Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 36: Tình cảm chẳng thể giả dối




Sau hôm đó, tôi xin nghỉ học một buổi. Tôi không có tinh thần để đi học, lên lớp lại sợ không biết đối diện với bọn kia như thế nào. Hơn hết, tôi sợ nhìn thấy anh Tí. Tôi nhớ hôm ấy, tôi đã lao ra khỏi đó rồi cứ chạy mãi. Tôi khóc, khóc rất nhiều. Tôi còn hi vọng anh ấy sẽ chạy theo tôi. Chỉ cần anh ấy chạy theo tôi thôi thì tôi sẽ ôm chầm lấy anh mà quên đi tất cả. Nhưng không, anh ấy không hề chạy theo tôi. Tôi thấy mình cứ như một con ngốc. Có lẽ anh ấy không thích tôi, chỉ xem tôi như một con ngốc không hơn không kém, rồi cứ thế chế nhạo tôi, đem tôi ra làm trò tiêu khiển.

Thời gian sau đó đối với tôi vô cùng kinh khủng. Tôi buồn, vừa buồn vừa tủi. Tôi cứ như đứa mất hồn, thơ thơ thẩn thẩn. Đầu óc trống rỗng không nghĩ được bất cứ thứ gì, cũng không có tâm trạng làm gì, không muốn gặp ai. Một đứa mạnh mẽ như tôi đây mà bây giờ hễ cứ ngồi một mình là nước mắt lại tự động tuôn ra. Tại sao, tại sao lại ra nông nỗi này?

Dạo này tôi đi học rất sớm. Tôi cũng không nhờ anh đẹp trai chở đi nữa. Lúc này tôi cũng không muốn gặp anh ấy. Tôi gọi thằng Khánh, ngày nào nó cũng qua rước tôi đi học từ mờ sáng, lúc về cũng chờ học sinh trong trường về hết, không còn một bóng người tôi với nó mới về. Tôi ít nói hơn, ít cười hơn. Tôi chuyển xuống bàn chót ngồi, kêu thằng Khánh với thằng Mập lên chỗ của tôi. Tôi sợ, sợ qua ô cửa sổ kia, tôi lại nhìn thấy anh Tí. Anh ấy đã nói tôi biến đi, đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Và tôi đã làm như thế.

Suốt một tuần đó tôi không nhìn thấy anh Tí. Lâu lâu không kìm lòng được tôi cũng len lén nhìn lên lầu nhưng không thấy bóng dáng anh ấy. Chắc anh ấy ngồi trong lớp không ra ngoài.

Tôi sụt kí, sụt hẳn mấy kí luôn. Mấy thằng trong lớp thấy tôi buồn nên mới kiếm trò chọc phá cho tôi vui. Nhưng tôi vẫn không cười nổi. Bọn nó bảo tự nhiên gầy đi nhìn xinh hơn hẳn. Cũng đúng thôi, trước giờ có người cứ ép ăn, không ăn thì dọa tống vô họng, nhét vô họng. Có người hở ra là mua đồ ăn cho ăn, đòi ăn gì là có cái đó ăn hỏi sao không béo. Bây giờ không còn người đó nữa, tôi cũng không muốn ăn nữa.

Tôi lại nghĩ tới anh Tí rồi, đã dặn là không được nhắc tới anh ấy rồi cơ mà.

"Sếp, sao thế?" Thằng Bống ngồi trước mặt tôi buồn buồn.

"Không sao!"

"Xin lỗi, là do tao. Lẽ ra tao không nên kêu mày làm vậy!"

"Không phải lỗi của mày. Chắc tao với anh ấy không có duyên. Vui lên đi, buồn gì mà buồn." Tôi vỗ vai nó nặn ra một nụ cười. Nó thấy tôi cười nên cũng cười lại. Nó về chỗ ngồi, khuôn mặt tôi lại trở về trạng thái cũ, ngồi đờ đẫn ra đó, không có lấy một chút sức sống.

"Thảo Huyền, lên bảng làm bài này cho cô."

"Sếp! Sếp!"

Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Cô gọi lên bảng kìa!" Bên cạnh vang lên giọng nói mới khiến tôi kịp hiểu ra.

