Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 15: Chuẩn bị (7)




Thẩm Uyển vội cười đáp, “Cám ơn Lưu ca, em qua đó liền.”

Lưu Khiết lại mỉm cười nhìn về phía mẹ Thẩm, “Thẩm bá mẫu, ngài và Thẩm bá bá xin theo con đi nhà ăn bên kia, Hứa bá bá đã chờ ở nơi đó.”

Cha Thẩm và mẹ Thẩm liếc nhau, liền cười nói, “Làm phiền tiểu Khiết.”

Lưu Khiết nghe thấy hai chữ “Tiểu Khiết”, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng co rút, nụ cười trên mặt cứng đờ.

—— lão tử tên Lưu Khiết! Không phải tiểu Khiết!

Cha Thẩm cười ha ha tiến lên vỗ vỗ bả vai Lưu Khiết, “Tiểu Khiết a! Mấy năm nay vất vả huynh đệ các cậu giúp đỡ tiểu Duệ a!”

Mẹ Thẩm cũng lanh lẹ cười, “Đúng vậy! Tiểu Khiết đúng là cậu bé ngoan!” Dừng một chút, lại nhiệt tình tiến lên, “Tiểu Khiết, có vợ chưa? Bá mẫu quen biết không ít cô gái tốt a.”

Lưu Khiết ra vẻ bình tĩnh đẩy gọng kính, tiếp tục mỉm cười, “Cám ơn Thẩm bá mẫu, bá phụ bá mẫu, chúng ta cần phải đi, Hứa bá bá vừa nghe nói hai người sắp tới, liền chuẩn bị một chai Mao Thai…”

Lưu Khiết còn chưa dứt lời, cha Thẩm liền xoay người, tươi cười hết sức hòa ái, “Ai nha! Cái lão Hứa này a! Đã nói với hắn bao nhiêu lần, không cần uống rượu, vậy mà còn chuẩn bị chai Mao Thai làm gì! Ai! Lão bà tử! Tôi đi trước a! Bà với tiểu Khiết tiếp tục tán gẫu ——” tiếng nói vừa dứt, cha Thẩm cũng đã bay xa.

Mẹ Thẩm vừa nghe, nổi giận, “Ông già kia, ông dám đi uống rượu?!”

Lưu Khiết nhìn mẹ Thẩm giơ tay giơ chân mắng cha Thẩm đã bay xa, yên lặng đẩy mắt kính, quả nhiên người nhà Thẩm lão đại đều không đơn giản …

******

Đến sân huấn luyện, Thẩm Uyển nhìn thấy Thẩm An đang chạy trên đường băng, giật mình, An An thật sự… Thay đổi rất nhiều, kiên định trong ánh mắt kia chưa từng thấy qua, tuy rằng bề ngoài An An trắng xinh hơn rất nhiều, vừa nhìn thấy, vẫn là bộ dạng chàng trai mười bảy mười tám tuổi, nhưng kiên nghị trong vẻ mặt cũng là lần đầu tiên thấy, cảm giác… giống như An An trưởng thành …

“Tiểu Uyển.” giọng nói của Thẩm Duệ làm Thẩm Uyển lấy lại tinh thần.

Thẩm Uyển nhìn về phía Thẩm Duệ đang mỉm cười ngoắc mình, vội nhấc chân đi tới, “Ca!”

“Tiểu Uyển, đến, ca giới thiệu cho em một chút.” Thẩm Duệ mỉm cười gật đầu với Thẩm Uyển, chỉ vào mấy cô gái vẻ mặt tò mò đứng bên cạnh nói rằng, “Đây là Ngải Hiểu Trân. Em trai của cô ấy là Ngải Hiểu Sơ, thủ hạ của lão Chu.”

Ngải Hiểu Trân cười với Thẩm Uyển, còn bướng bỉnh nháy mắt.

“Đây là Bạch Mộng Viện. Em họ của Bạch Cảnh Khanh.” Thẩm Duệ chỉ vào cô gái có khuôn mặt lạnh lùng, trên mặt còn có vẻ cao ngao đang đứng bên cạnh Ngải Hiểu Trân.

Cô gái kia nhìn Thẩm Uyển, chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, liền dời mắt đi chỗ khác.

Thẩm Uyển nhướng nhướng mày, sắc bén chú ý tới, cô nàng tên Bạch Mộng Viện này ánh mắt vẫn luôn nhìn vào đại ca nhà mình.

