Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 35




Bạch Cảnh nghĩ hắn sẽ chết, cả người đau nhức, thân thể bắt đầu run rẩy, áp lực không ngừng khiến trong lòng sợ hãi, từng giọt từng giọt mồ hôi từ trán lăn xuống, hỗn hợp với máu chảy ra không thể phân rõ đâu là máu đâu là mồ hôi, Bạch Cảnh lúc này đã trở thành một huyết nhân.

Trơ mắt nhìn điện quang càng ngày càng gần, thời gian tuy chỉ có một chốc nhưng đối với Bạch Cảnh mà nói phảng phất như thiên trường địa cửu, không cam lòng mãnh liệt dâng lên, mạt thế vừa bắt đầu, hắn còn không có cùng Tiêu Táp cùng nhau, vật tư hắn thu thập còn chưa phát huy tác dụng, hắn không cam lòng, hắn thế nào cũng không cam lòng cứ như vậy chết đi.

Điện quang hùng hổ lãnh liệt vô tình, chiếu sáng toàn bộ bầu trời N thị, tia chớp tùy ý chiếu xuống phảng phất như một tòa quỷ thành trong cuộn phim đen trắng.

Tia chớp đánh tới tòa nhà khách sạn, thủy tinh trên tầng đỉnh bị chấn vỡ, vách tường oanh liệt, chung quanh một đống hỗn độn, đau nhức quét qua toàn thân Bạch Cảnh, da thịt trên người quay cuồng đầy máu, nơi bị nướng còn có khói đen, toàn thân cao thấp không có một miếng thịt lành lặn, chóp mũi phảng phất có thể nghe thấy hương vị của huyết nhục bị nướng.

Đau, đau quá, trừ bỏ đau ra Bạch Cảnh không tìm ra được bất cứ cảm giác nào.

Một đạo tia chớp đi qua còn chưa kịp thở ra, một đạo khác lại hung mãnh đánh tới, Bạch Cảnh giống như người chết nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng trào ra máu tươi, cả người đau nhức làm hắn không có một tia khí lực, cố sức mở hai mắt, thần trí bắt đầu tan rã, hắn không cam lòng, hắn không muốn chết, thật vất vả mới lại có sinh mạng một lần nữa, hắn có không gian, có thể cùng Tiêu Táp tại mạt thế bình yên mà sống, vì cái gì ông trời lại không buông tha hắn, trong lòng Bạch Cảnh bắt đầu sinh hận…..

Hận ý mãnh liệt trong lòng bùng phát, hắn thật hận, rất hận….

Hận ông trời, hận sấm sét mạc danh kỳ diệu này, hận lão đại kiếp trước, hận ba ba, hận nữ nhân kia cũng hận chính mình, càng hận vẫn thạch, hận không gian, vì cái gì hắn không thể đi vào không gian, nếu hắn có thể tiến vào không gian, có phải hay không có thể né tránh được cái gọi là lực lượng hủy diệt rầm rộ trước mắt.

Ý niệm này vừa có trong đầu, cảnh tượng bỗng nhiên biến chuyển, Bạch Cảnh phát hiện mình được đặt trong một không gian yên tĩnh, không có tia chớp hung hãn rít gào, không có tiếng vang ồn ào, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát, xa xa có thể thấy một cái đầm nước trong suốt thấy đáy, bên trong có một khối đá lớn.

Cố sức chuyển động ánh mắt, đầu não truyền đến một trận choáng váng, mơ mơ hồ hồ thấy một tiểu biệt thự hai tầng xinh đẹp, trong lòng một trận mừng như điên, hắn được cứu trợ, hắn tiến vào không gian, giãy giụa thân thể suy yếu bò đi, chỉ là không chút khí lực, mất máu quá nhiều khiến hơi thở của hắn ngày càng mong manh, không được, không thể ngất, hắn đã muốn được cứu, không thể buông tha, cho dù đi hắn cũng muốn đi đến nước suối, hắn không thể sau khi được cứu trợ lại chết ở trong này.

Chịu đựng đau đớn trong người, cường chống thân thể mà bò đi, kéo ra trên mặt đất một dải máu đỏ tươi, thân thể đã đau đớn đến chết lặng hắn lại phảng phất không hề phát giác, tâm tâm niệm niệm chỉ có hai chữ nước suối.

Hai mắt hắn đã muốn mơ hồ, không thấy rõ xung quanh, không phát hiện phương hướng mình bò đã lệch khỏi quỹ đạo, cũng không có phát hiện vết máu đỏ tươi phía sau từng chút một rơi trên mặt đất sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Không thể ngất, Bạch Cảnh không ngừng nói với chính mình, trong lòng chỉ có một chấp niệm, tất cả đầu óc đều là nước suối, hắn biết thương thế chính mình, nếu không có nước suối trị liệu, rất nhanh sẽ vì bị thương quá nặng mà chết, hắn không cam lòng, hắn rõ ràng đã được cứu giúp, hắn không muốn chết tại không gian, hắn không nghĩ sau khi được cứu giúp lại chết ở nơi không người biết đến này, một khắc trước khi hôn mê, trong lòng hắn chỉ còn phẫn hận, không cam lòng, trong đầu đều là nước suối.

Sau khi ngất xỉu, Bạch Cảnh không thấy, thân thể hắn trên mặt đất bỗng nhiên biến mất trống rỗng xuất hiện trong chỗ sâu nhất của nước suối, cả người tản ra ánh sáng màu lam sáng bóng, thật giống với tia chớp vừa rồi.

