May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 31: Anh ấy trở về




Edit: An Tĩnh
Sau khi ăn cơm tối xong, Trần Hiểu Kỳ đến tìm cô để báo cáo công việc.

“Chị Tương Nam, có tình huống! Có tình huống!” Cô nàng đầu bên kia nhất kinh nhất sạ [1].

[1] Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.

“Tình huống gì vậy, sau khi chị đi, đám người kia đã đợi bao lâu rồi?”

“Không nghĩ đến chính là chị vừa mới đi, CEO đã đến rồi. Chị Tương nam, đáng tiếc thay cho chị khi không thể nhìn thấy. Quả thật là CEO của họ vừa trẻ tuổi lại còn đẹp trai!” Trần Hiểu Kỳ lại nổi tính si mê.

“Hiểu Kỳ, em nói điểm chính đi.” Cô thật sự không chịu nổi nữa.

“À, sau đó thì CEO nói với bọn họ, nội bộ công ty xảy ra chút vấn đề nhỏ, anh ta đảm bảo nhất định sẽ lấy lại được số tiền của bọn họ. Sau đó, anh ta bảo ngày mai sẽ mở một buổi họp báo tin tức, đến lúc đó sẽ thông báo phương án giải quyết cụ thể. Chị không biết đâu, chị Tương Nam, vị CEO này vô cùng phong độ, hoàn toàn là hình mẫu điển hình cho hình tượng kim cương vương lão ngũ [2] trong tưởng tượng của em, thật sự quá đẹp trai, còn trẻ tuổi và nhiều tiền….”

“Ho khan một cái, được rồi, chị đã biết. Ngày mai mấy giờ ở đâu?” Tần Tương Nam tiếp tục cắt đứt lời nói của cô ấy, quả thật cô không nghe nổi nữa.

“Chiều ngày mai ạ, em gửi địa chỉ đến cho chị nhé. Lần này có phải em lại lập được một công lao to lớn rồi không?”

“Đúng đúng đúng, em rất lợi hại, mới vừa lên chính thức, biểu hiện cực kì đáng ca ngợi, sau này đi theo chị đảm bảo sẽ được ăn sung mặc sướng.”

Trần Hiểu Kỳ đầu bên kia điện thoại lại bắt đầu giễu cợt cô một trận.

Sáng ngày hôm sau, Tần Tương Nam đến đơn vị để tham gia một cuộc họp, bận rộn kinh khủng, vội vã ăn cơm trưa. Sau đó nhanh chóng chạy đến địa điểm ngày hôm qua Trần Hiểu KỲ nói để tham gia buổi họp báo.

Đó là một khách sạn xa hoa cao cấp, lúc Tần Tương Nam chạy đến, Trần Hiểu Kỳ đã giữ cho cô một chỗ ngồi, vị trí ngay tại hàng thứ nhất, phải nói là vị trí này vô cùng tốt, Tần Tương Nam lại không nhịn được mà khen ngợi cô ấy.

Ngày hôm nay, ngoại trừ nhóm người lần trước các cô nhìn thấy ở bên ngoài cửa công ty, còn có rất nhiều nhà đầu tư cũng đến tham dự, một vài người lớn tuổi cũng mang theo con cái của mình đến. Cô quét mắt nhìn xung quanh, đoán chừng có khoảng một đến hai trăm người.

Tần Tương Nam nhìn thời gian, mới rời đi chưa đến hai mươi phút, người người cấp cao của công ty vẫn chưa đến. Bởi vì buổi chiều còn bận rộn những công việc khác nên cô không có thời gian tra tài liệu về bối cảnh của công ty này. Cô đang chuẩn bị tranh thủ lúc họp báo chưa bắt đầu, len lén lên mạng tra thử.

Cô cẩn thận xem, công ty này mới thành lập hai năm trước, đăng kí ở nước M, vốn đăng kí là hai chục triệu đô la. Công ty mẹ thành lập tại nước M, trong nước thì chỉ thành lập mấy chi nhánh công ty, trải rộng trên mười mấy thành phố. Hai năm ngắn ngửi, số lượng nhân viên đã từ ba trăm người cho đến hôm nay đã tăng lên hơn ba ngàn người. Ngành nghề này phát triển rất nhanh, Tần Tương Nam nghĩ thầm. Hơn nữa sản phẩm của công ty họ rất được khen ngợi, tỉ suất phản hồi cao, chưa từng kéo dài thời hạn trả tiền. Lần này có thể chỉ là một sự cố bất ngờ mà thôi.

