Màu Xanh Huyền Bí

Chương 38




Lạc gia có đội ngũ y bác sĩ giỏi kỹ thuật tốt lại tỉ mỉ chăm sóc, vết thương của Lạc Hưởng Ngôn căn bản là không có cái gì đáng ngại.

Mặc dù cổ bị cố định không thể cử động, nhưng đã không còn đau rát như lúc đầu nữa rồi, hai ngày sau, Lạc Hưởng Ngôn có thể xuống giường tự đi lại rồi.

Tang Đồng thấy yên tâm, liền chạy tới trường quay tiếp tục quay phim.

Lạc Hưởng Ngôn cố ý an bài tài xế Lạc gia lái xe đưa đón cô, bên cạnh còn đi theo một vệ sĩ áo đen cao lớn cường tráng.

Tang Đồng mặc dù không thích có người suốt ngày nhìn cô chằm chằm, nhưng để cho Lạc Hưởng Ngôn an tâm dưỡng bệnh, liền không thể làm gì khác ngoài đồng ý.

Mấy ngày nay tin tức vợ chồng Lạc thị cùng nhau gặp tai nạn xe cộ phải nằm viện đều chiếm cứ các tờ báo lớn, biện pháp an toàn của Lạc gia làm tốt vô cùng, ký giả không có biện pháp vào phòng bệnh phỏng vấn, liền ngồi chờ chổm hổm ở lầu dưới khu nội trú.

Tài xế vô cùng có kinh nghiệm, Tang Đồng bịt kín mặt mình lại, đi theo hắn từ của chính thuận lợi chạy ra, xe đã sớm chờ ở cửa. Tang Đồng vừa lên xe, liền lập tức khởi động, một đường vòng tới vòng lui, không đến mấy phút, đem nhóm lớn ký giả bỏ lại thật xa.

Cửa trường quay cũng vây đầy ký giả.

Tang Đồng mang khăn quàng cổ thật dầy che hơn nửa gương mặt, nhưng vừa xuống xe, vẫn bị ký giả bao vây chặt chẽ lại.

Tài xế cùng vệ sĩ một trước một sau bảo vệ cô, tách khỏi đám người ùn ùn kéo tới. Tang Đồng quả thật nửa bước khó đi, bên tai là các ký giả ồn ào lộn xộn đặt vấn đề, bất đắc dĩ, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là dừng bước.

“Xin hỏi Lạc Nhị gia hiện tại thương thế như thế nào?”

“Lạc phu nhân, nghe nói Lạc Nhị gia trong tai nạn xe cộ bị thương ở đầu, đã mất trí nhớ, xin hỏi có phải thật vậy hay không?”

“Nghe nói Lạc Nhị gia trong tai nạn xe cộ bị thương nghiêm trọng, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, xin hỏi Nhị gia có thể biến thành người sống đời sống thực vật hay không?”

“Lạc phu nhân, lúc ấy tai nạn xe cộ tình huống là như thế nào? Tại sao Lạc Nhị gia bị thương nặng, mà Lạc phu nhân ngài lại bình yên vô sự?”

……

Tang Đồng nghe thấy lần lượt từng vấn đề một, thật sâu bội phục tài làm to chuyện bát quái của các ký giả.

Những người này trí tưởng tượng, thật là phong phú nha! Mất trí nhớ, người sống đời sống thực vật…… Bọn họ chẳng lẽ không biết những thứ này cũng quá ấu trĩ đi? Kịch bản thiếu muối này mà cũng dùng!

Tang Đồng nhàn nhạt nhìn chung quanh một vòng, ý bảo mọi người im lặng.

“Các vị ký giả bằng hữu, cám ơn các vị quan tâm, Hưởng Ngôn anh ấy chỉ là bị thương ngoài da một chút, không có nghiêm trọng giống như các vị nói, chờ thêm mấy ngày bỏ nẹp cố định là có thể xuất viện!”

Có ký giả tới hỏi: “Lạc phu nhân, tình huống lúc đó là thế như nào? Tại sao xe lại đột nhiên đụng vào lan can?”

