Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 12: Chuẩn bị (4)




Mười ngày sau.

Thẩm An chật vật đứng lên từ võ đài quyền anh, lau vết máu bên miệng, nhìn nam nhân đứng ở trước mắt hắn—— ca ca của hắn Thẩm Duệ.

Mà lúc này, một đám nam nhân mặc đồng phục xanh lục vây quanh dưới đài. Mọi người nghiêm nghị nhìn Thẩm An đang lắc lắc đứng dậy trên đài, trong vẻ mặt có tán thưởng, có sợ hãi than, cũng có tiếc hận.

Thẩm An nhìn ca ca Thẩm Duệ của hắn.

Ca ca của hắn… Thật sự rất mạnh.

Hắn cho là mình ít nhất có thể chống đỡ trên mười chiêu với thủ hạ của ca ca, lại không ngờ, thật vất vả thông qua năm mươi cửa địa ngục, tiến vào hai mươi người đứng đầu, lại không ngờ, người khảo hạch cuối cùng lại là ca ca Thẩm Duệ của hắn!

Tuy rằng hắn thực chờ mong cùng ca ca so chiêu!

Nhưng, cũng không phải là tại cái chỗ này! Không là tại đây trong khảo hạch!

Trước mắt bao người, bị anh hắn đánh không thể chống đỡ … Được rồi, cái gọi là lòng tự trọng nam nhân đang rục rịch.

Thẩm An ánh mắt lóe lóe, vẻ mặt ca ca đứng trước mặt hắn đều là nghiêm túc và nghiêm túc, không giống ngày thường ôn hòa, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo xơ xác tiêu điều.

Hắn thật cao hứng, bộ dáng này của ca ca, đại biểu cho, ca ca là nghiêm túc. Rất tốt!

Ca ca của hắn xem hắn là đối thủ!

Trong số quần chúng vậy xem dưới đài, Dương Sở Thuần ôm đầu, chọt chọt nam tử trẻ tuổi gầy yếu ánh mắt đang không ngừng lóe sáng sùng bái bên cạnh, “Cây ngải cứu nhỏ, người khảo hạch cuối cùng không phải Chu đội sao? Như thế nào biến thành Thẩm lão đại?”

Nam tử trẻ tuổi gầy yếu lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Dương Sở Thuần một cái, “Tiểu Dương Tử, nói với ngươi thật vô ích! Ta tên Ngải Hiểu Sơ! Không phải cây ngải cứu nhỏ! Chết tiệt! Coi chừng lúc lão tử lên võ đài quyền anh dẫm bẹp ngươi!”

Dương Sở Thuần hừ hừ, nếu không phải hắn hiện tại đau đầu muốn chết, sức chiến đấu giảm xuống một nửa, hắn liền đánh tên này ngay lập tức nha!

Dám gọi hắn Tiểu Dương Tử?!

“Phi! Tiểu tử ngươi nói thật vô nghĩa! Nói! Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Ai ê ê, Thẩm lão đại còn ra tay được a!” Dương Sở Thuần vừa nhấc chân đá Ngải Hiểu Sơ, vừa mắng, trong lúc ánh mắt vô tình đảo qua, chỉ thấy trên võ đài quyền anh, Thẩm An đệ đệ đáng yêu lại bị một cước của Thẩm lão đại đá ngã lăn trên mặt đất! Chậc chậc! Một cước này! Đủ ác!

“Vốn là lần khảo hạch cuối này là hai mươi người rút thăm, hai hai quyết đấu, nhưng Thẩm lão đại nói, Thẩm An đệ đệ không tính là nhân viên chính thức, hắn tự mình đến khảo hạch. Cho nên, liền biến thành như vậy.” Ngải Hiểu Sơ hai tay chặn lại, rất là bất đắc dĩ nói.

Vốn là thấy Thẩm lão đại tự mình lên võ đài, mọi người cho rằng đây là ca ca không muốn nhìn em trai bị người khác đánh, Thẩm An đệ đệ này, tuy rằng công phu tay chân coi như là không tồi, nhưng so với bọn họ xuất thân là bộ đội chính, người lăn lộn hàng năm tại “Đao kiếm” còn không so được! (chẳng thấy chú thích “đao kiếm” là cái gì ╮(╯_╰)╭)

Nhưng, lại không ngờ rằng, Thẩm lão đại không lên thì thôi, vừa lên võ đài, ra tay, bọn họ liền trợn mắt há hốc mồm!

—— cái này thật đúng là không lưu tình a!

