Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 27: Song hệ dị năng (I)




“Dậy rồi sao?” Sáng sớm, hai người ngồi trên giường ăn điểm tâm, bữa sáng là bánh bao Phương Hách hấp, bên trong là nhân thập cẩm, chỉ dùng các loại rau củ cà chua và hành tây trồng trong không gian và xúc xích làm thành nhân bánh, chua chua ngọt ngọt vừa mới hấp xong, còn có phô mai, mùi vị rất ngon.

Lúc này cầm trên tay, vẫn còn hơi khói bốc lên.

Ngoại trừ ăn bánh bao, mỗi người còn được thêm một ly sữa bò ấm, bò trong không gian lúc này còn chưa lớn, sữa bọn họ uống là thành phẩm lấy được lúc trước.

Phương Hách gật gật đầu không lên tiếng, trên mặt còn mang theo một vệt hồng, một lát sau mới thấp giọng hỏi: “Chúng ta ngày hôm nay tìm cửa hàng ngọc khí sao?”

Hạ Tử Trọng gật đầu nói: “Trước tiên đi tìm cửa hàng ngọc khí, sau đó xem tình huống… Không biết có tìm được nơi bọn họ đốt thi thể tang thi không nữa.” Kỳ thực địa phương cụ thể Hạ Tử Trọng cũng biết, nhưng hắn không xác định hiện tại bọn họ có dùng đúng chỗ đó hay không.

“Thiêu tang thi?” Phương Hách sửng sốt một chút, lập tức hai mắt sáng ngời: “Anh là nói…”

Hạ Tử Trọng cười lấy nước không gian đưa cho cậu: “Vật kia cứng như vậy, nói không chừng thiêu cũng không chảy đâu?” Hắn có thể xác định, tinh hạch cho dù là các dị năng giả hệ hỏa cũng không cách nào thiêu chảy, cho nên mới muốn đi qua xem thử tình huống ra sao.

Tối hôm qua chơi đùa xong khiến cổ họng Phương Hách có chút khàn khàn, uống nước không gian xong thì cảm giác tốt hơn nhiều.

Hai người ăn điểm tâm xong mới xuống lầu, trực tiếp từ cửa hông tiến vào ga ra.

Tuy rằng bộ đội bảo hôm nay cư dân có thể ra ngoài hoạt động, mà tuyệt đa số người lại không định ra ngoài, vào lúc này mà có người ra cửa, đều là người trong nhà không có lương thực. Còn người không có biệt thự – bọn họ đi theo sau quân đội hành động, trên đường góp nhặt được không ít thứ.

Mấy siêu thị cỡ lớn đều đã bị quân đội khống chế, một ít cửa hàng tạp hóa bán sĩ cũng như vậy, hơn nữa một số kho lương thực cũng còn trữ nhiều vật tư, bởi vậy quân đội đối với vấn đề lương thực thực phẩm cũng không quá mức lo lắng, nên mới cho phép cư dân trong trụ sở tạm thời đi sưu tập vật tư rải rác xung quanh.

Hạ Tử Trọng bọn họ đi ra tương đối sớm, khu biệt thự là nơi nhận được tin tức đầu tiên, bởi vậy, chờ khi bọn hắn lái xe ra cửa trên đường cũng không gặp xe của ai cả.

Hai người lái xe đến thẳng cửa hàng đồ trang sức, lặng lẽ từ cửa sổ vỡ lẻn vào, quét sạch đồ vật bên trong.

Lần thứ hai bò lên xe, Phương Hách một mặt lái xe, một mặt nhìn về phía Hạ Tử Trọng.

“Giống như tinh hạch.” Ngọc khí sau khi rơi vào không gian, quả nhiên cũng trong nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng, một phần bay về cái giếng phía sau, phần còn lại hòa vào trong không gian.

Khóe miệng Phương Hách cong lên, lái xe ngoặt về hướng một cửa hàng chuyên kinh doanh ngọc thạch khác: “Như vậy so với đánh tang thi còn nhanh hơn!”