Tang Đồng nhíu nhíu mày: “Lúc ấy tôi vừa mới quay phim xong, cùng Hưởng Ngôn chuẩn bị đi ăn cơm tối, sau đó đột nhiên phanh xe không ăn……”

Tang Đồng dừng một chút, trong lòng mơ hồ có một tia suy đoán không tốt.

Ký giả tiếp tục hỏi: “Thắng xe không ăn?”

Tang Đồng hồi hồn, khẽ mỉm cười nói: “Bởi vì lúc ấy tình hình rối loạn, tôi lại bị hù sợ, cho nên nhớ không rõ ràng…… Tôi chỉ nhớ đầu đường có xe lao ra, Hưởng Ngôn vì không muốn đụng vào người khác, liền đánh tay lái, đụng phải lan can ven đường!”

Xe rất tốt tại sao đột nhiên phanh xe lại không ăn?

Tang Đồng đột nhiên nhớ đến lần trước ở bãi đỗ xe tình cờ gặp một người đàn ông khả nghi.

Lạc Hưởng Ngôn nhất định là có phát hiện gì, mới có thể lo lắng an toàn của mình như vậy, cố ý an bài tài xế cùng vệ sĩ một tấc cũng không rời theo sát mình.

Ký giả vẫn còn ở đó ồn ào lộn xộn hỏi cho không ngừng, Tang Đồng khóe miệng nâng lên, cố làm vẻ vô tội nói: “Các vị bằng hữu, các vị chính là muốn cho tôi bị mắng sao?”

Tang Đồng nhún vai một cái, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái nói: “Đừng quên tính tình của Nghiêm đạo diễn a, nếu tôi lại không đi hóa trang chuẩn bị quay phim…… Nghiêm đạo diễn sợ rằng lại phát hỏa nha!”

Nghiêm Dực Toàn xấu tính mọi người đều biết, nghe vậy trong lòng liền thấu hiểu cười rộ lên.

Tang Đồng buông tay ra: “Cho nên nha, kính xin các vị bằng hữu trước bỏ qua cho tôi, chờ Hưởng Ngôn khôi phục, chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo!”

Các ký giả dù chưa thoải mãn vẫn phải nhường đường, Tang Đồng được hộ vệ hộ tống, lập tức đi vào stu¬dio.

Nghiêm Dực Toàn đến xem cô, liền ân cần hỏi: “Thân thể không có vấn đề?”

Tang Đồng cười nói: “Thật xin lỗi làm trễ nãi tiến độ của mọi người, thân thể của tôi không có việc gì, lập tức có thể làm việc!”

Nghiêm Dực Toàn nghe liền không nói gì nữa, để cho cô nhanh một chút chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Quay phim đã tiến hành một nửa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra trong vòng hai tháng có thể hoàn thành.

Tang Đồng đối với kịch bản nắm chắc càng ngày càng thuần thục, mấy vị diễn viên trong lúc đó phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý.

Đặc biệt là Lương Nguyên và Tô Vĩ, kỹ thuật diễn tinh xảo không phân cao thấp, hơn nữa hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp, không có mấy người sánh bằng, khó được gặp gỡ đối thủ thực lực ngang nhau, nên diễn đến độ tẩu hỏa nhập ma rồi, ngay cả người chung quanh quay phim đến thập phần nhập tâm.

Trạng thái tốt, quay phim tới hơn chín giờ tối mới kết thúc công việc.

Tang Đồng tẩy trang vội vã ngồi lên xe, sẵn tiện ở trên đường mua luôn cơm tối, liền trực tiếp đi đến bệnh viện.

Những ngày qua vẫn là Tang Đồng chăm sóc, Lạc Hưởng Ngôn chưa ăn cơm tối, đợi đến bây giờ.

Tang Đồng bày thức ăn xong, khẽ ai oán nói: “Trễ như vậy không đói bụng sao, anh bảo người ta tùy tiện mua cho anh ăn chút gì là được, làm gì cần phải chờ em tới giờ này!”

Lạc Hưởng Ngôn cổ cứng ngắc ăn từng ngụm cơm, buồn buồn nói: “Bảo người khác mua, khó ăn chết đi, anh ăn không vô!”

