Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 1: Nụ hôn đầu




Thời điểm Dương Chi tỉnh lại, đầu óc có chút mờ mịt, đèn trên trần nhà sáng rọi vào mắt khiến cô chưa thích ứng kịp.

Đưa tay ngăn cản tầm mắt với ánh sáng, chớp mắt vài cái, hồi lâu sau cô mới chậm rãi ngồi dậy.

Nhìn xung quanh một vòng, đây là phòng ngủ bốn người trong trường học, giường trên bàn dưới, hiện tại chỉ có một nữ sinh đang ngồi đọc sách đối diện Dương Chi.

“Cậu tỉnh rồi?” Nữ sinh phía dưới nghe được động tĩnh từ giường Dương Chi truyền đến, quay đầu cười với cô, “Khó mới có được một ngày thứ bảy rảnh rỗi ngủ nướng, cậu muốn đi ăn trưa không?”

“Ôn Đào?” Dương Chi nhìn cô, cảm giác như có điều gì kì quái, giống như, ngủ một giấc dậy làm cô quên đi thứ gì.

“Ừm, sao vậy? Ngủ đến phát ngốc rồi sao?” Ôn Đào cười rộ lên, trên mặt có hai núm đồng tiền ngọt ngào, vừa đơn thuần vừa vô hại.

“À, có thể do tớ ngủ lâu quá.” Dương Chi xoa huyệt thái dương của mình, kiềm chế lại cảm giác quái dị trong lòng, leo từ trên giường xuống.

Thời tiết bên ngoài âm u, mây đen chen lấn nhau làm cho người ta cảm thấy khó thở.

Dương Chi tùy ý đeo một đôi dép lê đến trước cửa số mới phát hiện bên ngoài đang có mưa phùn.

Mở cửa sổ ra, một mùi hương của cỏ xanh lẫn bùn đất truyền tới.

“Trời mưa sao?” Ôn Đào bất tri bất giác lại gần cô, đưa tay ra cảm nhận một chút hương vị của trời mưa.

“Cũng không lớn lắm.” Dương Chi hạ mắt nhìn xuống bên dưới, tầm mắt quét qua một thân hình đang đứng cạnh bồn hoa ngoài cửa sổ, lông mi khẽ run lên một chút, giọng nói cũng có vẻ kinh ngạc, “Lục Mạch?”

Thời điểm cô thốt ra tên người kia, trái tim cô như nhảy lên vài nhịp, vừa nặng nề vừa khó chịu, khiến cho cô phải đưa tay chạm lên vị trí của trái tim.

Đối phương như nghe được tiếng nói của cô, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt hai người chạm nhau, mái tóc đen đã bị mưa ướt nhẹp, mặt mày tràn ngập vẻ bi thương.

Trong lòng Dương Chi căng thẳng khó hiểu, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến ánh mắt cậu bi thương như thế.

“Cậu ấy sao lại đứng đây dầm mưa vậy.” Giọng nói Ôn Đào như kéo Dương Chi về hiện thực, cô không được tự nhiên dời mắt đi.

Ánh mắt Lục Mạch vẫn như cũng dừng trên người Dương Chi, không chút dao động, cũng không có biểu tình gì hết.

“Cái đó, cậu cần ô sao?” Dương Chi đưa tay vuốt tóc, che đi sự thiếu tự nhiên của mình, thân thể hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ để Lục Mạch có thể nghe rõ lời cô nói.

Ký túc xá Dương Chi ở tầng hai, cách Lục Mạch một cái bồn hoa ở giữa, cậu nghe rõ nhưng lại không trả lời. Chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua Dương Chi, sau đó rũ mắt, xoay người rời đi, bước chân không nhanh, bóng lưng cô đơn.

“Vẫn lạnh lùng như vậy.” Ôn Đào nâng cằm, hai núm đồng tiền lại lộ ra, trào phúng nói.

Dương Chi kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Mạch biến mất trên con đường, phát hiện mưa như ngày càng lớn, tiếng từng hạt mưa chạm xuống đất như đánh vào trong lòng Dương Chi.

“Cậu đi đâu đó?” Ôn Đào ngạc nhiên nhìn Dương Chi cầm ô chạy ra khỏi cửa.

“Đuổi theo Lục Mạch.” Dép lê cũng chưa kịp đổi, Dương Chi cứ thế mà đấy cửa chạy ra.

Miệng Ôn Đào há to, muốn hỏi quan hệ hai người từ lúc nào mà tốt đến nỗi muốn đưa ô cho nhau trời này cơ chứ.

Dương Chi cũng không biết tại sao mình muốn đuổi theo, Lục Mạch trong khối nổi tiếng là người lạnh lùng quái gở, thái độ như vừa nãy là đã rõ.

Bản thân cô đuổi theo như vậy chưa chắc cậu cũng đã nhận ô, nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Lục Mạch, cô cũng không đành lòng.

