Màu Xanh Huyền Bí

Chương 25




Tang Đồng mien liên suy nghĩ một hồi, thời gi¬an cư nhiên trôi qua rất nhanh. Hóa trang tốt, làm xong kiểu tóc, Tang Đồng dưới sự giúp đỡ của nhân viên trang phục mặc vào tầng tầng lớp lớp y phục.

Thợ trang điểm lui về phía sau hai bước thưởng thức một phen, thở dài nói: “Lạc phu nhân phong cách tốt vô cùng, mặc vào bộ y phục này rất có feel¬ing, chính xác là một danh môn khuê tú từ cổ đại xuyên qua mà đến!”

Tang Đồng cười nói: “Đây còn không phải là mọi người hóa trang tốt, y phục làm ra tinh xảo, tôi mới có thể đem y phục xinh đẹp như vậy mặc ra hàm xúc!”

Mấy người đang cười nói sửa sang lại Tang Đồng trên người phối kiện, Lương Tiểu Nghệ liền đi vào.

Tang Đồng vừa nhìn ánh mắt của Lương Tiểu Nghệ cũng biết cô ta sắp nói những lời khó nghe rồi, không biến sắc nói với người khác: “Mọi người trước đi ra xem người khác có cần giúp một tay hay không, tôi sửa sang xong lập tức sẽ ra ngoài!”

Trong phòng hóa trang rất nhanh chỉ còn lại Tang Đồng cùng Lương Tiểu Nghệ.

Tang Đồng soi gương sửa sang lại đai lưng, nhìn cũng không nhìn Lương Tiểu Nghệ một cái.

Cung trang hoa lệ, trang dung tinh xảo, phối sức khéo léo sáng tạo…… Cộng thêm Tang Đồng có một gương mặt bình tĩnh nhìn không ra khe hở, không chút nào khiến Lương Tiểu Nghệ tìm ra nơi trút giận.

“Lúc trước cô không phải nói là không muốn bị trộn lẫn trong giới sao? Đều đã rút khỏi làng giải trí lại còn rào trước đón sau bò tiến vào. Thế nào, phim của Nghiêm Đạo bộ quá mê người? Chắc là vậy, dù sao Nghiêm Dực Toàn có thểnói là đạo diễn số một số hai, cộng thêm kim bài biên kịch tác phẩm tâm huyết, ê-kíp chế tác là tiêu chuẩn hạng nhất, hơn nữa còn có Vinh Hiển cây bút lớn đầu tư, dù là người nào, cũng không cự tuyệt được cơ hội tốt như vậy……”

Tang Đồng sắc mặt bất động, đem phối sức ngang hông treo tốt, lúc này mới xoay người nghiêng mặt nhìn Lương Tiểu Nghệ.

Lương Tiểu Nghệ vẫn là bộ dạng nhu nhược yếu đuối chọc người trìu mến, trên mặt mang nụ cười ôn hòa ngượng ngùng, lúc nói chuyện vĩnh viễn nhỏ nhẹ dịu dàng, giống như một con nai con không rành việc đời, lúc nào cũng có thể bị kinh sợ.

Nhưng cặp mắt kia, lại giống như lúc đầu oán độc, chứa đầy những âm mưu tính toán.

“Nha, bị tôi nói trúng chứ gì? Chậc chậc, nhìn xem một chút trang phục cùng đạo cụ này, thật là một khoản đầu tư lớn a! Xem ra Lạc Nhị gia quả thật như bên ngoài đồn đãi tiêu tiền như rác, đối với phụ nữ bên gối vĩnh viễn xa xỉ hào phóng…… Nói một chút coi, Tang Đồng, cô là dùng thủ đoạn gì hầu hạ Lạc Nhị gia vui vẻ như thế, lại đem vai nữ chính cho loại minh tinh hết thời đã thối lui khỏi làng giải trí ba năm qua hả?”

Nếu không phải chính tai nghe thấy, ngươi vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng, Lương Tiểu Nghệ bề ngoài vô hại như tiểu cô nương như vậy, là như thế nào dùng một vẻ mặt thuần khiết ngây thơ, nói ra lời khó nghe ác độc như thế.