Cô bấm mở phần giới thiệu nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty, nghiên cứu qua. Lúc nhìn thấy phần giới thiệu của CEO xếp hạng nhất, cô đột nhiên giật mình….

“Hiểu Kỳ, hôm qua em có thấy tên của CEO là gì không?” Cả người cô dường như lâm vào sợ hãi.

“Tên cụ thể thì em không biết, hình như em có nghe người khác gọi anh ta là Thẩm tổng…” Trần Hiểu Kỳ nhớ lại.

Tần Tương Nam nghe được câu trả lời của cô ấy, sắc mắt căng cứng, sau lưng lạnh toát.

“Hiểu Kỳ, chị vừa mới nhớ ra mình có một chuyện, vô cùng gấp gáp, chị phải đi ngay. Chuyện ở đây cứ giao cho em nhé.” Tần Tương Nam lập tức đứng dậy, định rời đi.

Trần Hiểu Kỳ kéo cô lại: “Trời ạ, chị Tương Nam, chị đùa gì thế, còn năm phút nữa là bắt đầu rồi. Chị mới vừa tới đã đi ngay. Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với chuyện hôm nay đâu, chị nhờ đồng nghiệp khác đi mà. Bàng tổng cũng đã bảo trước mắt muốn chú ý đến mạng lưới liên lạc ngành tài chính, chị an tâm chờ đợi đi.”

Tần Tương Nam bị Trần Hiểu Kỳ kéo ngồi xuống, cô luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, “Vậy nếu không hai chúng ta đổi chỗ ngồi đi? Chị thích ngồi phía sau.”

“Chị Tương Nam, có chuyện gì xảy ra với chị vậy, vừa rồi chị còn khen em giành được vị trí tốt, em vất vả lắm mới cướp được chỗ này. Chị nhìn xem bây giờ ở phía sau cũng ngồi kín rồi, làm gì còn chỗ trống cho chị đâu.”

Tần Tương Nam quay đầu nhìn về phía sau một vòng, quả thật không tìm được một chỗ trống nào, cô gấp đến độ đỏ mặt tía tai.

Lúc này, có một người đẹp ăn mặc nghiêm túc bước lên sân khẩu, sau khi ngồi xuống điều chỉnh âm lượng của micro thì mới lên tiếng.

“Các vị hãy ngồi yên lặng, khổ cực cho các vị trong lúc bận rộn còn dành thời gian tham dự buổi họp báo của chúng tôi ngày hôm nay. Tôi là giám độ bộ phận xã giao kiêm thư kí của tổng giám đốc, mọi người có thể gọi tôi là Stella. Về các vấn đề liên quan đến việc không thể rút tiền sau khi sản phẩm E hết thời hạn lần này, chúng tôi sẽ mời CEO của công ty đến để đưa ra phương án giải quyết. Tiếp theo, hãy để CEO của công ty kiêm người sáng lập Thẩm tổng nói rõ tình huống với mọi người…” Stella đứng lên, chuẩn bị nhường vị trí cho Thẩm tổng.

Tần Tương Nam nín thở, người mà cô không muốn gặp sẽ thật sự xuất hiện ở đây sao?

Theo sau tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, Tần Tương Nam nhìn thấy anh, người thiếu niên trong trí nhớ của cô, Thẩm Chi Dương….

Anh mặc một bộ âu phục màu đậm, vóc người cao ráo thẳng tắp, rũ bỏ hết sự trẻ trung của thời niên thiếu, bây giờ anh trở nên thành thục, chững chạc, phong thái không thể đùa. Nhưng anh vẫn đẹp trai hệt như thời niên thiếu vật, toát lên sự tự tin từ trong xương cốt.

Tần Tương Nam hơi rụt cổ lại, dùng cuốn sổ nhỏ trên tay che một nửa gương mặt mình.

Cô thấy anh gật đầu với mọi người đang có mặt ở đây, ngồi xuống, điều chỉnh âm lượng micro, nói: “Vô cùng cảm ơn các vị đang ngồi đây đã đến tham dự buổi họp báo lần này, tôi là người sáng lập công ty Thẩm Chi Dương…” Giọng nói của anh trầm thấp lại giàu từ tính, Tần Tương Nam lập tức nhớ lại tiếng nói quen thuộc này, ngay hôm qua lúc cô ở dưới lầu công ty họ, trong lúc lơ đãng đã nghe được giọng nói của anh. Cô lén lút nhìn trộm anh, vẻ mặt anh nghiêm túc, hoàn toàn không có dáng vẻ trước kia lúc cô và anh ở bên nhau.

