Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 3: Chia tay




Hạ Tử Trọng nhớ tới, cuối tuần trước hắn và đồng sự ăn liên hoan, bị bọn họ kéo tới một quán rượu.

Quán rượu kia nằm tại đại học C, Đới Quân học ở nơi đó, bởi vì từ trước tới giờ bản thân không hề thích những chỗ như vậy nên chưa bao giờ đi vào. Cho dù hẹn hò với Đới Quân, ra ngoài chơi, cũng chưa từng đi đến loại địa phương này.

Lần đầu tiên hắn gặp Đới Quân, chính là tại đại học C, lúc đó hắn đến tìm bạn học cũ, vừa vặn gặp gỡ được trong hành lang, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt liền thu hút hắn, giống như cặp mắt thường xuyên xuất hiện trong mộng hắn vậy, làm nhịp tim đập hắn trật đi nửa nhịp.

Lúc đó Đới Quân hiện ra vô cùng thanh thuần và trong sáng, bởi vậy, sau khi kết bạn liền phát hiện cậu ta tương đối ái mộ hư vinh, luôn muốn đi các quán rượu hoặc nhà hàng cao cấp ăn cơm, mà hắn cũng thường chìu theo ý cậu ta.

GAY, cái vòng này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, có thể gặp gỡ một người mình thích quả thật không dễ dàng, Hạ Tử Trọng ôm tâm thái có thể cùng cậu ta ở lâu dài với nhau, bởi vậy cũng sẽ khoan dung một ít thói xấu của cậu ta, nhưng mỗi lúc cậu ta yêu cầu mua đồ gì không thực tế thì hắn sẽ ngăn lại.

Ngẫm lại thì có lẽ bởi vì hắn không cho cậu ta muốn gì được nấy, nên lần ấy, hắn vào quán rượu mới gặp phải cậu ta và một gã đàn ông khác ở cùng.

Ngày ấy, sau khi vào quán bar, lúc đó Hạ Tử Trọng cũng không lập tức nhận ra cái người đang cưỡi trên người một lão già mập mạp giàu nứt đổ vách trên ghế salon trong góc kia chính là Đới Quân.

Bởi vì cái góc kia rất huyên náo, âm thanh cười đùa cũng rất lớn, cho nên Hạ Tử Trọng mới nhìn nhiều thêm vài lần.

Người đang cưỡi trên lão già đó vẽ vành mắt đen, cơ hồ không thể nhìn ra khuôn mặt thật, đầu v* trên ngực bị xoa một chút liền ưỡn ẹo, vô tình ngẩng đầu lên mới đối diện với tầm mắt hắn, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc kia, Hạ Tử Trọng mới ý thức rằng người nọ chính là Đới Quân.

Dù sao, lúc bình thường cậu ta cũng sẽ không có bộ dáng giống quỷ như vậy trước mặt hắn, càng không trang điểm, đương nhiên, chủ yếu là bởi vì hắn không thích, khi đó phát hiện sự thật này, Hạ Tử Trọng khó có thể nhịn được phẫn nộ, chỉ quay người rời đi, đã coi như rất bình tĩnh rồi.

Về đến nhà không lâu, lúc hắn đang nghĩ đến việc chia tay, Đới Quân liền đón xe đuổi theo, nhào vào trong lồng ngực hắn khóc một đêm, nói lúc đó mình cùng bạn học đang chơi ‘mạo hiểm hay nói thật’ bị thua, còn nói lúc đó uống nhiều rượu mới có thể bị lũ bạn giật dây, không ngừng nói có lỗi với hắn, sau hứa tuyệt sẽ không làm như thế nữa…

Dù sao hai người đã quen nhau gần một năm, tình cảm cũng không phải gặp quá nhiều sóng gió, Hạ Tử Trọng biết Đới Quân còn nhỏ tuổi, không chịu được mỗi khi người khác giật dây, lại có chút ham hư vinh, tuy rằng biết rõ lỗ thủng trong lời nói của cậu ta, nhưng vẫn nguyện ý tha thứ.

