Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 1




Gian phòng bên bàn trang điểm , Thẩm Mẫu Đơn cầm trong tay mi thạch, quay về gương đồng cẩn thận vẽ một đôi lông mày tinh tế, nhìn thấy phía trên lông mày bên phải là một vết sẹo chỉ rộng một tấc, ngón tay vẽ lông mày dừng một chút, nhẹ nhàng thả mi thạch trong tay ra, ngón tay trỏ vuốt lên vết sẹo đỏ sậm xấu xí kia, nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, viền mắt có chút ửng đỏ.

Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, dùng ngón tay trỏ vuốt ve vết sẹo xấu xí kia. Lúc đang vuốt ve, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nói mềm mại vang lên, "Đại nãi nãi, đại gia nói, ngài nếu đã rửa mặt xong đi lên thư phòng ngài ấy một chuyến, đại gia có chuyện tìm ngài."

Thẩm Mẫu Đơn vội vàng đem tóc mái che đi lông mày cùng vết sẹo xấu xíkia , quay đầu hướng phía phía sau cửa phòng nói :"Thanh Trúc, ngươi đi nói với đại gia một tiếng, ta lập tức sẽ đến."

"Vâng, đại nãi nãi." Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của Thanh Trúc dần xa.

Thẩm Mẫu Đơn quay về gương đồng soi mấy lần, nhìn thấy tóc trên trán đã đem vết sẹo kia che xong lúc này mới đứng dậy sửa sang lại xiêm y, ôm lấy hộp cơm trên bàn, mở cửa đi đến thư phòng. Vòng qua mấy tầng sân, đi tới Tây Viện có chút hẻo lánh trong phủ , phu quân thông minh hiếu học, thời điểm ở thư phòng đọc sách nghĩ chuyện phải thật yên tĩnh, vì lẽ đó thư phòng thiết lập tại Tây viện trong phủ. Mấy ngày nay phu quân vì lo nghĩ cho cả phủ sau này vẫn ăn ngủ không yên, mấy ngày nay vẫn ở trong thư phòng hàng đêm. Thẩm Mẫu Đơn nâng hộp cơm trong tay vẫn còn ấm, thầm nghĩhai ngày trước lúc nhìn thấy phu quân,thấy phu quân đã gầy gò không ít, sau này nhất định phải làm cho phu quân ăn nhiều một chút mới tốt.

Đi tới Tây viện hẻo lánh, Thẩm Mẫu Đơn mơ hồ nhìn thấy trong một sân rừng cây, đây là một sân rất nhỏ, bên trong cũng bất quá chỉ có ba gian phòng, một gian là thư phòng của phu quân, một gian phòng phu quân ngày thường dùng để nghỉ ngơi, một gian khác là của nha hoàn. Trong ngày thường bên người phu quân cũng chỉ có nha đầu Thanh Trúc , Thanh Trúc là nha đầu chuyên hầu hạ phu quân đọc sách, thường ngày đều là ở tiểu viện, vì lẽ đó Thẩm Mẫu Đơn gả vào La gia đã một năm đối với Thanh Trúc vẫn không thế nào quen thuộc.

Bước nhẹ chân xuyên qua rừng cây đi vào ngôi nhà nhỏ bên trong, ngày thường Thanh Trúc đều an tĩnh chờ ở trong nhà nay lại nhìn thấy, Thẩm Mẫu Đơn cũng không suy nghĩ nhiều, mang theo hộp cơm bước lên bậc thang đi dưới mái hiên, đang muốn gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nữ mềm mại quen thuộc:

"La đại ca, ô ô ô. . . . . . Trước đó vài ngày kinh nguyệt không đều, trong lòng sầu lo vạn phần, mấy ngày trước tìm Lang trung chẩn mạch, nhưng không nghĩ. . . . Nhưng không nghĩ là mang thai. La đại ca, bây giờ. . .Bây giờ muội không còn mặt mũi nhìn người, nên làm thế nào đây, ô ô ô. . . . . ."

Tay Thẩm Mẫu Đơn giơ giữa không trung, trên mặt thoáng qua một tia nghi hoặc, đây không phải thanh âm của Nguyệt Nhi sao? Nơi này là thư phòng của phu quân, Nguyệt nhi sao lại ở chỗ này?

Giọng nữ mềm mại bên trong không phải ai khác, là bằng hữu tốt từ nhỏ đến lớn của nàng Diêu Nguyệt, giao tình của hai người đã gần mười năm, sau khi nàng quen biết La Nam, sau đó là tháng ngày ba người quen biết, giao tình Nguyệt nhivới La Nam rất tốt, hai người cũng vẫn luôn là huynh muội, Thẩm Mẫu Đơn trong lòng cũng là vui mừng vạn phần, dù sao cả hai đều là người mà nàng yêu quý.