Thu thập ngọc thạch, bảo thạch, có thể so với đánh tang thi bớt rắc rối hơn, hơn nữa số lượng cũng so với việc phải đánh từng con tang thi thì nhanh hơn rât nhiêu.

Hai người lái xe dạo một vòng trong khu an toàn lâm thời, cơ hồ đem những nơi có ngọc thạch càn quét hết. Thậm chí ngay cả cửa hàng đồ cổ cũng không buông tha.

Chỉ tiếc là, những thứ đó bỏ vào không có phản ứng gì, e rằng những thứ này không phải năng lượng cho không gian hấp thu hoặc những thứ đó đều là giả.

Số vật tư còn lại hai người cũng không định thu thập tiếp, trong không gian sau khi du lịch một ngày ở công ty than đá và khí gas, tất cả đều bị vứt vào lung tung còn chưa được thu dọn, lại thêm hai người càn quét không ít siêu thị, chợ rau, không gian bây giờ chỗ trống còn không tới bốn phần mười.

Hạ Tử Trọng nhất định phải chừa lại một không gian để chứa rau quả không gian trồng ra, còn phải chừa một chỗ trống để tương lai có thể đựng những vật liệu thu được khác.

Thời điểm lái xe ra ngoài, từ phía xa xa có thể nhìn thấy dọc theo khu vực an toàn là một dải lưới điện kéo dài.

Chờ hai người lái xe trở lại biệt thự, phát hiện cửa ra vào nơi này được binh lính túc trực. Kiểm tra xong thẻ chứng minh thân phận của hai người họ, binh lính trông coi mới mở đường, cho phép hai người họ thông qua.

Phương Hách le lưỡi: “Nếu không có cái chứng minh, không phải ngay cả nhà mình cũng không về được sao?”

Hạ Tử Trọng cười: “Khu biệt thự phòng ốc phải có dấu vân tay nghiệm chứng, cần phải không có sơ sót gì, bất quá mấy tòa nhà cao tầng bên ngoài thì không nói được.” Cho nên, tiên cơ rất trọng yếu.

Cửa hàng đồ trang sức và ngọc khí ở vùng phụ cận đều bị hai ngươi lấy toàn bộ, phỏng chừng trong thời gian ngắn nếu không có chuyện gì khác, hai người sau khi trở lại phòng ngủ liền trực tiếp tiến vào không gian, tiếp tục chỉnh lý vật tư, trồng trọt, thu hoạch cây trồng.

Bên trong không gian có không ít rau dưa, hoa quả đều đã chín, hai người đẩy xe, sọt, rổ một đường thu hoạch – bọn họ trong lúc đi siêu thị lấy đồ, cũng lấy không ít xe mua sắm, bây giờ liền có chỗ phát huy.

Sau khi thu thập xong xuôi, Hạ Tử Trọng lại lấy hạt giống thảo dược thường dùng ra, chuẩn bị thử trồng vài loại xem sao. Như rễ bản lam, hoa kim ngân, hà thủ ô, nhân sâm, bồ công anh…  Kỳ thực rất nhiều loại rau đều có thể dùng làm thuốc, tuy rằng Hạ Tử Trọng không hiểu rõ, may mà những gì hắn có thể mua đều đã mua tất cả về, giữ lại rồi chầm chậm nghiên cứu.

Cầm hạt giống đi ra, Phương Hách đứng bên ngoài ôm cái gì đó hào hứng chạy đến: “Học trưởng, học trưởng! Anh xem nè, gà của chúng ta đẻ trứng rồi!”

Trong không gian lúc trước mua về một nhóm gà con, vịt con, bỏ vào trong không gian liền lớn lên rất nhanh, thời gian phát triển nhanh hơn so với bên ngoài.

“Bắt đầu đẻ trứng rồi à?” Hạ Tử Trọng cũng thật cao hứng vội vã đến gần, quả nhiên, trong tay Phương Hách cầm hai quả trứng gà màu vàng. Dùng điện pin xác nhận một chút, trong đó có một quả là thụ tinh, một cái khác thì không có.