Đáng tiếc là, sau tận thế, Đới Quân lại ôm lấy cái đùi lớn Ellen, sau khi trộm vòng tay của hắn mới dương dương đắc ý tự nhủ: Khi quen hắn phải giả vờ ngây thơ, thật ra cậu ta từng cùng không ít đàn ông làm ra nhiều loại chuyện sau lưng hắn, lúc trước sở dĩ quen hắn lâu như vậy, bất quá chỉ vì thấy hắn có việc làm tốt, chịu vì cậu ta mà chi tiền, người lại dễ gạt, mới không đưa ra đề nghị chia tay…

“Tử Trọng, Tử Trọng?”

Thanh âm trong điện thoại gọi lại lực chú ý của Hạ Tử Trọng, hắn triệt để thanh tỉnh: “Đới Quân, chia tay đi.”

Người bên kia điện thoại rõ ràng ngây ngẩn cả người, Đới Quân hoàn toàn không nghĩ tới, Hạ Tử Trọng lại đột nhiên đưa ra lời chia tay… Tuần trước mình không phải đã khuyên được hắn sao? Hắn không phải đã tin lời mình sao?

“Tử, Tử Trọng, tại sao? Không phải bởi vì sự việc lần trước đi? Em đã nói rồi, ngày đó em uống nhiều quá…”

“Vậy cậu nói cho tôi biết, tối hai ngày nay cậu qua đêm ở đâu?” Hạ Tử Trọng nói chuyện cực kỳ bình tĩnh, tận thế sắp đến, hắn thực sự không tinh lực, càng không có tâm tư cùng người này tiếp tục giả tạo, hắn còn phải mua vật tư, xác định tương lai nên làm gì, quan trọng nhất là tìm Phương Hách! Hắn không có thời gian, càng không có tâm tình tiếp tục dây dưa với Đới Quân.

Đới Quân rõ ràng kinh ngạc sững sờ, cậu ta không nghĩ tới Hạ Tử Trọng lại biết rõ: “Em, em… Hai ngày nay em đi quán net suốt đêm…”

Hạ Tử Trọng thở dài một hơi, cố nén lời lẽ chỉ trích sắp sửa bật ra vì cậu ta phản bội tình cảm và lừa dối hắn: “Đới Quân, chia tay đi.”

Bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, nửa ngày sau mới truyền đến một tiếng buồn buồn: “Ừm.”

Hai tay chống trên bệ cửa sổ, Hạ Tử Trọng nhìn ra bãi đất vàng bên ngoài.

Lần này chia tay, bất ngờ mà đơn giản, kỳ thực chính hắn cũng không thể xác định tối mấy ngày nay tên kia có ở cùng với những gã đàn ông khác hay không, cơ mà hắn không rãnh quan tâm. Nhưng chính tên kia quả thựt có tật giật mình, không dám kiên trì nữa…

Đới Quân quả thực có tật giật mình, tối hôm ấy hắn vì níu kéo Hạ Tử Trọng, chỉ có thể tìm cớ rời khỏi con cá vàng mới câu được.

Đới Quân có chút không nỡ bỏ Hạ Tử Trọng, người này đẹp trai, vóc người chuẩn, cũng coi như cưng chìu mình, công tác không tệ lắm, có thể cùng mình lăn lộn trong cái vòng này từ thời cấp ba, hắn đã lâu quen sống trong xa hoa, Hạ Tử Trọng mặc dù hào phóng nhưng vẫn có hạn. Trọng yếu hơn là, ông chủ gần đây hắn mới quen lại bị nghiện… Có thể Hạ Tử Trọng không biết rõ, nhưng hắn càng không thể nói với Hạ Tử Trọng, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp từ những nơi khác.

Các đại gia câu được tuy rằng dùng tiền hào phóng, nhưng lại chỉ ham mê mới mẻ, dài nhất cũng quá một hai tháng, coi như bao dưỡng, dùng vẻ thùy mị của mình, cũng sẽ không được bao lâu.

Hiếm thấy gặp phải Hạ Tử Trọng tựa hồ dùng cả chân tâm yêu thích mình, bình thường lại rất cưng chìu mình, quan trọng hơn là, Hạ Tử Trọng chưa bao giờ lăn lộn trong cái vòng này như bản thân hắn!