Sau khi thành thân cùng La Nam, Nguyệt nhi cũng thường xuyên đến La phủ hỏi thăm nàng cùng La Nam, chỉ là chưa từng một mình tới thư phòng của La Nam,đây là chuyện gì đây? Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên lại nhớ tới vừa nãy bạn tốt nói kinh nguyệt tắt hẳn, mời Lang trung bắt mạch là mang thai. Nguyệt Nhi có bầu? Nhưng là, Nguyệt Nhi chưa kết hôn, còn nữa chuyện như vậy sao sẽ báo cho phu quân của mình?

Chả lẽ. . . . . .sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn tái nhợt, môi run lên, tay trái hơi run run, nàng thu tay trái, ôm chặt lấy hộp cơm đang toả ra hơi ấmtrong lòng , chỉ cảm thấy hơi nóng đemtâm nàng hun đến nóng bỏng, đau đớn, hô hấp có chút dừng lại. Sắc mặt nàng trắng bệch nghe thanh âm La Nam bên trong vang lên "Nguyệt Nhi, nàng làm sao lại bất cẩn như vậy ? Mỗi lần không phải đều dặn nàng nhất định phải uống canh sao? Hôm nay là lúc mấu chốt La phủ một bước lên mây, thời điểm như thế này ta căn bản không thể cưới vợ bé hoặc là đuổi Mẫu Đơn cưới nàng vào cửa. Nếu không. . . . . . Nếu không trước hết phá thai đi, nàng chờ ta một năm, ta chắc chắn sẽ cưới nàng vào cửa ."

Bên trong lại vang lên tiếng khóc của Diêu Nguyệt , tựa hồ muốn nói cái gì đó, chỉ là Thẩm Mẫu Đơn nghe không nổi nữa, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên ong ong, trong đầu trống rỗng, toàn thân phát lạnh, cũng không còn khí lực đi nắm chặt hộp cơmtrong lòng, khí lực toàn thân trong một khắc bị :rút đi hết. Nàng cảm thấy ầm một tiếng đồ vật đập vào bàn chân, thứ chất lỏng ấm áp kia bắn tung tóe khắp trên bàn chân. Nàng cúi đầu, sững sờđến nhìn cháođổ đầy đất. . . . . .

Bên trong phònghai người nghe thấy âm thanh ngoài cửa, sắc mặt biến đổi lớn. La Nam nhanh chóng đi đến phòng cạnh cửa, kéo cửa ra, liền nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn mặt xám ngắt, hắn nhíu mày lại, không kiên nhẫnđưa tay kéo Thẩm Mẫu Đơn vào phòng.

Nhìn Thẩm Mẫu Đơn mặt cắt không còn giọt máu,trên mặtDiêu Nguyệt thoáng qua qua một tia hoảng loạn, kinh hoàng luống cuống quay đầu nhìn La Nam.

La Nam cố gắng đè xuống tức giận trong lòng, bây giờ là thời khắc mấu chốt hắn nổi bật hơn mọi người , hắn tuyệt đối không thể phạm sai lầm lúc này , vì lẽ đó nhất định phải trước tiên dỗ Mẫu Đơn, đè xuống sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, hắn đưa tay nắm chặt tay Thẩm Mẫu Đơn, ôn nhu nói: "Mẫu Đơn, sao nàng lại tới đây? Cũng không để Thanh Trúc thông báo một tiếng."

Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, nàng nhìn La Nam, trong mắt bất an, sợ hãi, luống cuống cùng tuyệt vọng đan xen vào nhau, nàng đột nhiên bắt được tay hắn,khàn giọng nói: "Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Tại sao phải đối xử với ta như vậy? Ta đến cùng đã làm sai điều gì?"

La Nam đang muốn khuyên bảo, bên cạnh là Diêu Nguyệt sắc mặt bất an, liền nhào tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn quỳ xuống, lệ tuôn như suối, "Mẫu Đơn, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi tại ta, nhưng là ta là thật sự yêu La đại ca, ta cũng không muốn biến thành như vậy, ta cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy. . . . . . Nhưng ta đã mang thai hài tử của La đại ca, ta. . . . . . Ta thật sự là không có cách nào, Mẫu Đan, xin lỗi, van cầutác thành cho ta cùng La đại ca đi."

"Hức. . . . . ." Thẩm Mẫu Đơn nấc lên tựa như khóc tựa như cười, "Tác thành các người? Các người. . . . . . Các người. . . . . . Ta coi các người là người thân yêu nhất, các người. . . . . ." Nàng nói qua một hồi rốt cuộc nói không được nữa, cả người run rẩy, nàng chưa từng có nghĩ tới có một ngày nam nhân nàng yêu nhất sẽ cùng với nàng bạn thân tốt nhất chốn khuê phòng ở cùng nhau, thậm chí. . . . . . Thậm chí trong việc này, nàng không hiểu nàng móc tim móc phổi đối với bọn họ vì sao lại đổi lấy phản bội.

Nước mắt Diêu Nguyệtrơi trên mặt đất, nàng ngẩng đầu bi thương nhìn Thẩm Mẫu Đơn, quỳ rạp trên mặt đất rồi đi tới ôm lấy chân Thẩm Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, Mẫu Đan, xin lỗi,. . . . . . Ngươi đối với ta như vậy tốt, van cầu ngươi tác thành cho ta có được hay không. . . . . ."