Lương Tiểu Nghệ liếc nhìn nét mặt của cô, khinh thường nói: “Ít bày ra dáng vẻ cao quý không thể xâm phạm kia đi! Dựa vào loại thủ đoạn này từng bước một bò lên trên…… Cô thật đúng là làm mất thể diện phụ nữ mà!”

Tang Đồng thở dài, trời mới biết cô thật không muốn cùng Lương Tiểu Nghệ đối nghịch, nhưng không chịu nổi có vài người chính là vô liêm sĩ, ngươi càng ẩn núp, họ càng giống như con ruồi đuổi mãi không đi.

Tang Đồng xa cách mở miệng: “Tráng sĩ, tôi có làm mất thể diện phụ nữ hay không, mắc mớ gì tới cô hả?”

Lương Tiểu Nghệ đầu lông mày khẽ co quắp, đè nén tức giận giễu cợt: “Tang Đồng, cô đừng cho là có thể mượn cơ hội này đến gần Lương Nguyên! Cô nhìn xem bộ dáng cô bây giờ coi, không biết bị bao nhiêu đàn chơi đến hư rồi, cô cho dù cố chấp lao vào, Lương Nguyên còn có thể chê cô bẩn nhìn không thuận mắt nữa ấy chứ! Cô nếu như còn muốn giữ chút mặt mũi, liền ít đi lợi dụng Lạc Nhị gia để xuất hiện, hảo hảo kính cẩn ở nhà làm Lạc phu nhân của cô đi!”

Tang Đồng vẻ mặt tán thưởng, cảm thán thật lâu nói: “Lương Tiểu Nghệ, ba năm không gặp năng lực đổi trắng thay đen của cô càng tiến bộ a!”

Tang Đồng nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo hàm ý khinh bỉ từ tốn quá nói: “Tôi bị bao nhiêu đàn ông chơi qua chẳng lẽ là do Lương Tiểu Nghệ cô định đoạt sao? Thế nào, cô không phải đã quên trước kia giúp tôi sắp xếp bao nhiêu đàn ông chứ! Nhìn cô như vậy thật đáng thương a sao lại mắc chứng đãng trí của người già chứ? Không không không, già nua si ngốc làm sao còn có thể có nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, lần trước quay thử gặp cực phẩm ký giả là cô an bài đi? Bộ dáng khó coi vẻ mặt chanh chua, khó trách cô đau khổ thầm mến hao tốn tâm cơ bao nhiêu năm, Lương Nguyên vẫn chỉ xem cô là em gái mà thôi!”

Lương Tiểu Nghệ hừ lạnh: “Ngay cả khi tôi cả đời chỉ có thể là em gái của anh ấy, cũng so với cô còn vững chắc hơn! Tối thiểu vì em gái tôi đây, Lương Nguyên chính bỏ rơi cô một lần lại một lần đấy thôi. Cô thật cho là còn có cơ hội cùng Lương Nguyên ở cùng một chỗ sao? Mặc dù cô và anh ấy có hợp tác bảy lần tám lần đi nữa cũng đừng nghĩ tới chuyện gương vỡ lại lành!”

Tang Đồng gật đầu một cái: “Có chí khí, Lương Tiểu Nghệ cô là nam nhân thuần thục, nam tử hán, thật trâu bò! Tôi không sánh bằng cô, tôi là kiều hoa, chịu không nổi cô tàn phá, tôi không đùa với cô nữa được chưa!”

Lương Tiểu Nghệ cười nhạo: “Nếu thức thời liền chủ động xin rút lui khỏi đoàn làm phim, về sau biến mất ở trước mặt chúng tôi!”

Tang Đồng tỉ mỉ nhìn nhìn Lương Tiểu Nghệ, cười như không cười nói: “Tôi tại sao lại muốn cho cô sung sướng tự tại nha! Cô không phải đang sợ tôi quay lại làm việc chứ? Lương Tiểu Nghệ cô cũng có lúc sợ hãi à…… Thế nào, tôi có thể diễn vai nữ chính của Nghiêm Đạo cô ghen tỵ ư? Đúng vậy a, tôi chính là có điều kiện có thể diễn cùng Lương Nguyên, diễn còn là quan hệ thanh mai trúc mã, cô thì sao? Bất quá chỉ là sử dụng những thủ đoạn mờ ám mà thôi!”

