Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!

Chương 126: Giáo thảo thực liêu thực bá đạo ( Xong)




Editor☘️: Lãnh Sam.


Độ hảo cảm 100 nha?


Rốt cuộc cũng đem người lừa đến......Bậy bậy, là theo đuổi thành công.


Tâm trạng Ngôn Linh vô cùng tốt, cô nhìn Phong Lâm, càng nhìn càng thuận mắt.


Cô duỗi tay, chọc chọc gương mặt Phong Lâm.


Thấy ánh mắt hắn tối lại.


Trừ cái này ra, thì không có cái cảm xúc nào khác.


Cô lắc lắc đầu, chỉ chớp mắt, cường ngạnh đè hắn lại lên tường, học bộ dáng Phong Lâm vừa nãy, đối với hắn chiếm chút tiện nghi.


Ừm, đem mặt mũi tìm trở về.


Vừa mới hiển nhiên bị Phong Lâm khi dễ ngược lại?


Mặt đỏ tim đập không thôi......Chân còn mềm.


Mất mặt.


Lúc này đây, Phong Lâm quỷ dị phát hiện......


Sức lực của hắn, thế nhưng không có cách nào thay đổi vị trí, "......" Chỉ có thể tùy ý để Ngôn Linh muốn làm gì thì làm.


Cho đến khi Ngôn Linh nhìn thấy vành tai Phong Lâm đỏ lên, cô mới vừa lòng thu tay.


Vẻ mặt bình tĩnh nhìn Phong Lâm, lại giơ tay sờ sờ đầu hắn giống như trấn an, " Ừm, dạy đến không tồi."


Phong Lâm, "......" Hắn có phải hay không còn cần khen cô một hai câu?


Ánh trăng vô cùng sáng, tầng tầng ngân quang dừng ở trên người Ngôn Linh.


Nhìn kỹ, liền sẽ thấy đôi tay nhỏ rũ ở bên người đang trộm nhéo góc áo của mình.


Ừm, cô cũng đang khẩn trương.


Chỉ là làm bộ mình bình tĩnh.


Hắn nhướng mày, tâm tình vô cùng tốt.


Quan hệ của hai người, tựa như bắt đầu từ buổi tối hôm đó, lại có điểm nhảy vọt.


Phong Lâm thường xuyên không coi ai ra gì mà đột nhiên trộm hôn lên má cô.


Nhưng Ngôn Linh thường thường không cam lòng yếu thế.


Nhất định sẽ mãnh liệt hôn lại một cái.


Thường xuyên qua lại.


Ngôn Linh phát hiện, Phong Lâm trộm hôn cô số làn ngày càng nhiều.


Thời điểm mỗi lần cô hôn lại hắn, ánh mắt đen nhánh của hắn giống như là nhiễm lên vô tại ánh sáng hạnh phúc.


Cô cũng lười nghĩ là vì sao.


Xuân đi thu tới. ( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad KimThoaNguyen576, hãy đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor nha~)


Ngôn Linh vì muốn cùng Phong Lâm tốt nghiệp đại học, trước tiên đã tranh thủ học đủ các chứng chỉ và học phần.


Lúc hai người nhận được bằng tốt nghiệp , tâm trạng thật ra đều vô cùng bình tĩnh.


Không giống các sinh viên xung quanh, hâm mộ, ghen ghét, nhiệt liệt, các loại ánh mắt đều hướng vào hai người.


Ngay cả các thầy cô trong trường, cũng đối với tương lai của bọn họ, vô cùng chú ý.


Rốt cuộc, thành tích cùng thực lực tốt như vậy, hoàn toàn có thể trở thành nhân tài của quốc gia, nhưng mà......nhưng mà, hai người đều là chí hướng không ở nơi này.


Vào những năm tháng tốt nhất, không tìm công việc cũng không đi kiếm tiền, mà là đi du lịch hết các nơi nổi tiếng trong nước, ăn hết các loại mỹ thực.


Hai năm sau.


Phong Lâm mang theo Ngôn Linh, lại ra nước ngoài dạo một vòng.


Cuộc sống vô cùng vui vẻ.


Sau khi về nước.


Hai người đi dạo, lơ đãng đi đến trường học cấp ba lúc trước.


Nhìn các học sinh mặc đồng phục vui vẻ cười đùa, Ngôn Linh cùng Phong Lâm nhìn nhau cười.


Nơi này cũng có hồi ức tốt đẹp nhất của bọn họ.


Nghe nói, mặc dù là hiện tại, các thầy cô chủ nhiệm vẫn sẽ lấy câu chuyện của hai người họ, đi ủng hộ các học sinh mới cùng các học sinh cuối cấp phấn đấu học tập.


Đột nhiên.


Trong một nhóm mặc đồng phục , Ngôn Linh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.


Người con trai tóc đen nhánh, thiếu đi một mảng màu xanh lục, trên mặt cũng không giống như trước, mang theo nụ cười ngốc nghếch, ngược lại trở nên ổn trọng mà nội liễm.


Bên cạnh hắn, cô gái như trước nhỏ xinh đáng yêu, mi mắt cong cong, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng.


Thoạt nhìn, thật ra rất xứng đôi.


Ngôn Linh duỗi tay kéo cánh tay Phong Lâm, xoay người rời đi, cũng không có chào hỏi họ.


Đối với hai người kia, có lẽ cô và Phong Lâm cũng chỉ là khách qua đường.


Phong Lâm ở bên tai cô cười khẽ, không chọc thủng cái cô gọi là đi dạo, kỳ thật là muốn đi đến trường nhìn họ một chút.


Rốt cuộc, tiểu đệ Lục Mao kia của cô, năm đó thi đại học, cũng tạo ra một cái kỳ tích.


Chẳng qua, cũng không có lựa chọn trường đại học của hắn và Ngôn Linh, mà là theo Tiểu Nhan đến một thành phố khác.


Sau đó, lại đến trường cấp ba này làm giáo viên.


Thiếu niên đã từng có lúc bất lương kia, cũng có một ngày trở nên thành thục ổn trọng.


____


Editor: Vị diện hai đã full, chúc các tiểu khả ái đọc truyện vui vẻ nha ~~~ Vị diện sau là cổ đại đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.