Trầm Tịch Dương vừa đi vừa thở dài, vẫn không có thu hoạch gì thêm. Trầm Tịch Dương vốn dĩ có tên cũ là Dương Nhược Băng, từ sau lần ra nước ngoài năm năm trước, cô đã sớm đổi tên.
Cô chính là con gái của Dương Nhân Đình, gia chủ Dương gia. Vào trước thời điểm xảy ra hỏa hoạn, Trầm Tịch Dương không có ở nhà nên may mắn thoát nạn. Chân tướng thực hư thế nào cô còn chưa biết.
Nhưng theo lời kể của Cyril năm năm trước, lúc hắn còn chưa chôn thây tại biển lửa Tần Gia, thì vụ án này không thể thoát khỏi liên can tới những gia tộc còn lại.
Bọn họ đều nghi ngờ cái chết của Kính phu nhân, Triệu Ngọc Hinh cùng cô con gái nhỏ của mình, chính là do một tay Dương Nhân Đình gây lên! Vì thế nên bắt tay cùng trả thù Dương Nhân Đình, thảm sát hơn hai trăm mạng người Dương gia.
"Tiểu hồ ly, đã lâu không gặp!"
Cách đó không xa có giọng nam trầm ấm truyền đến, ba chữ "tiểu hồ ly" làm cho cơ thể cô bất giác run rẩy....
Người gọi cô là tiểu hồ ly- chỉ có thể hai người.....
"Anh, anh....anh là....?"
Người kia khẽ cười nói, "Em dám quên anh hử? Anh họ đây! Hạo ca ca của em đây!"
"Sau bao năm gặp lại em chẳng vui mừng chút nào vậy? Hồi con nhóc nhà em còn bé quậy vô cùng, nghịch ngợm thì bậc nhất, hơn nữa lại vô cùng tinh quái. Anh và anh trai thối của em đã đặt cho cái hiệu tiểu hồ ly. Lúc đầu ai đó còn sống chết không chịu, đến tận khi tiểu thư kia dỗ là hồ ly rất đẹp lại độc nhất vô nhị trên thế gian, em mới chịu....."
Trầm Tịch Dương lệ đã tuôn rơi từ bao giờ, quá khứ như hư như thực được tái hiện, nghẹn ngào nói, "Anh trai chính là lừa người. Trên thế gian này loài nào chả độc nhất vô nhị, hồi nhỏ em ngu ngốc nên mới bị lừa. Anh ấy và anh đã hứa sẽ cùng em đốt pháo đón giao thừa, hai người lại lừa em lần nữa...."
"Khụ....." Vũ Minh Hạo đột nhiên ho khan, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, anh gấp rút nói, "Anh không có nhiều thời gian, không thể cùng em ôn lại chuyện cũ rồi! Em chắc chắn biết Cyril đúng không?"
Một trận bất an ập đến, Trầm Tịch Dương nhíu mày nói, "Chậm đã, em đưa anh tới bệnh viện...."
"Không cần! Anh không có yếu đuối như thế, chỉ là bị cảm lạnh. Em có biết thân thế thực sự của Cyril không?"
"Em đến Ly Mộ cũng vì điều tra chuyện này, ông ta nói với em, bản thân là người được cha tin tưởng, ông ta làm tất cả đều vì mục đích trả thù cho Dương gia chúng ta!"
"Ông ta cũng từng nói với anh như vậy! Chính ông ta là người đã cứu anh thoát nạn khỏi trận hỏa hoạn đó, sau đó đưa anh ra nước ngoài học tập. Mãi đến sau này anh mới biết ông ta là người của Ly Mộ."
"Em nghĩ ông ta chính là một người trong gia tộc chúng ta!"
Ánh sáng mặt trời trải dài lên thân hình của anh, như khắc hoạ từng nét dáng người cao gầy, mái tóc mai của anh tung bay trong gió sớm, giọng anh khàn khàn có chút mơ hồ nói, "Tiểu hồ ly, em đừng chấp niệm quá khứ nữa! Cũng đừng ôm mối thù hận rồi đày đoạ chính mình. Dương gia của chúng ta đã sớm diệt vong rồi! Người chết cũng đã chết, việc của chúng ta chính là sống tiếp, hơn nữa phải sống rất vui vẻ...."
Trầm Tịch Dương lắc đầu nói, "Em tại sao không muốn buông bỏ thù hận chứ? Nhưng em không làm được! Trống rỗng, hoàn toàn là một mảng trống rỗng.... Có thứ gì đó luôn mách bảo em, phải tìm ra chân tướng mọi việc, nếu không em sẽ tiếc hận cả đời...."
Vũ Minh Hạo không biết bản thân sống được bao lâu nữa, anh sợ, nếu lần này không nói rõ....có thể sẽ không còn cơ hội nữa!
"Tiểu hồ ly, có một chuyện anh cần nghiêm túc nói với em! Em không hề có một chút trách nhiệm gì với Dương gia- bởi trên người em không có huyết thống của Dương gia! Mối thù của gia tộc anh, em không có tư cách nhận lấy!"
Trầm Tịch Dương hoảng loạn, lùi một bước về phía sau, lại vô tình chạm phải bức tường đã bị rêu phủ kín, cô kích động nói, "Anh nói gì thế? Em không tin! Vậy em là ai???????"
__________
#UyenToTo