Mới mấy chiêu? Thẩm An đệ đệ liền trở thành bao cát thịt người!

Mà Thẩm An đệ đệ này cũng thật là!

Cũng không mở miệng nhận thua, một lần lại một lần bị đánh ngã xuống đất, còn lại một lần một lần đứng lên, rõ ràng chính là kiếm chuyện tự chịu khổ với Thẩm lão đại!

Khảo hạch mà thôi, cần nghiêm túc như vậy sao?

Dương Sở Thuần đè cái trán, , em gái ngươi, đầu này rốt cuộc muốn đau tới khi nào!

“Ta kháo! Thẩm An đệ đệ còn không tính toán nhận thua sao?” Dương Sở Thuần trừng lớn ánh mắt, nhìn Thẩm An đã té trên mặt đất còn cố gắng giãy dụa đứng lên, nhịn không được chửi bậy.

Ngải Hiểu Sơ không nói gì, chỉ là vui cười trên mặt không biết khi nào cũng bắt đầu nghiêm túc.

Mà trên đài quyền anh, Thẩm Duệ chậm rãi thu hồi tay, nhìn Thẩm An trên mặt đất đã không thể đứng lên, thâm trầm trong mắt hiện lên đau lòng và bất đắc dĩ.

Thẩm Duệ chậm rãi đi đến trước, trên cao nhìn xuống, nhìn xuống Thẩm An năm dưới đất, giọng nói xưa nay ôn hòa có chút trầm thấp và lạnh như băng.

“Ta đếm đến ba, nếu ngươi không đứng lên, liền tính ngươi thua.”

Thẩm An cố sức mở to mắt, ý thức đã bắt đầu có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng.

“Một…”

Vẫn là thua a. Ai, cảm giác thật sự là chán ghét, thật giống như cảm giác trước lúc rời nhà cùng ba mẹ và tỷ tỷ tranh cãi một trận, liền xông ra khỏi cửa…

“Hai…”

Chính là, cảm giác vô cùng nhuần nhuyễn thống thống khoái khoái này cũng thật không tệ.

Ít nhất, ca ca, không bởi vì chính mình mà thủ hạ lưu tình. Ca ca là nghiêm túc đem chính mình trở thành đối thủ!

“Ba…”

Thẩm An ngưng, hơi hơi giương mắt, nhìn về phía Thẩm Duệ đã ngồi xổm xuống, trong mắt Thẩm Duệ bất an, trong mắt Thẩm Duệ đau lòng khó chịu, trong mắt Thẩm Duệ bất đắc dĩ và thống khổ…

Đều ở trước mặt của hắn không hề giấu diếm.

“Ca… Cõng em trở về nghỉ ngơi.” Thẩm An khẽ nói.

Thẩm Duệ sửng sốt, lập tức trên mặt xẹt qua vui sướng, thật cẩn thận đem Thẩm An ôm lấy, nhảy xuống khỏi võ đài, mà thời gian này, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.

Thẩm An đã muốn lâm vào mê man không có nghe được, nhưng Thẩm Duệ cũng là lộ ra ôn hòa tươi cười, dấu đi ánh sáng chợt lóe trong mắt.

Thẩm Duệ ôm Thẩm An vội vàng chạy về phòng.

Dương Sở Thuần nhìn Thẩm Duệ ôm Thẩm An vội vàng rời đi, ngẩn người, lập tức nhìn về phía Ngải Hiểu Sơ, “Ai, lão đại đi rồi a, các ngươi làm như thế nào?”

Ngải Hiểu Sơ xoa xoa hai má, thở dài, “Làm như thế nào a? Ờ, ngươi xem!” Ngải Hiểu Sơ chỉ về phía võ đài quyền anh.

Trên đài, hai người Lưu Khiết và Chu Vũ đã đứng lên trên, một người cầm ống thẻ trong tay, một người cầm sổ ghi chép trong tay.

“Hiện tại, đi lên rút thăm! Dương Sở Thuần, không cho đứng ngốc ở nơi đó! Đi! Đến bảng đen bên kia làm người ghi điểm số cho ta!”

Dương Sở Thuần ai oán liếc mắt nhìn Lưu Khiết một cái, chậm rãi dịch qua, hắn cũng muốn lên đài đánh một hồi được không?

*****

Thẩm Duệ vội vàng ôm Thẩm An trở lại gian phòng trên lầu ba của mình, sau khi khóa cửa, liền trực tiếp ôm Thẩm An vào không gian.