Lạc Hưởng Ngôn miệng rất kén ăn, có rất ít khách sạn bên ngoài hợp khẩu vị của mình, cho nên hắn mới tự mình học xong nấu ăn, tình nguyện mỗi ngày tốn hơi sức tự ra tay làm, cũng không tình nguyện uất ức miệng của mình.

Tang Đồng cũng biết, chỉ đành phải âm thầm lên kế hoạch về sau nếu lại trễ như thế nữa, liền nói trước bảo người mang thức ăn cho hắn.

“Đúng rồi, Lạc Đà, anh có phải tra được cái gì hay không?”

Lạc Hưởng Ngôn không rõ đầu đuôi hỏi: “Tra được cái gì?”

Tang Đồng cắn chiếc đũa nói: “Lần này tai nạn xe cộ này không phải ngoài ý muốn chứ?”

Lạc Hưởng Ngôn nhìn sắc mặt cô một chút, không muốn gạt cô, trầm ngâm nói: “Phanh xe bị người động vào.”

Tang Đồng tâm trầm xuống: “Em nhớ được thời điểm lúc đi lấy quần áo cho anh, nhìn thấy một người đàn ông lén lút ở cạnh xe đi lại…… Em lúc ấy cũng không có để ý, hắn nhìn thấy em lại rất kinh hoảng chạy đi!”

Lạc Hưởng Ngôn cau mày hỏi: “Còn nhớ rõ hắn hình dạng trông thế nào không?”

Tang Đồng cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái nói: “Hắn đội mũ, mặt che ở hơn phân nửa, em không thấy rõ…… Thật xin lỗi a, không giúp đỡ được cái gì.”

Lạc Hưởng Ngôn cười nói: “Không có việc gì, yên tâm đi, nhiều nhất mất chút thời gian, nhất định có thể tra được!”

Tang Đồng do do dự dự hỏi: “Chuyện này…… Là nhằm vào em sao?”

Không thể trách Tang Đồng hoài nghi, cô trước khi nhận lại công việc, Lạc Hưởng Ngôn vẫn bình an, chưa bao giờ gặp qua hãm hại như vậy. Nhưng từ khi cô diễn Khuynh tẫn thiên hạ, lúc Lạc Hưởng Ngôn cùng cô đi chung với nhau lại có chuyện ngoài ý muốn.

Lạc Hưởng Ngôn cười nói: “Đoán mò gì thế! Nhiều năm như vậy ở Lạc gia chuyện này còn thiếu sao? Là chuyện trên phương diện làm ăn…… Phải là anh liên lụy em mới đúng!”

Tang Đồng thở dài, không nói gì thêm.

Ăn cơm xong, Tang Đồng thu thập bát đũa, liền theo thói quen bình thường bưng tới một chậu nước ấm, giúp Lạc Hưởng Ngôn lau rửa trên người.

Tang Đồng vắt sạch khăn lông, cho hắn rửa mặt và tay.

Lạc Hưởng Ngôn mặt hưởng thụ để mặc cho cô hầu hạ.

Tang Đồng cởi nút áo của hắn ra, nhẹ nhàng lau ngực cho hắn.

Lau trên người xong, Tang Đồng đứng lên, bưng chậu nước rời đi.

Lạc Hưởng Ngôn một phát bắt được cổ tay của cô, trầm giọng nói: “Còn chưa có lau xong……”

Tang Đồng ngẩn người, nhìn mặt hắn kiên trì, không thể làm gì khác hơn là để chậu xuống, vén chăn lên, đem ống quần hắn cuốn lại, sau đó lau chân.

Quần chỉ có thể nâng đến đầu gối, Tang Đồng lau lau bắp chân hỏi: “Lần này xong chưa!”

Lạc Hưởng Ngôn không hài lòng: “Còn gì nữa không?”

Tang Đồng coi như là hiểu, chống nạnh từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm hắn, khinh bỉ nói: “Anh thật đúng là tật xấu không đổi!”

Lạc Nhị gia không đỏ mặt chút nào, chân tay mở lớn nằm ở trên giường, giống đại gia nói: “Bụng no thì nghĩ đến XX dâm, đó là nhân chi thường tình, gia ăn uống no đủ, tự nhiên muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thôi!”