Giữ lại cái trứng bình thường kia, hai người tính toán một chút, chuẩn bị trở về xây thêm chuồng gà chuồng vịt, miễn cho chúng bị gia súc cỡ lớn giẫm hỏng.

Chỉ là xây như thế nào đây? Dùng cái gì để xây? Hay là đi tìm chuồng có sẵn bên ngoài? Vậy còn phải chờ xem tình hình rồi mới tính được.

Hai người đem hạt thảo dược gieo xuống, lại đến chỗ nuôi gia súc tìm, một khi phát hiện trứng gà trứng vịt liền dùng điện pin xác nhận chúng nó đã thụ tinh hay chưa.

Đi loanh quanh một vòng, hai người thu hoạch được bốn quả trứng gà, hai quả trứng vịt, ba quả trứng ngỗng, năm quả trứng bồ câu, cùng với bốn quả trứng chim cút. Điều khiến hai người có chút nhức đầu là……

“Chúng nó là đi đến chỗ nào đẻ vậy…” Dọc theo đường đi có vài quả trứng chim, đều suýt nữa bị hai người bọn họ đạp phải.

“Không sao, cái này giống như đi tìm kho báu, mỗi buổi sáng chúng ta lại dạo một vòng đi.” Phương Hách cười híp mắt an ủi hắn.

“Em phải làm bữa sáng, còn muốn đi kiếm trứng gà à?” Hạ Tự Trọng gõ đầu cậu một cái: “Anh đi cho, coi như là thể dục buổi sáng.” Cho dù là việc nhà, cũng không nhất thiết toàn bộ đều để một mình cậu đảm nhiệm, đứa nhỏ này mặc dù quá mức hiền lành nhưng sẽ khiến hắn lười mất.

Hai người an nhàn vượt qua nửa ngày, chạng vạng trước giờ cơm tối Hạ Tử Trọng ra khỏi không gian, xác nhận tình huống bên ngoài, lại đến phòng quản lí trong tầng hầm xem video cả ngày hôm nay, xác nhận không ai đến nhà mới trở lại phòng ngủ tiến vào không gian.

Sau khi vào đêm, nhịn không được mỹ thực nằm bên cạnh, Hạ đồng học rất không có tiền đồ lần thứ hai dụ dỗ đứa nhỏ bên người phạm tội, vui vẻ ăn đủ.

Treo hai cánh tay ở trên cổ Hạ Tử Trọng, Phương Hách bị chơi đùa cả người phát ra một màu hồng nhạt dụ người, buồn ngủ.

“Nước… Hình như ngọt hơn lúc trước…” Uống một hớp nước trong không gian, liền khôi phục thể lực, Phương Hách có chút tinh thần cho một câu bình luận về cái này.

Hạ Tử Trọng cũng uống một hớp, gật đầu nói: “Có lẽ là do tác dụng của ngọc thạch chăng?”

“Lẽ nào càng nhiều, nước trong giếng sẽ ngọt như mật sao?” Phương Hách nhịn không được bật cười, nếu biến hóa không gian chỉ có tác dụng với nước giếng thì điều đó cũng có thể xảy ra.

“Nói đến ngọt mới nhớ…” Hạ Tử Trọng cười hôn hôn trán cậu: “Anh nghĩ mật ong hình như cũng có cho mật rồi thì sẽ đình công nghỉ ngơi, cho nên Hạ Tử Trọng phải thêm một ít ngoại lực kích thích chúng nó một chút.

“Vậy cần phải mặc áo phòng hộ, không thể để chúng chích.” Lấy mật ong là một việc rất cần kỹ thuật, vạn nhất sơ sót một cái sẽ bị thương.

“Ừ, may là lúc trước anh mua những ba bộ.” Hạ Tử Trọng phòng ngừa sẽ hư hỏng hoặc rơi rớt nên mua dư thêm, hiện tại vừa vặn để bọn họ dùng đến.