Dương Chi che ô chạy vào màn mưa, dép lê dẫm lên mặt đất nước bắn thấm ướt ống quần. Nhưng đi một đoạn xa cũng không tìm được Lục Mạch.

“Người này đi cũng thật nhanh!” Dương Chi nhìn một chiếc ô khác đang cầm trên tay, có chút nản lỏng, chuyến này thật vô ích rồi.

Trên đường quay về, mưa cũng không ngớt mà ngày càng lớn hơn, một đường đi này Dương Chi đều không yên lòng. Đến một lối rẽ, thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, dọa cô nhảy dựng lên, thiếu chút nữa làm rơi ô xuống đất.

“Lục Mạch?” Sao cậu lại ở đây?

Còn chưa kịp ngạc nhiên xong, Dương Chi đã bị một hơi lạnh ôm vào trong ngực, sức lực lớn tới mức không thể phản kháng. Cánh tay ôm cô rất chặt, như là muốn dung nhập cô vào cơ thể mình, khiến cho Dương Chi suýt nữa không thở nổi.

“Lục…” Dương Chi vừa định mở miệng nói chuyện thì trên môi lại truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, làm tất cả những lời cô muốn nói như nuốt lại vào trong.

Lục Mạch hôn cực kì nhẹ nhàng nhưng lại làm Dương Chi chấn động, hai mắt trợn tròn, đáy mắt ngập vẻ không dám tin. Cho đến lúc hai chiếc ô trên tay đều bị rơi xuống đất, Dương Chi mới lấy lại tinh thần, dùng hết khí lực đẩy Lục Mạch ra, vung tay lên định tát cậu.

Lục Mạch không hề né tránh, chỉ cúi đầu nhìn cô, khiến tay cô ngừng lại ở không trung.

“Cậu bị điên à!!!” Vành tai Dương Chi đều phiếm hồng, đôi mắt giận dữ quay đầu bước đi, đến ô cũng không cần.

Còn ở trước mặt Lục Mạch thêm nữa cô sợ bản thân sẽ không khống chế được muốn đánh cậu, thật uổng phí cho khuôn mặt đẹp trai như thế, lại là một tên biến thái!!!

Huhu, lại còn là nụ hôn đầu của cô mà!

Lục Mạch nhìn bóng lưng Dương Chi rời đi, lại nhìn đôi tay trống rỗng của chính mình, khóe mắt có chút đỏ lên.

Trên mặt đất, có hai chiếc dù, một cái đang được mở ra, một cái được gấp ngay ngắn cẩn thận. Toàn thân Lục Mạch cũng đã ướt đẫm, đứng yên một hồi lâu, sau đó thở dài một cái, nhặt hai chiếc ô trên mặt đất lên. Cuối cùng cũng chậm rãi rời đi.

Ôn Đào hoảng sợ khi nhìn thấy cả người Dương Chi ướt đẫm.

“Cậu đánh nhau với Lục Mạch???”

Dương Chi lau nước mưa trên mặt, nhớ tới nụ hôn vừa nãy, trên tai thoáng đỏ.

Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ôn Đào, Dương Chi càng ngại ngùng hung dữ dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu ta chính là tên biến thái!!!”

Miệng nhỏ của Ôn Đào khẽ nhếch, bộ dáng như đã hiểu rõ, “À… cậu bị cậu ta dở trò lưu manh…”

“Cái gì… lưu manh gì chứ!!! Cậu đừng suy nghĩ không trong sáng như thế!” Dương Chi như một con mèo xù lông nói lại.

“Vậy cậu ta biến thái như thế, sao cậu còn phải chạy theo đưa ô cho cậu ta, vậy chẳng phải cậu cũng có bệnh sao?” Vành tai hồng hào của Dương Chi đã cho cô câu trả lời.

“Nhanh đi tắm nước ấm, thay quần áo đi, đừng để bị cảm.” Ôn Đào tiếp tục nói, “Tắm rửa xong còn đi ăn cơm nữa.”

“Trời này cũng không dễ bị cảm đâu mà.” Tuy ngoài miệng Dương Chi nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy quần áo đi tắm, bụng cũng réo lên vì đói.

Dương Chi học đại học Tô Thành, ký túc xá mỗi tầng đều có một phòng tắm chung. Lúc tắm chỉ có một mình, Dương Chi đọc quá nhiều tiểu thuyết quỷ dị, tắm một cách nhanh nhất sau đó mặc đồ quay về phòng mình.

Trong ký túc xá ngoại trừ Ôn Đào đang ngồi ở bàn học chơi điện thoại thì hai người còn lại cũng đã trở về.

Dương Chi đóng cửa, liếc nhìn hai người kia một chút, sau đó lại gần, nhỏ giọng hỏi Ôn Đào, “Sao hai cậu ấy lại trở về rồi?”