Thẩm Uyển nghiền ngẫm mỉm cười, trong lòng bật cười, lại là một cô nàng ngốc ánh mắt đặt trên đỉnh đầu còn vọng tưởng trai đẹp chất lượng tốt!

“Đây là Tống Tiêu Tiêu, em gái Tống Húc Dương.” Thẩm Duệ chỉ vào cô gái nhỏ xinh rụt rè đang cười khách sáo đứng phía sau Ngải Hiểu Trân.

Thẩm Uyển cũng mỉm cười đối với cô gái có khuôn mặt cười khách sáo giống như thực thân thiết, nhưng trong mắt vẫn là cất dấu khinh thường kia, trong lòng thầm nghĩ, trừ bỏ Ngải Hiểu Trân ra, hai cô nàng này, đều không đáng tin!

“Tiểu Uyển, em cùng các nàng đồng thời huấn luyện.” Thẩm Duệ mỉm cười nói, “Năm ngày sau, bốn người các ngươi so tài, người thắng coi như đội trưởng!”

Ba người sửng sốt, Thẩm Uyển chỉ mỉm cười tùy ý, “Hiểu được!”

—— đến lúc đó đội trưởng khẳng định chính là nàng! Em gái Thẩm Duệ làm sao có thể thua được?

Tuy rằng nàng không hiểu chỉ có bốn người con gái còn cần đội trưởng làm gì …

Bên kia, trong phòng ăn.

Cha Thẩm sờ sờ lỗ tai bị nhéo sưng đỏ, ngượng ngùng cười, bưng chén rượu lên, cười gượng nói, “Lão Hứa, thật sự là để ông chê cười a!”

Nam nhân trung niên phúc hậu ngồi đối diện cha Thẩm cười ha ha, vỗ vỗ vai cha Thẩm, nói đùa, “Lão Thẩm a, nhìn không ra đó, lúc trước trong bộ đội đều nói ông là người nham hiểm, không thể ngờ được trước mặt vợ lại là một con hổ giấy!”

Nhớ lại bộ dáng lão Thẩm vừa rồi bị vợ lắc lắc lỗ tai tức giận mắng cũng không dám động, hà hà …

Nam nhân trung niên phúc hậu, cũng chính là lão Hứa —— cha Chu Vũ, lần thứ hai chụp bàn phá lên cười.

Cha Thẩm cương mặt cười cười, đột nhiên âm trầm trầm mở miệng, “Hứa Đại Phú, chúng ta cũng lên đài luyện tập??”

“Khụ khụ…” Lão Hứa, cũng chính là Hứa Đại Phú nghiêm nghị lại, “Lão Thẩm, nói tới, ông nuôi được hai đứa con trai rất giỏi!”

Hứa Đại Phú rất chân thành nói, “May mà Tiểu Võ nhà tôi lúc xuất ngũ gặp được tiểu Duệ nha…”

Cha Thẩm cười cười, khiêm tốn nói, “Nào có! Nếu không có tiểu Võ với mấy đứa tiểu Khiết kia canh chừng tiểu Duệ, tiểu Duệ sao có được hôm nay a.” Tuy rằng khiêm tốn, trong ý cũng là thở dài… Nếu không có cái loại tâm tư quỷ bí nói không nên lời thì tốt rồi… Ai…

“Bất quá, lão Thẩm, tôi nói thật, tiểu Duệ hắn gần đây làm loại cậy thế này, có phải hay không …” Hứa Đại Phú muốn nói lại thôi, mắt nhìn cha Thẩm, nghi hoặc và lo lắng trong mắt không chút nào che dấu.

Cha Thẩm cũng nghiêm nghị, “Lão Hứa, việc này tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá tôi hiểu tiểu Duệ, nó rất cẩn trọng, sẽ không làm không bất luận chuyện gì nguy hiểm.” Dừng một chút, cha Thẩm hạ giọng nói, “ Ông xem, cả tôi và lão bà tử còn có Tiểu Uyển đều đến, cho nên, việc này, khẳng định có nguyên do. Đúng rồi, thằng nhóc tiểu Võ kia có nói cái gì không?”

Hứa Đại Phú thở dài, “ Tên nhóc tiểu Võ kia cái gì cũng đều không nói, chỉ là nói tôi nhanh chóng gia tăng rèn luyện.”

“Nếu tiểu Võ đã nói như vậy, việc này khẳng định rất nghiêm trọng.”