Nhiều năm như vậy, con người trước sau vẫn phải trưởng thành. Năm đó cô để anh xuất ngoại du học, vì tiền đồ của anh cũng được, hay vì cô không thích anh cũng được, từ đầu đến cuối cô vẫn cho rằng quyết định lúc đó là đúng. Bây giờ anh rất ưu tú.

“Đầu tiên, tôi phải xin lỗi các vị, khó khăn công ty đang gặp phải trước mắt xuất phát từ việc dự trù chính sách tình hình và sự phát triển của ngành nghề không thỏa đáng, các cơ quan quản lý xem xét và cân nhắc đến những rủi ro nguy hiểm từ sau “làn sóng sấm sét” của ngành, đưa ra yêu cầu giảm số lượng người, giảm kích thước, tình hình của ngành vay tiền trực tuyến đã xảy ra biến đổi lớn, bố cục của công ty trước đây trở nên vô cùng nặng nề….”

“Cho nên lần này, công ty đã phải đối mặt với một lần khảo nghiệm nghiêm túc, vô cùng cảm ơn các vị đã không rời đi. Chúng tôi sẽ tiến hành chuyển đối chiến lược toàn diện, bao gồm quy mô nghiệp vụ, đoàn đội quản lý, bô trí các loại tuyến trên tuyến dưới…”

“Tôi tin rằng sau lần khảo nghiệm này, công ty chắc chắn sẽ vượt qua cửa ải khó khăn, các vị đang ngồi bên dưới xin hãy tin tưởng chúng tôi, cho chúng tôi chút thời gian…”

Sau khi Thẩm Chi Dương nói xong toàn bộ, Stella đi đến, dùng micro nói: “Bây giờ là thời gian đặt câu hỏi tự do, các vị có vấn đề gì, xin mời cứ giơ tay đặt câu, Thẩm tổng sẽ giải đáp từng thắc mắc.”

Trần Hiểu Kỳ ngồi bên cạnh Tần Tương Nam, nhỏ giọng nói: “Chị Tương Nam, nhân cơ hội này, chị mau mau đặt câu hỏi đi, lần này phải dựa vào chị rồi.”

Tần Tương Nam kiên quyết lắc đầu, dùng một quyển sổ che mặt, nói với cô ấy: “Chị không có vấn đề gì cả.”

Trần Hiểu Kỳ nhất thời khó hiểu, cơ hội tốt như vậy, tại sao bà chị Tương Nam của cô không nắm chặt vào tay chứ. Nhưng nếu Tần Tương Nam không hỏi, vậy thì để cô lên tiếng.

TRần Hiểu Kỳ nâng tay lên chuẩn bị đặt câu hỏi, Tần Tương Nam thấy vậy, vội vàng kéo cô lại muốn ngăn cản. Trần Hiểu Kỳ nhgi ngờ, đang lúc hai người giãy giụa, Trần Hiểu Kỳ vất vả lắm mới giơ tay lên được, cuốn sổ che mặt của Tần Tương Nam cũng vô tình rớt xuống đất.

“Cô gái xinh đẹp này, xin hỏi có vấn đề gì, mời cô nói.” Stella nhìn về phía Trần Hiểu Kỳ.

Trần Hiểu Kỳ nhanh chóng rút bàn tay đang cản trở mình của Tần Tương Nam ra, đứng dậy, Tần Tương Nam bỗng nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng nhặt quyển sổ nhỏ rớt dưới đất lên, che kín nửa gương mặt của mình, trái tim đập bịch bịch.

Cô len lén nhìn về phía Thẩm Chi Dương, thật may vì có lẽ anh chưa phát hiện ra điều gì, sắc mặt bình tĩnh.

Trần Hiểu Kỳ đứng lên, tự giới thiệu bản thân trước: “Xin chào Thẩm tổng, tôi là phóng viên, tên là Trần Hiểu Kỳ, rất vinh hạnh cho tôi khi được tham gia buổi họp báo ngày hôm nay, tôi muốn hỏi Thẩm tổng, mấy năm gần đây, công ty có kế hoạch đưa ra thị trường không?”

Thẩm Chi Dương hơi dừng lại, không nhanh không chậm nói: “Quả thật công ty có kế hoạch đưa ra thị trường, đối với kế hoạch này, đã chuẩn bị từ rất lâu….”

Trần Hiểu Kỳ nghe câu trả lời của Thẩm tổng xong, nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống. Khó hiểu nhìn Tần Tương nma, hỏi cô: “Chị Tương Nam, vừa rồi tại sao chị lại không đặt vấn đề vậy ạ?”