Thẩm Mẫu Đơn giờ khắc này không có nửa phần khí lực, nào chịu nổi cái ôm của Diêu Nguyệt, chỉ cảm thấy mất thăng bằng, thân thể nghiêng ngã xuống phía cạnh bàn ,sau cùng nàng chỉ ý thức đau đớn cùng với tiếng thét chói tai của Diêu Nguyệt.

~~
Thẩm Mẫu Đơn không biết lúc nào mình tỉnh lại , loại tỉnh lại này cùng thường ngày có chút không giống nhau lắm, dường như không có thân thể giống như vậy, cái gì đều không cảm giác được, không cảm giác được đau đớn, không cảm giác được tim đập, thân thể nhẹ nhàng . Bên tai truyền đến thanh âm hốt hoảng của Diêu Nguyệt"Ô ô ô. . . . . . La đại ca, ta hại chết Mẫu Đơn rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . . . . ."

Nàng nương theo âm thanh nhìn sang, Diêu Nguyệt run rẩy trốn ở phía sau La Nam, La Nam cau mày, trên khuôn mặt dễ nhìn không che dấu được buồn bực,tầm mắt hai ngườiđều tụ tập trên đất trên người cô gái mặc quần áo màu vàng nhạt , nữ tử nằm trong vũng máu. Nhìn dung nhan cô gái kia, Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người, nhịn không được run rẩy, cô gái nằm trên đất kia rõ ràng chính là nàng. Có thể. . . . . . Nhưng vì cái gì nàng còn có thể nhìn thấy thân thể của chính mình?

Nàng chết rồi, nàng dĩ nhiên là chết rồi, bây giờ bất quá chỉ là một phần hồn phách bồng bềnh trên không mà thôi, Thẩm Mẫu Đơn vô số lần nhích lại gần cơ thể của mình, ngón tay xuyên thấu thân thể của chính mình, nàng rốt cuộc hiểu rõ là thế nào một chuyện.

Nàng cũng không tiếp tục giãy dụa, lẳng lặng nhìn thân thể của chính mình, nghe La Nam để Diêu Nguyệt đi về trước, nghe tiếng bước chân Diêu Nguyệt rời đi , nhìn La Nam sửa sang lại quần áo, hoang mang ra ngoài gọi người, nhìn thư phòng nho nhỏ một đám đông người tràn vào, nhìn bố chồng mẹ chồng la hét xúi quẩy, nhìn người khác di chuyển thân thể của nàng, dọn dẹp vết máu trên đất .

Nhìn thân thể của nàng bị cho vào quan tài, chôn cất, nhìn tiểu đệ cùng cha khác mẹ thương tâm gần chếtkhóc rống.

Nhìn La Nam an ủi Diêu Nguyệt, phá thai nhi trong bụng nàng ta , nhìn Diêu nhi tuy rằng bất mãn, thế nhưng bởi vì hắn cam kết rất vui mừng uống thuốc, phá thai.

Nhìn La Nam từng bước một một bước lên mây, cưới vợ sinh con, nạp Diêu Nguyệt làm thiếp thất.

Nhìn tiểu đệ tới cửa tra hỏi hai người, lại bị hạ nhân La gia đuổi ra khỏi cửa, nhìn tiểu đệ lần lượt tới cửa, mãi đến tận cuối cùng trong ngõ hẻm âm u bị người ta cắt đứt chân, ở trong ngõ hẻm lạnh giá một đêm, bị đông cứng chết.

Nhìn triều đạihưng suy, nhìn cải triều hoán đại, nhìn thiên hạ từng ngày từng ngàythay đổi, nhìn khói thuốc súng, chiến loạn, cách mạng, cải cách, từng toà từng toà phế tích trở thành tòa lầu cao lớn, nhìn thế gian này tang thương biến đổi lớn, nhìn hết thảy dương mưu âm mưu , nham hiểm buồn nôn, giảo hoạt gian trá của thế gian này .

Nàng từ lúc mới bắt đầu hồn bay phách lạc đến cuối cùng tê dại không có cảm giác nào, nàng thậm chí không biết mình đến cùng tại thế gian phiêu đãng bao nhiêu năm, đã sớm không có cảm giác nào, thậm chí cũng không biết tất cả là chuyện gì xảy ra, nàng coi chính mình sắp sửa vĩnh viễn, vĩnh viễn như thế bồng bềnh,phiêu du nhưng đột nhiên cảm giác trong đầu truyền đến từng trậnđau nhức, ý thức rơi vào trong bóng tối.

Nàng nghĩ, trước những kia trí nhớ mơ hồ,người mơ hồ , tình thân mơ hồ , tất cả những gì chứng kiến đến tột cùng là thật hay giả, kỳ thực, hết thảy tất cả bất quá là một giấc mơ của nàng mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.