Cha Thẩm vừa há mồm to cắn thịt, vừa mơ mơ hồ hồ nói, trong lòng cũng suy nghĩ, nếu mạt thế tới, thịt kho tàu ngon như vậy khẳng định không được ăn!

“Bất quá, lão Thẩm…” Hứa Đại Phú đột nhiên thần thần bí bí hạ giọng, mắt xem xét bốn phía, nhỏ giọng nói, “Tôi nghe người ta nói, hình như là mạt thế sắp tới …”

Nói xong lại khẩn trương dặn dò, “Tôi đây chỉ là nghe người ta nói! Tiểu Lưu bên hậu cần, chính là Lưu Khiết, đều đang dữ trữ kho hàng ở khắp nơi!”

“Phì ——” cha Thẩm phun đầy rượu lên mặt Hứa Đại Phú, phun xong lại hối hận! Ai u uy! Rượu của lão tử a!!!

Hứa Đại Phú bị phun đầy rượu cũng không buồn bực, chỉ khẩn trương dặn lần nữa, “Ông đừng nói lung tung a! Tôi đây cũng chỉ là nghe người ta nói!”

Cha Thẩm không còn gì để nói nhìn Hứa Đại Phú, năm đó trong bộ đội bị gọi là ngốc đại thiếu, bao nhiêu năm qua vẫn y như vậy a!

Không cho người ta nói lung tung, còn ở nơi này dùng sức nói với ông!

Bất quá chuyện mạt thế này như thế nào giống như biến thành sự thật ván đã đóng thuyền?

Cẩn thận ngẫm lại, này khẳng định lại là tiểu Duệ làm ra!

Thế nhân đều là như vậy, cho dù là gióng trống khua chiêng nói, không chừng vàng thật cũng sẽ bị cho là đồng giả! Nhưng nếu là tin tức lén lút bay loạn nơi nơi, thì đồng giả cũng trở thành vàng ròng!

Đương nhiên, chuyện mạt thế này phỏng chừng tất cả mọi người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng đối với động tác rầm rộ như vậy của tiểu Duệ, người khác rất là lo lắng và hoài nghi!

Đặc biệt… Không ngừng có thân nhân của người trong căn cứ bị triệu tập về…

“Được, tôi sẽ không nói lung tung.”

Cha Thẩm ra vẻ không tin lười biếng nói, lại tùy ý hỏi, “Tiểu Võ đâu? Ông hỏi tiểu Võ, tiểu Võ nói như thế nào?”

“Tiểu tử kia bảo tôi cái gì cũng đừng hỏi!” Hứa Đại Phú nghiến răng, thở phì phì nói.

Cha Thẩm a một tiếng, tiếp tục cúi đầu mồm to ăn thịt!

Hứa Đại Phú thấy cha Thẩm một chút cũng không thèm để ý, ăn thịt uống rượu, cũng chỉ chuyển đề tài sang chuyện khác, ai, xem ra tiểu Duệ cũng không lộ tin tức với người trong nhà a.

Vẫn là tiểu Võ nhà mình tốt a, chuyện mạt thế đều nói với ông, Hứa Đại Phú đắc chí trong lòng cười trộm. Bất quá nghĩ tới tiểu Võ nhà mình quấn Dương Sở Thuần, Hứa Đại Phú lại thở dài trong lòng, ai, như thế nào lại không thích con gái? Cố tình thích tên nhóc Dương Sở Thuần đó? Vậy mà tên nhóc Dương Sở Thuần lại ngốc không nhìn ra tâm tư tiểu Võ nhà mình … Ai…

******

Lại nói đến sân huấn luyện bên này, sau khi nghe Thẩm Duệ nói năm ngày sau sao tài xác định đội trưởng, Ngải Hiểu Trân là người thứ nhất giơ tay.

“Thẩm lão đại, tôi xin phép bỏ cuộc trận đấu năm ngày sau!” Ngải Hiểu Trân lớn tiếng nói, lý do hợp lý, “Giá trị vũ lực của tôi không cao, tôi bỏ quyền!” Dừng một chút, lại nghiêm trang chững chạc nói, “Mặc kệ ai là đội trưởng, tôi đều phối hợp!”

Thẩm Duệ cười cười, rất là thân thiết, “Có thể.”

“Tôi cũng không đánh.” Bạch Mộng Viện lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, có chút phức tạp, “Tôi là tới gặp anh tôi, không phải đến tổ đội!”