“Không có gì, dù sao em cũng đã chào hỏi rồi, cứ như vậy đi….” Cô nhỏ giọng nói.

Trần Hiểu Kỳ vẫn cảm thấy cô rất kì lạ, tại sao phải che kín mặt lại như thế? Hôm nay chị ấy bị mọc mụn à?

Ngay sau đó, lại có thêm mấy phóng viên khác đưa ra rất nhiều vấn đề, Thẩm Chi Dương bình tĩnh trả lời từng câu hỏi.

Sau phần đặt câu hỏi của phóng viên là đến một số người đầu tư bắt đầu đặt câu hỏi.

Stella để cho một người đáng ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đặt câu hỏi, Người đàn ông đó đứng lên, thái độ rất không hòa nhã.

“Mới vừa rồi Thẩm tổng nói công ty chắc chắn sẽ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, vậy tôi xin hỏi Thẩm tổng, lúc nào công ty mới có thể vượt qua cửa ái khó khăn, lúc nào tôi mới có thể lấy tiền của mình đây?” Giọng nói của ông ta rất lớn, gần như đang lên tiếng chất vấn.

Thẩm Chi Dương vẫn tỉnh táo trả lời: “Trước mắt công ty đã lựa chọn các biện pháp tương ứng, nhưng cụ thể thế nào thì không tiện thông báo ở đây, tôi tin rằng tình thế sẽ xoay chuyển rất nhanh, xin các vị hay cho chúng tôi thời gian và sự tín nhiệm.”

Người đàn ông trung niên nghe anh trả lời vậy, hiển nhiên sẽ không công nhận, vẫn bừng bừng khí thế, hung hăng nói: “Công ty các người dùng thủ đoạn này để lừa dối chúng tôi sao? Lúc nào mới có thể xoay chuyển đây? Tôi cũng đã chờ mấy tháng nay. Khi nào mới trả tiền cho tôi? Con tôi vẫn đang chờ tôi đóng tiền học phí, các người có còn lương tâm không?”

Stella thấy người đầu tư này nói năng mất khống chế, vội vàng gọi bảo vệ đến, khuyên nhủ ông ta rời đi, Thẩm Chi Dương im lặng không nói gì.

Bảo vệ mời người đầu tư này rời đi, lúc này người đàn ông trung niên ấy vẫn cố chấp kêu to, những người đầu tư khác thấy thế, cũng bắt đầu rối rít lên tiếng: “Ông ấy nói không sai, khi nào mới trả tiền lại cho chúng tôi? Tôi vẫn phải đợi tiền mua nhà và trả khoản đặt cọc trước, nếu tôi đợi thêm nữa, không biết giá nhà sẽ còn tăng gấp bao nhiêu lần? Các người sẽ bồi thường sao?”

“Con trai tôi còn đang chờ khoản tiền này để kết hôn đấy, bây giờ con dâu chạy mất, tiền vẫn chưa lấy về được.” Một người khác cũng lên tiếng nói.

“Đúng vậy, khoản tiền này là tiền dưỡng lão của hai người chúng tôi, đã tích góp cả đời này.”

“Thẩm tổng, anh nói rất quanh minh chính đại, vậy xin hãy đưa phương án thực chất ra đây đi!”

“Đúng! Hôm nay chúng tôi không thể nghe lời nói từ một phía của anh rồi đi về ngay được, chúng tôi cần biết lúc nào mới có thể lấy tiền lại!”

“Mời Thẩm tổng cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng!”

“Hôm nay tôi muốn nhìn thấy tiền, nếu không sẽ không đi đâu cả!”

“….”

Lúc này, tình cảnh nhất thời mất khống chế, ở trong hiện trường chỉ có tổng cộng ba người bảo vệ, vốn dĩ không có ích gì. Mọi người cứ anh một câu tôi một câu, kích động lên tiếng, Stella đứng trên sân khấu, nói: “Xin mọi người hãy giữ im lặng, nếu còn như vậy thì tôi sẽ phải gọi cảnh sát.”

Ai ngờ một đám người vừa nghe cô ấy nói sẽ báo cảnh sát, càng thêm tức giận.

“Được thôi, mau gọi cảnh sát đến, tiện thể điều tra lai lịch công ty các người luôn, có phải là một công ty lừa đảo không tên tuổi không!”

“Đúng đấy, gọi cảnh sát tới đi! Thi hành cưỡng chế để trả tiền lại cho chúng tôi!”

