch đẹp, tại sao cô không biết.

Sau đó, Từ Sướng từ từ đánh dấu gạch chéo ở những bài làm sai, khiến cho Tần Tương Nam lo sợ.

Từ Sướng viết ra những dấu gạch chéo cứng cáp với bút đỏ, không chút nể tình làm sóng lưng cô lạnh run.

Lúc này, Tần Hướng Bắc cũng tò mò nhìn chằm chằm về phía bài thi của cô, ngồi bên cạnh châm biếm…..

“Tần Tương Nam, chị quá là ngốc đi! Ha ha ha……”

“Câm miệng.” Cô đang rất luống cuống, sao lại có thể chấm như vậy, bài thi như vậy sao mà xem được nữa. Vẻ mặt cô cứng ngắt, một giọt mồ hôi lạnh trôi theo thái dương cô rời lạc vào trong đất.

Cuối cùng, không để trì hoãn, Từ Sướng vẫn cho cô kết quả là không đạt tiêu chuẩn!

Bởi vì Từ Sướng cũng không đành lòng tính thẳng ra số điểm cho bài toán của Tần Tương Nam nên chỉ lạnh lùng nói với cô một câu: “Không đạt tiêu chuẩn!”

Tần Tương Nam choáng váng.

Lại nhìn thấy anh cầm cuốn sách giáo khoa môn toán học của cô mở rat rang thứ nhất.

“Kiến thức căn bản quá yếu, tôi đã đánh dấu tất cả những trọng điểm cần lưu ý, phải ghi nhớ kĩ toàn bộ. Cuối tuần sẽ làm đề thi.” Giọng nói anh nghiêm túc, ánh mắt sắc bén khiến Tần Tương Nam cực kì sợ hãi, cô thế mà lại có cảm giác nhìn thấy thầy dạy toán thật sự của mình vậy.

Vốn dĩ, tất cả những người bắt cô làm đề toán học, mặc kệ anh ta có đẹp đẽ hay cực kì xấu xí hơn, thì ở trong mắt cô đều là người hổ báo độc ác.

__

[1] Kính nhi viễn chi (敬而遠之) Có nguồn gốc từ lời nói của Khổng Tử về quỉ thần, tức là đáng kính đấy nhưng cần xa lánh. Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.