"À...ừ!" Tôi thất thần đứng dậy đi lên bảng. Vừa nhích người ra khỏi ghế, tự nhiên tôi thấy hơi chóng mắt, cả người nhũn ra, té nghiêng sang một bên rồi đổ rạp xuống đất. Tôi thấy khung cảnh trước mắt cứ nhoè đi, nghe như có ai đó đang gọi mình.

Tôi khó nhọc mở mắt, nhìn thấy cái trần thạch cao trắng xoá quen quen thì đoán ra được rằng mình đang ở dưới phòng y tế.

"Em tỉnh rồi à?" Cô y tế từ ngoài cửa bước vào ngồi xuống đối diện nhìn tôi. Tôi có xuống đây mấy lần rồi nên cũng không xa lạ với cô ấy lắm. Có hôm học thể dục, nhảy cao bị té rách tay. Đợt đấy tôi bị anh Tí chửi cho thúi mặt. Anh ấy mắng tôi ngu, không nhảy được thì thôi còn ham hố.

Tôi lại nhớ tới anh ấy nữa rồi. Sao làm gì cũng nhớ tới anh ấy hết vậy? Tôi nhẹ lắc đầu, cố xua đi hình ảnh của anh Tí, quay sang nhìn cô ý tế hỏi: "Em bị sao vậy cô?"

"Em bị suy nhược cơ thể ấy! Mấy hôm nay em không ăn uống điều độ phải không?"

Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đúng là dạo này tôi không muốn ăn, bỏ bữa suốt.

"Sếp, sếp!" Có tiếng gọi nhốn nháo ngoài cửa, là đám con trai trong lớp. Bọn nó nhanh chóng chạy tới ngồi xung quanh giường chỗ tôi nằm nhìn tôi chằm chằm, còn mang cả cặp sách xuống cho tôi nữa. Thằng Sún cầm bàn tay tôi lên: "Sếp có sao không?"

Tôi khẽ lắc đầu: "Tao không sao. Ra về rồi hả?"

"Ừ! Sếp làm bọn tao sợ quá. Lúc nãy thằng Minh..." Thằng Sún đang nói tự dưng im bặt, lấm lét quay sang nhìn mấy thằng kia. Tôi thấy thái độ của nó có gì đó mờ ám mới hỏi: "Có chuyện gì thì nói!"

"À, lúc nãy anh Minh Tuấn có ghé lớp tìm sếp."

Tôi không nói gì, chỉ khẽ ừ. Chắc tôi nên nói rõ với anh ấy rằng tôi không có tình cảm với anh ấy. Tuy là những lúc ở cạnh anh ấy thoải mái thật, nhưng tôi biết, đó chỉ là tình cảm bạn bè bình thường. Tôi thấy anh Tuấn tốt với tôi như vậy, lại không nỡ giấu diếm anh ấy thêm nữa. Mặc dù lần trước ở phòng y tế, anh ấy đã đề nghị tôi làm bạn gái anh ấy, nhưng tôi từ chối. Bởi vì tôi biết mình thích anh Tí, dù anh ấy có ghét tôi hay đối xử với tôi không được như anh Tuấn, nhưng ngoài anh Tí ra, tôi không hề có cảm giác với ai. Tôi thấy có lỗi với anh Tí, với anh Tuấn và cả chính bản thân mình.

Bây giờ tôi lại muốn được anh Tí quát mắng doạ nạt, thậm chí cốc tôi cũng được, chỉ cần anh ấy có ở đây. Nhưng hình như muộn rồi.

"Sếp sao thế?" Thằng Sún thấy tôi cứ thất thần lại siết lấy tay tôi. Tôi nhẹ rút tay ra lắc đầu: "Không sao. Bọn mày về trước đi. Lát tao về với thằng Khánh."

Bọn kia nghe tôi nói vậy chỉ gật gật rồi kéo nhau đi về. Chắc bọn nó biết tôi đang mệt nên cũng không muốn làm phiền. Cô y tế cắt cho tôi ít thuốc gì đấy, dặn dò tôi một chút rồi cũng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi với thằng Khánh. Thằng Khánh vốn ít nói nên cũng chỉ ngồi im lặng. Một lúc lâu sau, tôi khó nhọc vực người ngồi dậy kêu thằng Khánh chở về.