Tang Đồng lạnh lùng nhìn hắn, một hồi lâu đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Được a, chờ em đổi chậu nước liền giúp anh lau thật tốt!”

Tang Đồng cười lạnh vào phòng vệ sinh bên cạnh đổ chậu nước, vắt khăn lông lạnh ngắt, một phát đặt tại ** địa phương Lạc Hưởng Ngôn đang bộc phát.

Lạc Hưởng Ngôn “Khàn ——” một tiếng run lên, ngồi bật dậy, một mạch kéo tay Tang Đồng ra, cắn răng nghiến lợi mắng: “Tang Tiểu Đồng, em không có đức a! Gia đây nếu bị em phế, nửa đời sau của em liền làm quả phụ đi!”

Tang Đồng cười lạnh bỏ khăn lông ra, lườm hắn hỏi: “Như thế nào, còn tư thưởng tư dâm. Muốn rồi hả?”

Tang Đồng lãnh diễm cao quý ôm cánh tay, rõ ràng là dáng vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm, nhưng ánh đèn mờ nhạt chiếu vào khóe mắt hơi xếch lên, tự nhiên cảm thấy có một tia mị hoặc khôn tả.

Lạc Hưởng Ngôn bên trên yết hầu lăn lộn, nói nho nhỏ: “Hỏng bét, em sao lại tự nhiên kích thích, băng hỏa hai đầu đối địch, anh đây khó có thể nhịn nữa rồi!”

Tang Đồng không thể tin nhìn nơi vừa mới bị cô làm lạnh, lại tức thì nóng bừng nghênh ngang nâng đầu lên, không khỏi cảm khái có chút im lặng.

Lạc Hưởng Ngôn không kịp đợi, liền nắm cánh tay cô, kéo về trong lòng mình.

Tang Đồng tay chân luống cuống chống đỡ bản thân, lo lắng chạm vào vết thương của hắn, nằm ở trong ngực hắn buồn bực hỏi: “Nói thật, anh rốt cuộc là rất chưa thỏa mãn dục vọng à?”

Lạc Hưởng Ngôn vừa giở trò, vừa cắn lỗ tai của cô cười nói: “Còn không phải là trách em, cho anh nhịn nhiều năm như vậy……”

Tang Đồng lóe lên ý tưởng, bật thốt lên hỏi: “Mấy năm này anh cũng không có qua…?”

Lạc Hưởng Ngôn không có chú ý đã nói lộ ra miệng, nhất thời có chút xấu hổ nói: “Không có!”

Tang Đồng cười hắc hắc, không khỏi cảm thấy tâm tình rất tốt, ngẩng đầu hôn môi Lạc Hưởng Ngôn một cái nói: “Một cũng không có?”

Lạc Hưởng Ngôn sa sút tinh thần nói: “Sau khi kết hôn với em liền chưa từng chạm những phụ nữ khác, em hài lòng chưa!”

Tang Đồng gật đầu một cái: “Hài lòng hài lòng……”

Nói xong đẩy Lạc Hưởng Ngôn ra đứng lên.

Lạc Hưởng Ngôn kéo cô không thả, mất hứng nói: “Hài lòng em còn đi…… Em xem anh kìm nén đến thảm như vậy, em không sợ anh bị lửa đốt chết!”

Tang Đồng cười ha ha: “Yên tâm, em không đi! Ngoan a, em đi khóa cửa lại!”

Tang Đồng rất là vui vẻ khóa cửa lại, trở lại trực tiếp nhảy lên trên giường bệnh Lạc Hưởng Ngôn.

Hai người ở chung một chỗ, mặt đối mặt nằm trên giường nhỏ hẹp, đột nhiên mặt liền đỏ lên.

Lạc Hưởng Ngôn ở trong lòng phỉ nhổ chính mình một lần lại một lần, hắn mười mấy tuổi khai trai tới nay, lúc nào thì ngây thơ như vậy!

Cũng không thể lại đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ như vậy!

Tang Đồng đưa ngón tay ngọc thon dài ra, chọc chọc lồng ngực cứng rắn của hắn, do dự hỏi: “Nếu không…… Trước dùng tay?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.