Lương Tiểu Nghệ giận dữ: “Tang Đồng cô ——“

“Tôi thế nào?” Tang Đồng đi tới cạnh cửa, quay đầu lại giễu cợt nói, “Cô thật cho là tôi không đấu lại cô? Tôi cũng chỉ là lười đi so đo với cô! Còn có…… Nhớ đi trang điểm lại đi, sắc mặt thật rất khó nhìn!”

Tang Đồng thản nhiên ra khỏi phòng hóa trang, đột nhiên cảm thấy uất ức phiền muộn trong lòng bấy lâu nay tản đi không ít.

Diễn viên nam tạo hình tương đối đơn giản, dán lên tóc giả, thay đổi y phục cùng vài phụ kiện linh tinh, cho nên Tang Đồng lúc đi ra, Lương Nguyên và Tô Vĩ đã chờ lâu rồi.

Hàn Tả Tả nhìn thấy Lương Tiểu Nghệ theo sát phía sau Tang Đồng đi ra, trong lòng căng thẳng, bước tới nhẹ giọng hỏi: “Không có sao chứ?”

Tang Đồng vỗ vỗ cánh tay Hàn Tả Tả cười nói: “Không có việc gì, tớ cũng không phải là tiểu thụ không biết chống trả, mấy năm qua chịu thiệt như vậy, còn chưa đủ để tớ thông minh một chút sao!”

Hàn Tả Tả thả lỏng, cũng không quên thuận tay dội cô một bát nước lạnh: “Cậu cuối cùng cũng biết trước kia cậu có bao nhiêu ngu xuẩn, tớ rất là vui mừng!”

Tang Đồng liếc mắt, tức giận nói: “Đi mà quan tâm đệ đệ thị vệ nhà cậu đi!”

Chử Tự Thần mặc dù đóng qua hai bộ phim thần tượng, cũng là lần đầu tiên đóng phim. Lần này diễn vai nam phụ, thị vệ Chu Kính của Tô Thanh Hòa, đất diễn mặc dù không nhiều, lại có không gian phát huy rất lớn. Cho nên Hàn Tả Tả rất coi trọng, ngay cả hóa trang cũng muốn tự mình chạy tới nhìn chằm chằm.

Nghiêm Đạo đối với tạo hình của bọn họ mấy rất hài lòng, liền kêu nhiếp ảnh gia đối chiếu với tạo hình của bọn bọ mà chụp.

Tang Đồng đứng ở bên cạnh hai nam chính, theo yêu cầu cùng bọn họ phối hợp các loại tư thế.

Cuối cùng là cảnh Lương Nguyên từ phía sau ôm Tang Đồng, cúi đầu chôn ở bên gáy Tang Đồng, Tang Đồng cùng hắn mười ngón tay đan chặt vào nhau trước thắt lưng, biểu đạt ra Lương Nguyên thâm tình cùng tuyệt vọng, mà Tang Đồng không cần thể hiện nhiều vẻ mặt, ánh mắt lại vô cùng quyết tuyệt, lộ ra kiên nghị.

Chụp thật lâu cảnh này mới được thông qua.

Tang Đồng tránh ra khỏi hai cánh tay Lương Nguyên, hướng hắn nhàn nhạt gật đầu một cái, liền thẳng đi ra khỏi khu vực chụp ảnh.

Lạc Hưởng Ngôn không biết ở trong góc nhìn bao lâu, Tang Đồng mừng rỡ tiến lên phía trước hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải nói có việc sao……”

Lạc Hưởng Ngôn vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Lương Nguyên, cười nhạo nói: “Em có mà không hy vọng anh tới đây thì có, xem hai người ôm chặt chưa kìa……”

Tang Đồng cảm thấy buồn cười, yên lặng nhìn Lạc Hưởng Ngôn.

Lạc Hưởng Ngôn không được tự nhiên quay đầu: “Nhìn anh làm gì……”

Tang Đồng đột nhiên chạy lấy đà bật nhảy lên, nhảy vào trong lòng Lạc Hưởng Ngôn, đôi tay thật chặt vòng quanh cổ hắn, cặp chân cũng vững vàng vòng tại bên hông hắn, vang dội ở trên môi hắn hôn chụt một cái.

Tang Đồng ưỡn thẳng lưng ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi: “Lần này nên hài lòng chứ……”

Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nâng Tang Đồng trực tiếp lui thân về phía sau phòng hóa trang, sau đó đá lên cửa.

