Màu Của Kí Ức

Chương 32: Tạm Biệt




Dọc con đường vắng vẻ vào buổi trưa, Hà Trang trở về từ sân bay sau khi tiễn Simon lên máy bay về lại Canada. Bước từng bước chậm rãi trên đường, mắt Hà Trang vẫn không rời chiếc điện thoại trên tay. Thỉnh thoảng cô rời sự chú ý ra xung quanh một tí rồi lại tiếp tục đọc tin trên điện thoại.

Một chiếc xe hơi màu đen đột ngột thắng gấp bên cạnh vỉa vè, hai người đàn ông bước xuống lôi Hà Trang vào trong rồi phóng nhanh đi. Con đường lại khôi phục sự vắng vẻ và yên tĩnh như lúc đầu.

...

Quãng thời gian hạnh phúc nhất của Hải Anh và Dương Vi là hai tuần sau đó. Đó là những phút giây hiếm hoi nhất mà bọn họ có thể bên nhau kể từ khi nhận ra tình cảm của mình. Không căng thẳng, không biến cố. Chỉ là những phút giây ngọt ngào bên cạnh nhau khiến cho mọi người xung quanh không khỏi ghen tị.

Hai người vẫn ở chung một phòng với hai chiếc giường đặt cạnh nhau như lần trước. Trong khi vết thương của Hải Anh vẫn còn chưa lên da non thì sức khỏe Dương Vi đã bình phục hoàn toàn. Nhưng cô vẫn chưa xuất hiện vì muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho hắn.

Buổi tối, sau khi giúp đỡ Hải Anh dùng bữa, Dương Vi đỡ hắn ngồi dựa vào thành giường để cùng cô ngắm sao qua ô cửa sổ. Nhưng loay hoay mãi một lúc cô vẫn không thể nào tìm được tư thế nào phù hợp. Hải Anh nhìn Dương Vi bối rối liền giữ tay cô lại, hơi tựa người vào thành giường kéo cô đến ngồi sát bên mình.

_ Không cần phải mệt như vậy. Anh ngồi sao cũng được.

_ Anh sẽ đau. - Dương Vi nhíu mày nhìn hắn.

_ Không đau.

Dương Vi khẽ lắc đầu rồi dựa đầu vào vai hắn. Ánh mắt cô nhìn lên bầu trời tối đen kia, đêm nay không có sao.

_ Lần cuối cùng em ngắm sao, em đã nghĩ đến anh. Người ta nói khi chết đi con người sẽ hóa thành một ngôi sao trên bầu trời. Đối với em, anh là ngôi sao sáng nhất, sáng nhất trong lòng em.

_ Ngôi sao đó bây giờ đang ngồi bên cạnh em để ngắm những ngôi sao khác.

Dương Vi gật đầu, âm thầm hưởng thụ trọn vẹn những giây phút bên nhau này.

Đêm nay Hải Anh ngủ trước Dương Vi. Không biết vì sao đêm nay cô trằn trọc mãi mà không thể chợp mắt được. Dương Vi bật điện thoại lên với hi vọng kiếm được một phương pháp nào đó để dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn ở trên mạng. Vừa bật màn hình, cô đã nhận được 5 tin nhắn thoại từ một số điện thoại lạ. Để không làm phiền giấc ngủ của Hải Anh, Dương Vi đeo tai nghe rồi mới bật tin nhắn. Ngay từ tin nhắn đầu tiên cô đã nghe được một giọng nói vừa xa lạ nhưng vừa quen thuộc không khỏi khiến cô rùng mình, tay suýt đánh rơi điện thoại.

"Chào cháu, Junie William. Cháu nhớ dì không? Dì là quản gia năm xưa của nhà cháu đó. Chắc cháu cũng biết mọi chuyện rồi. Có lẽ chúng ta nên gặp nhau ôn lại chuyện cũ một tí nhỉ? Cháu nghĩ thế nào?

Dương Vi hít một hơi thật sâu. Cố ổn định tâm trạng của mình. Bật tin nhắn thứ hai.

"Nếu cháu bận quá không đến được cũng không sao. Nhưng mà cô bạn thân của cháu đang ở chỗ dì. Cô ấy rất nhớ cháu đấy. Cô chỉ rảnh trước 4 giờ sánh thôi. Nhớ đến sớm."

Nhìn lên đồng hồ, 1 giờ sáng. Lần này Dương Vi siết chặt điện thoại. Chiêu thức uy hiếp quê mùa này cô còn không rõ ràng nữa sao, hơn nữa lại từng là nạn nhân đến 2 lần. Tay cô kéo xuống tin nhắn thứ hai.

"Dì đợi cháu nhé. Địa chỉ dì sẽ gửi. Dì thích yên tĩnh một mình nên khi đến cháu nên đi một mình thôi. Đừng quên Jenna Simon đang ở chỗ dì."

Hai tin nhắn sau là hình của Hà Trang kèm theo địa chỉ. Dương Vi ngả mình xuống giường nhìn lên trần nhà thở dốc. Cô tức giận, vô cùng tức giận. Đây là cảm giác khi người thân của mình bị bắt làm con tin để uy hiếp hay sao? Dương Vi bước xuống giường, lấy trong tủ ra một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm.

Năm phút sau Dương Vi bước ra với trang phục đơn giản. Đối với cô, đi chết cũng không cần phải mặc đồ thật đẹp. Đúng thế, trong suy nghĩ của Dương Vi, lần này ra đi sẽ không bao giờ quay về nữa.

Bước đến bên giường Hải Anh, Dương Vi quỳ xuống đất, tựa người vào giường nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say kia trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi. Cuối cùng thì giữa tình bạn và tình yêu, cô đã chọn tình bạn không chút do dự. Cô phải đi, vì Hà Trang. Hơn nữa chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến, cô không có cách nào thay đổi. Có lẽ, kiếp này bọn họ không có cơ hội ở bên nhau.