Không ở trong cái vòng này liền không biết tình huống lúc bình thường cuả hắn, hắn mượn cớ trọ ở trường, Hạ Tử Trọng càng không thể biết tình huống mỗi tối của hắn. Hạ Tử Trọng cho hắn đầy đủ không gian, bình thường ở chung mặc dù không có đề tài gì để nói nhưng chỉ cần hắn vờ ngoan ngoãn, ăn mặc đơn thuần một chút là được rồi, không cần phí công lấy lòng, hắn làm sao có thể cam lòng mà buông tay.

Nhưng bây giờ…

Đới Quân cắn chặt môi, xem ra, sau chuyện lần trước, Hạ Tử Trọng đối với hắn nổi lên lòng nghi ngờ… Nhớ tới khi trước hắn gặp được Hạ Tử Trọng, cũng là vì Hạ Tử Trọng đến đại học C đại tìm bạn…

Kim chủ đương nhiên là càng nhiều càng tốt, mặc dù có chút đáng tiếc, có thể có cách nào lợi dụng thân thể đổi lấy nhiều thứ tốt. Còn Hạ Tử Trọng mặc dù tốt, nhưng dù sao cũng không phải những người có thể ra tay hào phóng kia… Không biết có người cố ý mách lẻo với Hạ Tử Trọng hay không?

Lại nhớ tới bất hòa với bạn cùng phòng, Đới Quân tức giận, nhét chiếc điện thoại mới đổi vào túi, quay người đi về phía ký túc xá. Ngày hôm qua cái tên mập kia còn nói muốn trong dịp lễ tình nhân mang hắn đi party đồng tính chơi, lại bị hắn mượn cớ muốn đi làm thêm mà từ chối, vừa vặn, một lát lại gọi điện cho gã, nói không chừng còn có thể kịp đi!

Hạ Tử Trọng như trước đứng bên cửa sổ, trong lòng đã triệt để bình tĩnh. Hắn không muốn gặp mặt Đới Quân sau khi chia tay, hắn đây là sợ mình nhìn thấy tên đó liền không khống chế được tính tình, vạn nhất bóp chết tên đó thì phiền…

Hiện tại không phải tận thế, xã hội vẫn chưa hỗn loạn, mỗi ngày vẫn không có người chết đi, dưới pháp chế của xã hội hiện tại, hắn vẫn phải tận lực tránh mặt kẻ thù, miễn cho bản thân mất khống chế.

Đời trước Đới Quân giống như hắn, đều là người bình thường, không có dị năng.

Ngày hôm ấy, tận thế bạo phát vào buổi tối, tên đó ngủ lại trong nhà hắn, con em họ Hứa Lỵ Lỵ lại cùng ngày đến gõ cửa, đột nhiên phát bệnh ngủ lại, Đới Quân còn tranh chấp với hắn vài câu.

Trước tận thế hai tuần, sốt cao không rõ nguyên nhân xuất hiện khắp nơi trên toàn cầu, bệnh viện quá tải, căn bản không gọi được xe cấp cứu.

Đới Quân chỉ lo Hứa Lỵ Lỵ mang bệnh truyền nhiễm, muốn hắn đưa Hứa Lỵ Lỵ đi chỗ khác, có thể hắn đây tuy rằng không thích Hứa Lỵ Lỵ, nhưng vẫn là thân thích, không có cách tuyệt tình đem người đang bệnh đuổi ra khỏi như vậy.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thế giới trong nháy mắt biến thành địa ngục, trước tận thế đa số người sốt cao hôn mê đều biến thành tang thi, chỉ có một số ít người tỉnh lại, mới có được dị năng.

Đới Quân là người bình thường, hơn nữa còn một người bình thường cực kỳ nhát gan hèn yếu. Hạ Tử Trọng tuy rằng không kích phát dị năng, nhưng hắn lại bị bệnh, trước tận thế một tuần, mỗi đêm đều sẽ sốt nhẹ một trận.

Mười tiếng sau khi sốt nhẹ, cả người hắn sẽ suy yếu vô lực, hành động chịu ảnh hưởng rất lớn.

Mặc dù bị như vậy nhưng hắn vẫn tận lực bảo vệ Đới Quân, ra ngoài tìm thức ăn.

Điều khiến cả hai đều cảm thấy bất ngờ chính là, Hứa Lỵ Lỵ sau khi sốt cao lại kích phát ra dị năng hệ mộc, nhưng phát hiện Hạ Tử Trọng thân thể suy yếu, Đới Quân cũng không kém hơn, Hứa Lỵ Lỵ có được dị năng liền không chút do dự bỏ hai người lại, cùng dị năng giả khác tổ đội rời đi.