Sau khi vào không gian, Thẩm Duệ ôm Thẩm An trực tiếp bước vào hồ nước.

Trong hồ nước, Thẩm Duệ nhẹ nhàng cởi quần áo Thẩm An ra, cũng thuận tay cởi luôn quần áo trên người bản thân. Gắt gao ôm lấy Thẩm An, trong lòng Thẩm Duệ phình lên đau đớn và thương tiếc.

An An mặt ngoài thuận theo, nhưng trong xương lại là quật cường, lòng tự trọng lại lớn, nếu không lúc trước sẽ không vì bị tức giận mà rời nhà.

Hắn biết, là bởi vì An An trải qua mạt thế, trải qua tử vong, cho nên An An so với bất luận kẻ nào đều khát vọng trở nên mạnh mẽ! An An cũng so với bất luận kẻ nào đều cố gắng hơn!

Trong mười ngày này, sáng sớm mỗi ngày An An thức dậy đi theo đám gia hỏa kia huấn luyện, huấn luyện xong, liền tới phòng nghiên cứu của Bạch Cảnh Khanh nghiên cứu hỗ trợ, buổi chiều lại tiếp tục đi theo huấn luyện, buổi tối còn muốn vào không gian tu luyện linh thủy bí quyết.

Hôm nay khảo hạch, hắn cho An An tham gia, nhưng hắn biết, An An tuy rằng rất cố gắng, nhưng dù sao thủ hạ của hắn không thể so với người bình thường, An An khẳng định bị đánh. Thay vì để An An thua bởi những người khác, không bằng để An An thua trong tay chính mình!

Mà như vậy cũng có thể làm cho đám hỗn đản thủ hạ của mình chấp nhận An An, hắn muốn An An được nhìn nhận, như vậy, khi mạt thế đến, những tên hỗn đản đó mới có thể cam tâm tình nguyện bảo hộ tốt An An!

Chỉ là, tai sao An An lại bướng bỉnh như vậy?

Không đến một giây cuối cùng còn thật không chịu buông tha sao? An An…

Nước hồ trong suốt bắt đầu có tác dụng, dấu vết sưng đỏ trên người Thẩm An chậm rãi nhạt dần, sau đó biến mất, Thẩm Duệ ngưng mắt nhìn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về làn da trắng nõn bóng loáng của Thẩm An sau khi đánh tan những vết sưng đỏ, ánh mắt Thẩm Duệ hơi hơi mị lên, nước trong hồ này rốt cuộc là cái gì? Linh thủy sao?

Trong truyền thừa chỉ có công pháp, đóa Bạch Liên kia thật sự là giả dối!

Hắn cho rằng theo tu vi của chính mình tăng lên, hẳn là có thể biết được tư liệu của tử phủ không gian này, nhưng không ngờ, trong mười ngày này, hắn liều mạng tu luyện, hiện nay đã đem thiên cơ bí quyết tu luyện tới tầng thứ hai, nhưng vẫn chỉ mở ra công pháp, mà theo công pháp mở ra ký ức của đóa Bạch Liên kia lại nói cho hắn biết —— không gian tử phủ, hắn sẽ không lưu lại bất luận tư liệu gì, hết thảy nhượng chính bọn hắn đi sờ soạng!

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Duệ có chút tức giận.

Đột nhiên người trong ngực hừ hừ, Thẩm Duệ vội cúi đầu, thả lỏng lực đạo, đem thân mình trần trụi của Thẩm An thay đổi tư thế, nhẹ vỗ về lưng Thẩm An, tuy rằng tư thế này thực tốt đẹp, nhưng…

Thẩm Duệ hơi hơi nhíu mày, yên lặng vận chuyển thiên cơ bí quyết, cố gắng bình ổn tình dục đang bốc lên trong người.

“Ca…” Thẩm An mơ mơ màng màng mở to mắt, ngáp một cái. Mắt nhìn bốn phía, ừ, quả nhiên là không gian, nếu không thân thể hắn sẽ không thư thái như vậy…

“An An, cảm thấy thế nào?” Thẩm Duệ nâng Thẩm An dậy, bước ra khỏi hồ nước, vừa phất tay liền hiện ra quần áo sạch sẽ mà bọn họ đã sớm thu vào nhà gỗ, một bên đưa cho Thẩm An, một bên chính mình cũng mặc một bộ quần áo thể thao.