Nhắm hai mắt, Dương Vi hôn môi Hải Anh thật nhẹ, không muốn làm cho hắn thức giấc. Cô nhìn hắn một lần cuối cùng như muốn khắc sâu tất cả vào trong trí nhớ, rồi cũng đến lúc phải rời đi. Cô không còn thời gian nữa.

_ Em yêu anh...

Dương Vi quyết định sẽ rời đi trong im lặng. Cô sẽ không để lại bất kì lời nhắn nào, cô muốn những gì liên quan đến mình còn tồn tại bên Hải Anh càng ít càng tốt. Như thế hắn mới dễ dàng quên cô, dễ dàng bắt đầu một cuộc sống mới, dễ dàng tìm được người mà hắn yêu. Nghĩ đến đây, tim Dương Vi đau thắt. Cô không muốn. Nhưng không thể nào làm khác.

Vốn dĩ Dương Vi không được tiếp tục tồn tại trên đời này từ lâu nhưng Hải Anh đã thay đổi nó và hắn sẽ phải trả giá cho sai lầm của mình là mất đi người con gái mà hắn yêu. Kể từ lần gặp nhau vào đêm hôm đó, mọi chuyện đã bắt đầu đi lệch quỹ đạo. Phải chi hắn không gặp cô, hắn không thích cô, hắn không cứu cô thì cũng sẽ không phải trải qua những giây phút chia ly này.

_ Em xin lỗi.

Nói rồi Dương Vi đứng lên, dứt khoát rời khỏi phòng bệnh với hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Bỏ lại phía sau là Hải Anh trong cơn ác mộng của mình.

Tạm biệt anh. Cả đời này không bao giờ gặp lại...

...

Simon vừa về đến nhà sau một chuyến bay dài. Đón ông là vợ mình cùng với 2 đứa con trai và một người phụ nữ khác.

Ông vui vẻ cùng bốn người vào trong nhà. Trong lúc cùng nhau trò chuyện điện thoại Simon rung liên tục. Ông nhìn tài khoản Viber ẩn hiện trên màn hình không khỏi tò mò. Là ai liên lạc với ông vào lúc này? Đối tác? Không có khả năng. Ông đang trong kì nghỉ phép. Vậy là ai?

Bình thường Simon sẽ không nhấc máy với người lạ nhưng hôm nay bỗng nhiên tâm trạng ông bất an vô cùng. Ông có cảm giác nếu lần này ông không trả lời cuộc gọi thì sẽ ân hận cả đời. Và quả thật như vậy. Khi vừa nghe thấy giọng nói của con gái mình đầu dây bên kia, Simon đã bắt đầu lo lắng.

_ Ba ơi. Mau kêu người cứu Junie. Cậu ấy vì cứu con nên đến gặp bà Mai rồi. Đã 6 tiếng trôi qua. Không kịp nữa.

Giọng nói của Hà Trang bỗng dưng im bặt, thay vào đó là tiếng thắng gấp của xe ô tô, sau đó là âm thanh tăng tốc của một siêu xe mà Simon có thể dễ dành nhận ra qua tiếng động cơ. Audi.

_ Cậu không sao chứ? Bám chặt vào. Tôi sẽ cắt đuôi bọn chúng.

Qua âm thanh lộn xộn ở đầu dây bên kia Simon có thể nghe thấy giọng nói của một người con trai khác. Trong lòng ông càng thêm bất an.

_ Con đang ở đâu?

Nghe thấy tiếng quát của Simon, bốn người trong phòng dừng nói chuyện, lo lắng nhìn ông. Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới có tiếng trả lời.

_ Con bị người ta đuổi theo để diệt khẩu. Hiện giờ đang ở đoạn La Ngà Đồng Nai. Cậu ấy vẫn đang tìm cách cắt đuôi bọn họ. Con ổn. Ba đừng lo. Mau cứu Junie trước đã.

_ Cháu chào bác. Cháu là Gia Hưng. Bạn của Hà Trang. Bác yên tâm. Cháu sẽ bảo vệ bạn ấy bằng mọi giá.

Sau lời giải thích của Hà Trang là giọng nói của người con trai lúc nãy. Gia Hưng, Simon ghi nhớ cái tên này đồng thời dễ dàng nhận ra đây là người trong bức hình của con gái ông ngày trước.

_ Được rồi. Con nói với cậu bạn của con là ba giao con cho cậu ấy. Năm phút sau sẽ có người ứng cứu. Kêu cậu ấy cố gắng thêm một lát nữa. Làm thế nào để nhận diện?

_ Dạ Audi màu cam. Biển số xxxx.

_ Chờ ba 5 phút. Nhớ cẩn thận.

Simon tắt máy bắt đầu phân phó cho quản gia liên lạc về Việt Nam để tìm người giúp đỡ. Đồng thời ông cũng kêu người chuẩn bị trực thăng riêng và liên lạc với Justin William.

_ Ba đi đâu vậy?

Một cậu bé tầm mười hai tuổi lo lắng nhìn Simon chuẩn bị mọi thứ. Cậu bé còn lại chỉ mới 8 tuổi thì nhìn ông đầy háo hức.

_ Cho con đi với nhé?

_ Không được. Hai con ở nhà với mẹ đi. Ba đi công tác vài ngày.

Simon kéo chiếc vali vừa mới đặt xuống không lâu ra ngoài. Không quên chào tạm biệt vợ con. Sau đó ông nhìn sang người phụ nữ nọ.

_ Maria William, cô đi cùng tôi. Đã đến lúc chúng ta kết thúc mọi chuyện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.