Bởi vì an toàn của Đới Quân, Hạ Tử Trọng không thể không để lộ sự tồn tại của không gian, sau khi phát hiện trong không gian vẫn có thể sinh hoạt, Đới Quân không chút do dự yêu cầu ở trong đó.

Bởi vì không có chuẩn bị, vật tư trong không gian Hạ Tử Trọng cũng không có gì, chỉ trồng mấy cây táo, cùng với một ít hoa cỏ không có tác dụng.

Hắn không thể làm gì khác hơn là một bên mạo hiểm thu thập vật tư, cùng người sống sót bên trong khu nhà tổ đội hành động.

Chính là vào lúc này, hắn gặp được Phương Hách… Cũng là một thiếu niên gầy yếu, điềm đạm tinh tế, Phương Hách lại liều mạng nỗ lực giãy dụa trong tận thế, cậu mặc dù có dị năng, nhưng dị năng của cậu chỉ thuộc dạng phụ trợ, trong chiến đấu không trợ giúp được gì. Nhưng cậu ấy không lùi bước, từ khi gặp được, liền kiên định đứng bên cạnh mình.

Sau đó, hắn bị Đới Quân, Hứa Lỵ Lỵ bán đứng, đoạt mất không gian, mất đi vật duy nhất có thể dựa vào; về sau lại bị Bá Chủ công đoàn truy nã, căn bản không có cách nào xuất hiện trong căn cứ; hắn chẳng những không có dị năng, mỗi ngày còn suy yếu mười hai tiếng, cơ hồ như kẻ tàn phế một nửa…

Lang thang trên đường ba tháng, chính hắn nhiều lần muốn bỏ Phương Hách, một mình lưu vong, nhưng một lần lại một lần bị cậu ấy đuổi theo, mỗi một lần, cậu đều cười, bên trong má lúm đồng tiền chất chứa một loại tình cảm phức tạp, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm.

Hạ Tử Trọng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết Phương Hách thích mình, có thể vì khi bắt đầu bên cạnh hắn đã có Đới Quân, Phương Hách không làm được chuyện cướp người yêu người khác. Sau đó, một đường lưu vong, hai người chật vật sống ở bên ngoài căn cứ A thị.

Công khai, ám chỉ, cùng với săn sóc, ôn nhu, Hạ Tử Trọng biết rõ, nhưng không dám đáp lại. Phương Hách là dị năng giả hệ trị liệu, loại dị năng này cực kỳ quý hiếm, tuyệt đối là mục tiêu cho các công hội lớn tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Chỉ cần rời khỏi hắn, dù cậu ấy có đắc tội Bá chủ công đoàn thì với dị năng của cậu, công đoàn nào cũng sẽ không bỏ qua.

Mà đứa ngốc này, chỉ cứng đầu, bướng bỉnh theo sát hắn. Mãi đến tận trước khi chết, mới nói ra nguyên nhân… Thì ra, cậu chính là học đệ đã tỏ tình với hắn vào lớp 12 năm ấy.

Thì ra, cho dù đã qua lâu như vậy, cậu vẫn luôn… thích hắn… Kỳ thực, chính hắn cũng giống vậy.

Nếu như không có Phương Hách, Hạ Tử Trọng nói không chừng sẽ không phát hiện bản thân thật ra thích đàn ông. Nếu không phải Phương Hách, hắn cũng sẽ không bởi vì vào lần đầu tiên gặp gỡ Đới Quân, chỉ vì đôi mắt có ba, bốn phần tương tự cậu, hắn liền chọn Đới Quân…

Có phải nếu như lúc đó, năm lớp 12 hắn đáp lại cậu, hai người đã có thể sớm ở cùng một chỗ hay không? Hạ Tử Trọng không biết, hắn chỉ biết, hắn phải tìm được Phương Hách. Sau khi nghe điện thoại của Đới Quân, hắn biết mình rất nhớ nụ cười có lúm đồng tiền đó, cùng với đôi mắt to cong cong ấy.

“Phương Hách?” Hạ Tử Trọng hai tay chống trên bệ cửa sổ, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn xuống dưới lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.