“Mau ngủ đi, sắp tới mười hai giờ rồi.” Phương Hách tắt đèn đầu giường — trong không gian không có đêm đen, hai người lúc muốn nghỉ ngơi, chỉ cần đem rèn cửa sở kéo lại, rèm cửa dày có thể che hết ánh sáng.

Hạ Tử Trọng cũng nằm vào trong chăn, thuận tiện lấy điện thoại di động xem thời gian, nhìn thấy thời gian phía trên liền sửng sốt một chút.

“A Hách.”

“Vâng?”

“Em xem điện thoại di động của em mấy giờ rồi?”

“Em xem đã… vừa đúng 12h… 12h?!”

Rõ ràng đã qua 12 giờ, Hạ Tử Trọng lại không có cảm giác mình phát sốt? Điều này nói rõ cái gì? Chẳng lẽ là… Hắn đã hoàn toàn khỏi rồi?

Hai người lần thứ hai ngồi dậy mở đèn đầu giường, Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn về phía hai tay mình, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.

Kiếp trước, hắn bị sốt tận nửa năm, nhưng còn kiếp này… Tựa hồ chỉ mới được nửa tháng?

Nhớ tới kiếp trước bản thân trước khi chết kích thích ra dị năng, Hạ Tử Trọng chậm rãi nhắm mắt lại.

Vòng xoáy màu xanh, dùng Hạ Tử Trọng làm trung tâm, nhanh chóng xoay tròn, làm cho vật phẩm ở xung quanh cũng hơi hơi run nhẹ, gió thổi nhẹ qua Phương Hách, làm cho cậu kinh ngạc mở to mắt.

Dị năng cũng không kéo dài, ngay khi Hạ Tử Trọng mở mắt ra, gió liền khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nhưng lại ôn nhu vô hại.

“Phong, phong hệ dị năng!” Phương Hách kinh ngạc không ngậm miệng được, chính cậu tuy rằng cũng có dị năng, nhưng lại vô hại, năng lực hệ chữa trị, hơn nữa cũng không có hiệu quả diễn xuất khoa trương như Hạ Tử Trọng.

Quả nhiên là phong hệ, bất quá…

Lại nhớ tới bản thân trước khi chết trên người xuất hiện một vòng sáng màu vàng nhạt, Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn cánh tay mình… Hào quang màu vàng lại tái hiện! Phảng phất giống như có một cái găng tay trong suốt phủ lên cánh tay hắn!

Hạ Tử Trọng nhấc hai tay lên nghi hoặc nhìn, màu vàng… Hắn biết hệ thổ là ánh sáng màu vàng đất, nhưng màu vàng này lại không giống?

“Hệ ‘kim’ sao?” Phương Hách tò mò ở một bên nghiêng đầu nhìn.

Hệ ‘kim’? Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, đời trước hắn nghe nói qua hệ kim có thể thao túng nguyên tố kim loại, nhưng dị năng kia lúc sử dụng lại là màu xám đen…

Rụt bàn tay lại, Hạ Tử Trọng cầm cái chổi ở đầu giường, răng rắc một tiếng…

“Hình như thực sự là hệ ‘kim’…” Hạ Tử Trọng đầu đầy hắc tuyến nhìn cái chổi bị chính mình ‘không cẩn thận’ bóp nát, có chút chột dạ. Cái hệ ‘kim’ này sao lại giống dị năng sức mạnh quá vậy? Nếu không phải lực lượng sử dụng kém hơn cái này nhiều, hắn sẽ lầm tưởng mà cho rằng cái này là dị năng sức mạnh cũng không chừng.

“Song hệ dị năng? Học trưởng, anh thật lợi hại!” Phương Hách hai mắt long lanh nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Hai loại dị năng nếu như hợp lại cùng nhau, không biết sẽ lợi hại như thế nào nữa!”

Hai chúng ta đến cùng ai mới là trọng sinh? Hạ Tử Trọng thu hồi ‘Hộ thể thần công’, gõ đầu cậu một cái, thuận lợi ôm cậu vào ổ chăn – kéo chăn bông lên đắp ngang cho cậu rồi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.