Buổi chiều học thể dục, thầy cho tôi nghỉ. Ở nhà buồn quá, tôi chẳng biết làm gì. Ngồi trước màn hình tivi cứ tua đi tua lại mấy kênh mà chẳng có cái gì làm cho tôi thấy hứng thú. Điện thoại chợt reo lên, là anh Tuấn. Tôi khẽ thở dài, cảm thấy có chút hụt hẫng. Tôi còn tưởng....

"Alo!"

"Em đang ở đâu đấy? Đã khỏe hơn chưa?"

"Em không sao. Em ở nhà."

"Tối nay gặp anh chút được không?"

Tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại, cũng có một số chuyện muốn nói với anh ấy nên đồng ý. Tắt điện thoại, tôi lại bắt đầu ngồi suy nghĩ lung tung về những chuyện đã xảy ra. Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại tới mức này nữa, có phải tôi đã làm gì sai rồi không?

"Huyền, có bạn tới tìm cháu này!" Tiếng bác Xuyến gọi, tôi ngó đầu nhìn ra cửa. Là thằng Khánh, chắc nó vừa đi học về nên ghé qua thăm tôi. Mà lẽ ra nó phải tan học lâu rồi chứ nhỉ? Lớp tôi học thể dục tiết đầu mà?

"Sao giờ này mới về?"

Thằng Khánh ngồi xuống đối diện nhìn tôi: "Bọn kia rủ đi uống nước. Đỡ chưa?"

"Tao khỏe như trâu, lo gì?"

"Khỏe như trâu mà ngất lên ngất xuống."

"Có chuyện gì không?"

Thằng Khánh tự nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt có gì đó không bình thường làm tôi thấy hơi nghi ngờ.

"Mày thích thằng Tuấn hả?"

"Không."

"Vậy sao mày qua lại với nó làm gì?"

"Tao..." Tôi im lặng cúi mặt xuống đất không biết nói thế nào. Không lẽ lại nói thẳng ra là tôi lợi dụng anh ấy để chọc tức anh Tí à?

"Mày đừng có dây dưa với thằng đó nữa. Nó không phải loại tốt lành gì đâu."

"Mày bắt đầu giống anh Tí rồi đó."

"Thằng Dương nó như vậy cũng là lo cho mày thôi."

Tôi khẽ nhíu mày nhìn thằng Khánh, không hiểu ý của nó cho lắm. Lo cho tôi sao? Anh Tuấn không tốt chỗ nào? Sao bọn này nó cứ có thành kiến với anh ấy nhỉ?

"Hôm trước anh Tí còn kêu người chặn đường đánh anh Tuấn nữa."

"Không phải nó làm đâu. Mày...xem cái này đi rồi sẽ hiểu! Thôi tao về, sáng mai mang lên lớp trả cho tao." Thằng Khánh đặt điện thoại của nó xuống bàn rồi đứng dậy đi về. Tôi hơi nghi hoặc cầm điện thoại lên, ấn nút phát đoạn video đang hiện trên màn hình thằng Khánh đã mở sẵn. Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn hai nhân vật xuất hiện trong đoạn video kia.

"Tao cảnh cáo mày, tránh xa nó ra. Không thì đừng trách tao"

"Tao nói rồi, trừ khi trận bóng sắp tới bọn mày chịu thua tao sẽ buông tha cho nó. Bằng không tao không biết tao sẽ làm gì nó đâu."

"Mày nghĩ tao để yên cho mày làm gì nó sao?"

"Hừ, vậy cứ thử đi. Nó mê tao như chết rồi. Mày nghĩ nó có tin lời mày không?"

"Chó chết!"

Sau cuộc nói chuyện đó, thằng Khánh lao tới đánh nhau với anh Tuấn. Tôi đứng tròng, ngồi đờ ra đó như không tin vào mắt mình. Thì ra, thì ra tất cả mọi chuyện là như vậy. Tôi đã trách nhầm anh Tí rồi. Tối nay tôi nhất định phải nói rõ chuyện này với anh Tuấn mới được. Tại sao lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ?