Những người này càng nói càng nhiều, càng nói càng quá đáng. Tần Tương Nam không nhịn được mà đưa mắt nhìn Thẩm Chi Dương, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, không nói một lời.

Lúc này, không biết ai đã xảy ra mâu thuẫn với bảo vệ, hai người kích động đánh nhau. Dù sao bảo vệ cũng không phải là người ăn chay, ba người lập tức đánh gục người đó, mọi người thấy có người bị đánh, tình cảnh nổ tung. Các thanh niên trai tráng tinh lực dồi dào trực tiếp gọi nhau kéo lên, bắt đầu công kích ba người bảo vệ.

Trần Hiểu Kỳ nhìn thấy cục diện đột nhiên biến đổi hỗn loạn như vậy, trong lúc sợ hãi vẫn không quên cầm máy quay phim đứng lên.

Stella đứng trên sân khấu thấy tình cảnh không thể thu dọn được, nói nhỏ mấy câu bên tai Thẩm Chi Dương, đoán chừng là bảo anh nhanh chóng rời đi. Thẩm Chi Dương nghe cô ấy mói xong, lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ có người nào đó phát hiện nhất cử nhất động trên sân khấu, lập tức kêu lên: “Thẩm tổng không thể đi, hôm nay anh nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời.”

Mọi người lại cùng nhau phụ họa: “Đúng, Thẩm tông không thể đi được. Hôm nay chúng tôi phải lấy lại tiền.”

Thẩm Chi Dương chần chừ một lúc, đứng ở nơi đó, Stella thấy vậy, lập tức kéo anh rời đi.

Lần này tất cả mọi người đều tức giận, đa số đều tiến lên phía trước ngăn cản anh lại. Trần Hiểu Kỳ cầm máy quay phim chuẩn bị tiến lên, Tần Tương Nam vội vàng ngăn cản cô ấy lại: “Hiểu Kỳ, đừng có đến đó, chúng ta đứng xa ra.”

Trần Hiểu Kỳ không hiểu: “Chị Tương Nam, hôm nay chị bị làm sao thế.”

Cô ấy không để ý đến Tần Tương Nam nữa, chen chúc trong đám người vọt lên phía trước, không ngờ vừa mới chạy lên sân khấu thì bất ngờ bị ai đẩy ngã, cô kêu ui da một tiếng, máy quay phim cũng lăn dưới đất.

Tần Tương Nam nhanh chóng đi lên đó đỡ cô ấy, quá nhiều người, rất hỗn loạn, thiếu chút nữa đã dẫm nát máy quay phim của họ.

Trần Hiểu Kỳ không để ý bản thân, cầm máy quay phim, lại nhào vào chen chúc trong đám người, thật vất vả mới chen lên được phía trước, lại té lộn mèo. Tần Tương Nam nhất thời cuống cuồng, không suy nghĩ gì nhiều, lập tức chen chúc vào đám người để đỡ cô ấy. Lúc này cô nghe có một người kêu lên: “Thẩm tổng, anh không thể đi. Anh phải cho chúng tôi một câu trả lời.”

Tần Tương Nam nhìn sang, Thẩm Chi Dương đang ở ngay trước mặt cô, có lẽ cách khoảng hai người.

Stella chắn ở trước mặt cô, nói lớn: “Xin mọi người hãy tỉnh táo lại được không, cảnh sát sẽ lập tức đến.”

Người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi trước đó nổi giận đùng đùng, chui vào, giơ quả đấm lên định đánh người, bị Stella cản ở trước mặt, không nghĩ đến chính là cô ấy lập tức bị ông ta đẩy ra. Tần Tương Nam bị một đám người phía sau xô đẩy, lại tiến lên thêm hai bước, nhìn thấy quả đấm của người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi kia chuẩn bị đáp thẳng lên mặt Thẩm Chi Dương, Tần Tương Nam hét lên một tiếng kinh hãi, giơ tay muốn ngăn quả đấm kia lại, không ngờ cô vừa đi về phía trước một bước thì bị ai ngáng chân, nhào đến, trùng hợp lại ngã vào trong lồng ngực Thẩm Chi Dương, quả đấm đó nện chuẩn xác vào mặt cô, trên mặt đau rát, cô cảm thấy có một mùi máu tanh đang tràn ra bên trong khoang miệng.

“Tiểu Nam!” Thẩm Chi Dương hô to một tiếng.

[2] Kim cương vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí.

1. Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình.

2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.

3. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài.

4. Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.

5. Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.

**

Hết chương 31

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.