Thẩm Duệ mỉm cười, “Được! Vậy ngày mai cô liền rời khỏi căn cứ.” Thẩm Duệ không nói nữa, quay đầu ngoắc Ngũ Lang bên sân đăng ký, “Ngũ Lang, lại đây!”

“A! Lão Đại! Có chuyện gì?” Ngũ Lang chạy tới, nhìn thấy Thẩm Uyển ánh mắt sáng lên, lập tức quay đầu đứng nghiêm trước mặt Thẩm Duệ, nghiêm túc hỏi.

“Cô gái này ngày mai rời khỏi căn cứ, cậu an bài một chút.” Thẩm Duệ ôn hòa nói.

Bạch Mộng Viện vừa nghe, nhất thời biến sắc, nhìn về phía Thẩm Duệ, ánh mắt nhất thời thống khổ.

Mà Thẩm Duệ giống như không nhìn thấy, quay đầu nhìn về phía Tống Tiêu Tiêu, mỉm cười hỏi, “Còn cô? Đánh hay không đánh?”

Tống Tiêu Tiêu ngẩn người, lập tức mím môi, nhìn thẳng Thẩm Duệ, “Tôi muốn biết, vì sao không để chúng tôi tự lập đội?”

Thẩm Duệ hòa ái hoà ái, mỉm cười, nhưng ánh mắt lại là lạnh như băng, “Không vì sao hết, đây chính là quy định nơi này, cô không muốn tuân thủ, cô liền rời khỏi. Ai cũng sẽ không ngăn cô.”

Lúc này, Từ Trường Thiên phụ giúp đẩy xe lăn Bạch Cảnh Khanh lại đây.

“Nha! Sao náo nhiệt vậy?” Từ Trường Thiên cười hì hì nói xong, lại rất là thân thiết nhìn về phía Bạch Mộng Viện sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn còn cao ngạo, “Viện Viện, thế nào? Cũng không tệ lắm đi.”

Bạch Cảnh Khanh liếc nhìn Bạch Mộng Viện, nhìn về phía Thẩm Duệ, nghiêm túc nói, “Lão Đại, Viện Viện không hiểu chuyện, anh bỏ qua cho.”

Thẩm Duệ cười cười, quay đầu nhìn về phía Bạch Cảnh Khanh, “Em họ cậu ngày mai phải rời khỏi căn cứ, tối hôm nay cậu trò chuyện vui bẻ với cô ấy đi.”

Từ Trường Thiên và Bạch Cảnh Khanh đồng loạt sửng sốt. Bọn họ vốn đang bận việc ở phía sau, nhận được tin nhắn SOS của Ngải Hiểu Trân, liền nhanh chóng chạy tới sân huấn luyện, chỉ nghĩ là tranh chấp nho nhỏ, lại không ngờ là nghiêm trọng đến mức ngày mai lập tức rời khỏi căn cứ!

Bạch Cảnh Khanh quay đầu, nhìn về phía Bạch Mộng Viện, nghiêm khắc hỏi, “Viện Viện! Em làm cái gì?!”

Thẩm Duệ lúc này đã cười như không cười nhìn về phía Từ Trường Thiên, trong mắt tràn đầy không vui.

Từ Trường Thiên sờ sờ cái mũi, trong lòng cười khổ, trong căn cứ mỗi người chỉ có thể mang ba người thân thuộc! Trong trực hệ của Từ Trường Thiên chỉ có một em trai, xui xẻo là em trai lại thật ngoan cố, làm việc cho chính phủ, Thẩm Duệ trực tiếp gạch bỏ, nói thẳng, em trai Từ Trường Thiên không thể dẫn theo, nếu muốn dẫn, cũng phải chờ sau khi mạt thế bắt đầu!

Bản thân hắn cũng rõ ràng tính nết em trai mình, cũng không nài ép, trực tiếp yêu cầu ba vị trí trong tay chuyển một vị trí cho Bạch Cảnh Khanh!

Vì thế, ba mẹ Bạch Cảnh Khanh ở ngoại quốc, ông ngoại đều được đón về, Từ Trường Thiên lại gọi thêm em họ đã mất cha mẹ của Bạch Cảnh Khanh —— Bạch Mộng Viện.

Lại không ngờ, tính nết Bạch Mộng Viện này lại quá mức kiêu ngạo! Lại nhìn trúng Thẩm Duệ, kết quả nhìn thấy Thẩm Duệ sủng Thẩm An, trong lòng đại khái ghen tỵ, châm chọc khiêu khích Thẩm An vài câu, đã làm Thẩm Duệ tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.