Buổi tối, trước khi đi anh Tuấn có gọi trước cho tôi. Tôi thay vội bộ quần áo đơn giản rồi bước nhanh ra ngoài. Vừa đi ra cổng, tôi đụng ngay anh Tí đang đứng bên ngõ nhà anh ấy. Tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi, khẽ cắn môi cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn anh ấy. Anh ấy đã vì tôi mới trở nên như vậy. Còn tôi, không những không biết ơn mà còn cố tình chọc tức, rồi trách móc ghét bỏ anh ấy. Đợi giải quyết xong chuyện này tôi nhất định sẽ tới xin lỗi anh ấy.

Cùng lúc đó, anh Tuấn ở phía xa đang chạy xe tới. Anh Tí liếc mắt về phía anh Tuấn rồi quay sang nhìn tôi: "Chết đến nơi rồi mà vẫn còn có sức đi hẹn hò với trai." Nói xong, anh ấy hừ lạnh một tiếng rồi bỏ vào trong.

Tôi im lặng, đi tới ngồi lên xe anh Tuấn. Anh ấy chở tôi đến gần bờ hồ gần công viên cạnh trường. Ở đây bình thường rất ít người. Cách một đoạn khá xa mới có vài cặp tình nhân đang đứng nói chuyện với nhau. Khung cảnh ở đây về đêm quả thật rất đẹp, mặt hồ sóng sánh những gợn sóng nhỏ được ánh đèn đường nhạt nhạt chiếu xuống trông thật huyền ảo. Tựa người vào bờ hồ, gió đêm lành lạnh khiến tôi bất giác run lên.

"Anh nói thật đi, mục đích anh theo đuổi em là gì?" Anh Tuấn vừa bước tới, tôi liền nhìn thẳng vào mắt anh ấy hỏi. Anh ấy hơi bất ngờ trước câu hỏi của tôi, ánh mắt trở nên bối rối, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào tôi: "Em nói gì vậy? Anh thật sự rất thích em. Không có mục đích gì hết."

"Anh muốn lừa em tới bao giờ? Em biết hết mọi chuyện rồi."

"Anh..."

"Em xin lỗi, nhưng từ trước tới nay em chưa hề có tình cảm với anh. Em xin lỗi vì đã lừa dối anh. Em biết anh cũng không hề thích em. Cho nên, chúng ta dừng lại đi. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Anh Tuấn nắm chặt tay tôi kéo lại gần anh ấy: "Không, anh thích em. Anh nói thật."

"Anh buông em ra đi. Em không còn gì để nói, cũng không muốn nghe gì nữa. Em về đây!" Tôi giật tay ra khỏi anh ấy xoay người bước đi. Bỗng cánh tay bị nắm lấy, cả người bị xoay ngược lại đẩy mạnh về phía lan can bờ hồ ấn chặt xuống.

"Huyền, nghe anh nói này. Anh không nói dối. Anh thật sự rất thích em."

"Bỏ em ra, đau tay em. Bỏ ra!" Tay tôi bị nắm chặt lấy đau đớn. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt mang một tia u ám. Anh ấy cúi xuống sát mặt tôi, tôi hốt hoảng tránh sang một bên hét lên: "Anh tránh ra, anh làm cái trò gì vậy hả? Tránh xa em ra."

Tôi sợ quá, giơ chân đá cho anh ấy một cái. Anh ấy bị đá trúng, đau quá nên buông tôi ra, tôi liền vụt chạy đi. Anh ấy đuổi theo sau, tôi càng chạy nhanh hơn. Nhưng tôi làm sao có thể chạy thoát được một người to khỏe như anh ấy. Cả người bị ghì chặt, tôi la hét hoảng loạn, vùng vẫy điên cuồng không yên. Nhưng anh ấy khỏe quá, tôi không cự lại được. Mặc cho tôi đánh vào người anh ấy vẫn nhất quyết không buông. Tôi sợ, rất sợ, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Sao đột nhiên anh ấy lại như biến thành người khác vậy. Ánh mắt anh ấy lúc này trông rất đáng sợ, không giống như ánh mắt dịu dàng bình thường vẫn hay nhìn tôi.

"Anh bỏ em ra, anh bị điên rồi à?" Tôi cứ hét toáng lên, hi vọng sẽ có ai đó ở gầy đây nghe thấy mà tới can, chứ thực sự tôi không thể chống cự lại anh ấy được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.