“Tớ không biết.” Ôn Đào chuyển tròng mắt, “Cậu quan tâm hai cậu ấy nhiều làm gì.”

Ký túc xá Dương Chi gồm 4 người, tầng trên là giường, bên dưới là bàn học, trong phòng ngoại trừ cô và Ôn Đào thì hai người còn lại theo thứ tự là Mạc Đan và Từ Đồng.

Mạc Đan là nữ sinh nổi tiếng trong lời nói của mấy nam sinh khác, còn Từ Đồng là người tự cho mình là một nữ sinh chính nghĩa.

Quan hệ của Ôn Đào và hai người họ không được tốt lắm, theo cách nói của Ôn Đào chính là không quen nhìn hai người họ làm bộ làm tịch, Dương Chi thì thường xuyên bị họ trong tối ngoài sáng trào phúng, dứt khoát không chơi chung với họ.

Ôn Đào không muốn nói chuyện liên quan tới hai người họ, Dương Chi cũng không cố nói thêm, đứng trước gương tủ của mình chải tóc.

Tóc Dương Chi dài gần đến eo, xoăn đen, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, khuôn mặt tinh xảo, cười lên trông càng xinh đẹp, dung mạo như vậy từng bị hai người trong phòng kí túc xá nói là gương mặt hồ ly tinh.

Dương Chi tự cho là họ khen mình, dù sao, lấy gương mặt hai người họ ra so thì cả đời này họ cũng không đảm đương nổi hồ ly tinh.

“Chi Chi, cổ chân cậu có gì vậy?” Vào lúc Ôn Đào chuẩn bị đứng dậy thay quần áo đi ăn cơm, ánh mắt lơ đãng lướt qua cổ chân Dương Chi.

Chi Chi là biệt danh của Dương Chi, nghe được giọng nói của Ôn Đào, Dương Chi quay đầu lại, có chút mơ hồ nhìn theo ánh mắt cô ấy.

Trên cổ chân và cổ tay cô có một vòng ấn ký nhàn nhạt màu đỏ, như là dấu vết bị dây thừng siết chặt.

“Hả, sao lại có vậy?” Dương Chi nhìn cẩn thận chân mình, thậm chí dùng tay sờ nó.

Không đau không ngứa, ngón tay chạm đến đâu cũng không có cảm giác lồi lõm, không phải dấu vết bị dây thừng trói, mà giống như vẫn luôn tồn tại ở đây vậy.

“Trước kia cậu không thấy sao?” Ôn Đào dùng ngón tay cọ cọ chỗ ấn ký màu đỏ kia, không có cảm giác gì, lông mày nhíu lại.

“Hoàn toàn không có, thôi, không đau không ngứa, chắc qua vài ngày sẽ biến mất thôi.” Tính tình Dương Chi dứt khoát, nghĩ không được thì cũng không muốn nghĩ nữa.

Ôn Đào cũng không nói thêm gì, thay quần áo đợi Dương Chi chuẩn bị xong xuôi rồi ra ngoài ăn cơm.

Lục Mạch cầm ô về tới nhà mình, cậu thuê một chung cư hai phòng cách trường học không xa. Mang ô đặt ở cửa ra gần hành lang, Lục Mạch đổi lại dép lê, mặc nguyên bộ quần áo ướt đẫm ngồi trên sofa.

Hôm nay vào lúc cậu tỉnh dậy trên sofa phòng khách, lúc ấy đầu óc rối loạn, tất cả đều là ký ức mình từng trải qua, phải nhắm mắt dưỡng thần gần một tiếng mới chấp nhận được sự thật rằng cậu trọng sinh.

Khi đó, tâm trí cậu chỉ hi vọng một điều duy nhất chính là Dương Chi trở về cùng cậu.

Thế nhưng cách cư xử của Dương Chi với cậu lúc nãy vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như một cái kim nhọn, đâm trái tim cậu đến phát đau.

Lúc Dương Chi đuổi tới, cậu còn ôm hi vọng, nhưng khi ôm cô trong ngực, cảm thấy cả người cô cứng ngắc lại thì một tia hi vọng kia cũng tan vỡ. Nụ hôn thăm dò kia cũng hoàn toàn làm cậu tuyệt vọng.

Bây giờ Dương Chi chỉ là Dương Chi, cô không trọng sinh trở lại như cậu.

Lục Mạch ngồi trên sofa mãi cho đến khi quần áo sắp khô mới chậm rãi đứng dậy, ánh mắt ảm đạm như thiếu đi ánh sáng, không còn ngôi sao đêm đông nào nữa, chỉ hoàn toàn là cái lạnh như băng.

Vào lúc cởi quần áo ra chuẩn bị tắm, ánh mắt cậu dừng trên cổ tay và cổ chân. Trên cổ tay trái có một vòng ấn ký nhàn nhạt màu đỏ, giống như bị dây thừng siết chặt để lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.