Thẩm An duỗi tay chân một chút liếc mắt cười nói với Thẩm Duệ, “Tốt hơn nhiều! Ca, em không sao.”

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, lại vẫn là đau lòng đưa tay xoa mặt Thẩm An còn có chút vết bầm, suy xét đến không thể bộc lộ ra bí mật của không gian, vết bầm trên mặt Thẩm An rõ ràng không thể tiêu trừ ngay được.

Rõ ràng đã tránh thương tổn đến mặt An An, như thế nào còn lưu lại vết bầm này?

Thẩm An nhếch miệng mỉm cười, đưa tay đè tay Thẩm Duệ lại, từ trên gương mặt cầm xuống dưới.”Ca, không có việc gì! Nam nhân mà, chừa chút sẹo không có sao!”

Sắc mật Thẩm Duệ trầm xuống, “Nói bậy bạ gì đó!”

Thấy Thẩm Duệ giận tái mặt, Thẩm An trộm thè lưỡi, nói tránh đi, “Ca, chúng ta đi khu vườn xem cây con có trưởng thành chưa.”

Đất vườn trong không gian này thật là kỳ quái, chẳng những không có công năng tăng trưởng, ngay cả cây cố đều phát triển chậm như vậy! Mất công hắn và ca mỗi ngày dùng nước trong hồ đến … Lúc mạt thế đến, đến lúc đó chẳng những nguồn nước bị ô nhiễm, cả thổ địa đều sẽ bị ô nhiễm, đến lúc đó rau dưa phải làm như thế nào? Hoàn hảo, Bạch Cảnh Khanh đã sớm nghiên cứu phương pháp nuôi trồng không cần đất …

Thẩm Duệ tùy ý Thẩm An lôi kéo hắn đi đến khu vườn, trong lòng suy nghĩ nên như thế nào không làm người khác chú ý đem vết bầm trên mặt An An ngân diệt trừ… Chỉ là, cho dù vết bầm trên mặt An An biến mất, hắn động thủ với An An cũng là không thể thay đổi.

Ngồi xổm bên cạnh vườn cây, nhìn Thẩm An nói chuyện với cây con, ánh mắt Thẩm Duệ sâu thẳm phức tạp.

Thẩm An quay đầu liền thấy ánh mắt Thẩm Duệ bình tĩnh ngưng mắt nhìn chính mình.

Thẩm An ngẩn người, “Ca, làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Thẩm Duệ ôn nhu cười, đưa tay xoa xoa tóc Thẩm An.

Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, sâu thẳm trong mắt xẹt qua xẹt qua đau lòng khó chịu hắn cũng không có xem nhẹ, “Ca, em thật là cao hứng, hôm nay ca ca nghiêm túc cùng em đánh nhau, ca ca xem em là đối thủ chân chính đối thủ!” Thẩm An cười nói, ánh mắt lấp lánh, ánh mắt sạch sẽ làm Thẩm Duệ nhịn không được đem Thẩm An ôm lấy.

Thẩm Duệ cúi đầu bên tai Thẩm An khẽ nói, “An An, hôm nay là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng. Về sau, không được như vậy nữa!”

Thẩm An vội đáp, “Ừm! Ca, em cam đoan về sau không làm loạn nữa!”

Thẩm Duệ vừa lòng xoa xoa tóc Thẩm An, cúi đầu, cái trán chạm vào trán Thẩm An, nhìn chằm chằm Thẩm An, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói rằng, “Nếu em lại xằng bậy, ca sẽ đem em nhốt ở trong này. Không cho em đi ra ngoài!”

Thẩm An đứng hình, lập tức sờ sờ cái mũi, anh hắn đây là… Đe dọa? Bất quá, không gian này chính là ở trên người hắn, ca ca làm sao có thể đem hắn nhốt tại trong không gian đâu?

Mà Thẩm Duệ nhìn bộ dáng Thẩm An vô tội mờ mịt, cũng cười cười, kéo Thẩm An, “Tốt, chúng ta nên đi ra ngoài, An An, buổi tối nhóm vật tư đầu tiên sẽ đến, đến lúc đó chúng ta đem nó vào trong không gian.”

Thẩm An gật đầu, “Được.” Thẩm An không nói nữa, ngón tay quơ quơ, nước trong hồ liền hóa thành một vòi nước, thẳng tắp tưới vào đất vườn.

Thẩm Duệ sờ sờ đầu Thẩm An, trong lòng đối với việc Thẩm An sử dụng linh thủy bí quyết càng ngày càng thuần thục rất lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.