Hoàn hảo không có ký giả, tại chỗ phần lớn là nhân viên nội bộ Vinh Hiển, còn dư lại mấy minh tinh cũng sẽ không ở bên ngoài nói lung tung.

Nghiêm Đạo ha ha cười nói: “Người trẻ tuổi a, chính là tình cảm mãnh liệt như vậy……”

Lạc Hưởng Ngôn đem Tang Đồng thật chặt chống đỡ trên cửa ra vào, đỡ cái ót của cô, hung hăng mút vào môi cô, cho đến khi đôi môi trở nên sưng đỏ trơn bóng, mới đẩy ra hàm răng, câu dẫn lưỡi của cô mọi cách trêu chọc.

Tang Đồng cảm thấy không khí trong lồng ngực dần dần không đủ dùng, kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng, chống đẩy Lạc Hưởng Ngôn mơ hồ không rõ nói: “Đủ, đủ rồi……”

Lạc Hưởng Ngôn khẽ lui về phía sau, thở hổn hển hung tợn nói: “Nếu không phải là bên ngoài còn có người, anh thật sự nghĩ hiện tại liền ăn em!”

Tang Đồng cười hì hì đưa tay vuốt vuốt bộ vị hơi ngẩng đầu của hắn: “Thế nào, Lạc Nhị gia muốn cho người khác thưởng thức một màn xuân cung sống sao?”

Lạc Hưởng Ngôn toàn thân cứng đờ, cắn răng cảnh cáo: “Đừng đốt lửa, bằng không anh mặc kệ còn có người khác hay không!”

Tang Đồng biết Lạc Hưởng Ngôn nói được làm được, dứt khoát đẩy hắn ra, nhìn quanh một phen, thở dài nói: “Cư nhiên dẫn em vào lộn phòng hóa trang rồi…… Tóc em không rối chứ, em đi thay quần áo, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm tối?”

Lạc Hưởng Ngôn gật đầu một cái, nhãn châu xoay động, giúp cô sửa sang quần áo nói: “Anh chờ em!”

Tang Đồng ra cửa, tiếp tục cố tỏ ra bình tĩnh, đối mặt nhiều ánh mắt ý vị sâu xa cười nhạo như vậy, cũng không khỏi đỏ mặt.

Vừa nhìn cô mặt mày hớn hở tươi cười, cùng đôi môi sưng đỏ không chịu nổi, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Tô Vĩ thậm chí huýt sáo vang dội.

Tang Đồng đỏ mặt vội vã đi vào phòng hóa trang thay quần áo.

Một lát sau, Lạc Hưởng Ngôn mới chậm rãi đi ra, thong thả ung dung quần áo thoải mái, mặt nhộn nhạo ý cười, khẽ nghiêng đầu, khiến ánh đèn hoàn mỹ chiếu vào làm hiện lên dấu vết nhỏ trên môi.

Tô Vĩ đi đến gần, nụ cười mập mờ đẩy đẩy bả vai Lạc Hưởng Ngôn, cười trêu nói: “Hừm, Nhị gia đôi môi cũng bị cắn bể…… Không nhìn ra tiểu sư muội cư nhiên nhiệt tình như lửa như vậy, chậc chậc, thật là đủ cay!”

Lạc Hưởng Ngôn trên mặt vẻ hả hê càng đậm, bộ dáng đắt thắng cho Lương Nguyên một cái ánh mắt mười phần khiêu khích, trong miệng lại như đang tán gẫu bình tĩnh nói: “Tô Vĩ, ít nói những lời không đứng đắn kia đi! Lát nữa để cho chị dâu cậu nghe thấy lại tới tìm tôi náo loạn……”

Tô Vĩ có chút không giải thích được, không khỏi ở trong lòng thầm mắng, cái gì chị dâu, người nào gọi cậu là đại ca hả…… Nhị gia cậu thực cho rằng mình đủ mặt mũi hử!

Đang muốn châm chọc Lạc Hưởng Ngôn mấy câu, liền nghe thấy Tang Đồng giòn giã kêu: “Nghiêm Đạo, không còn việc gì chúng tôi đi trước?”

Nghiêm Dực Toàn cười híp mắt nhìn cô một chút, lại nhìn Lạc Hưởng Ngôn một chút, phất tay một cái nói: “Không sao, hai người đi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.