Lẳng lặng nằm trong nước suối, quanh thân bao phủ một vầng sáng tự nhiên, hô hấp dưới nước dường như không có khó khăn gì, bên người còn có rất nhiều ngọc thạch lúc trước hắn thu thập, tản ra ánh sáng oánh nhuận, giống như nằm ở trên một ngọn núi ngọc thạch, da thịt cháy đen bên ngoài bắt đầu rút đi, lỗ chân lông không hề chảy ra máu tươi, miệng vết thương đã được nước suối nhẹ nhàng an ủi bắt đầu khép lại.

Cả người nhìn như tiên nhân ngủ say nơi đáy nước, ngay cả da thịt mới thay đổi cũng phảng phất lộ ra quang hoa oánh nhuận như ngọc.

Mà lúc này Bạch Cảnh không biết, Tiêu Táp nơi đó đã nháo đến ngất trời.

12h đêm, Tiêu Táp còn chưa ngủ, đường khẩu sáng trưng, đại sảnh phòng nghị sự rộng lớn chật ních người, Tiêu Táp ngồi ở vị trí trung tâm, sáu vị trưởng lão các đường ngồi ở hai bên hắn, đối diện là một người trung niên khoảng chừng trên dưới 30 tuổi, trên mặt nở nụ cười hăng hái, đứng sau là mọi người trong bang, thoạt nhìn giống như là thế ba chân vạc.

Mà tình hình thực tế cũng quả thật như vậy, Tiêu Táp đưa Bạch Cảnh đến khách sạn, về đến nhà chờ đợi hắn là cuộc hộ các đường, sáu vị trưởng lão có hai vị trung lập, còn bốn vị đều đứng sau Trình Thiệu Hâm, trong phòng chia làm ba phe, một phe là hắn, một phe là Trình Thiệu Hâm, còn một phe là quan vọng.

Mâu quang Tiêu Táp lạnh lùng, đã biết bọn họ đã không muốn ngừng lại, năm trước bang hội mới qua chỉnh đốn nay căn cơ chưa ổn, mấy tháng này hắn rất ít xử lý sự việc trong bang, gần nửa tháng nay Tiêu Táp tiêu tiền càng như nước chảy, lúc trước tiêu tiền chính mình không ai dám nói cái gì, nhưng mấy ngày gần đây, biết mạt thế sắp đến, hắn nên vì các huynh đệ mà chuẩn bị, tự nhiên cần tiêu một khoản tiền lớn ở vật tư, không nghĩ đến đã bị người lấy cớ, cái này cũng tốt, đỡ đến lúc đó hắn phải lãng phí tâm thần.

Vẻ mặt Chu Tập áy náy, đều là hắn xử lý không tốt mới nháo ra nhiều chuyện như vậy.

Hàn Diễn trong lòng phẫn hận, nếu không phải Táp ca chỉ lo nói chuyện yêu đương, tình huống sao lại như vậy, hắn đã biết Trình Thiệu Hâm không phải thứ tốt gì, Bạch Cảnh cũng là một tai họa.

Sau khi sự việc xảy ra, Tiêu Táp cũng không có bất cứ biện giải gì, thản ngôn thừa nhận trước hội nghị các đường, chỉ hỏi ai muốn cùng hắn rời đi.

Trình Thiệu Hâm được một tấc lại muốn tiến một thước, hỏi hắn có nguyện ý hay không giao ra chủ trạch (nhà chính), tòa tòa nhà này không nói tới việc gì khác, chỉ riêng diện tích đất chiếm cứ giá trị đã vượt qua năm triệu.

Tiêu Táp vui vẻ đáp ứng, Trình Thiệu Hâm đắc ý vạn phần, vì tỏ vẻ rộng lượng, còn nói bên này Táp ca nếu có người không muốn rời đi, hắn có thể thu nhận an bài chức vị, cũng cấp 10 vạn phí an gia.

Đám người thả lỏng, chỉ trong một lát, bên Tiêu Táp có người do dự, một thoáng chốc vài người đứng dậy.

Hàn Diễn phẫn hận cúi đầu mắng, nhưng lúc này cũng không có ai để ý hắn, lòng người rời đi áy náy nhưng nghĩ đến người nhà nghĩ tới tiền đồ vẫn là nhẫn tâm, đi về phía sau Trình Thiệu Hâm, không quá lâu sau lại đi vài người, người lúc trước do dự thấy thế cũng bắt đầu đứng lên thành hàng, thường thường có tốp 5 tốp 3 người đi ra.

Trình Thiệu Hâm cười bừa bãi, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, nhìn chằm chằm Tiêu Táp kiêu ngạo nói: “Táp ca chúng ta thích người chưng diện không thích giang sơn, các ngươi nếu muốn rõ ràng, yên tâm, Táp ca rộng lượng nhất định sẽ không trả thù, ngươi nói đúng không?”

Tiêu Táp không để ý khẽ gật đầu, hôm nay kỳ thật cũng không cần nháo lớn, hắn cũng muốn mượn cơ hội này phân tính rõ ràng, cho nên mới đem toàn bộ người ở trong bang gọi tới, nay thời tiết nóng bức, vừa lúc mọi người đều ở, nói rõ ràng cũng tốt, hắn có thể bớt đi một ít gánh nặng, loại người chân ngoài dài hơn chân trong gì đó không cần cũng thế, đi theo hắn hắn sẽ phụ trách.

Nhìn thấy Tiêu Táp tỏ thái độ, người phía sau hắn lại rời đi một đám, nguyên bản có ba trăm người giờ chỉ còn lại hơn một trăm.

Tiêu Táp vừa lòng gật đầu, người của hắn quý tinh bất quý đa (quý ở chất lượng không phải ở số lượng), ngay cả hai vị trưởng lão trung lập cũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Táp sẽ sảng khoái buông tha như vậy, ít phải chọn lựa bọn hắn tự nhiên đứng sau Trình Thiệu Hâm.

Tiếp đó Trình Thiệu Hâm khí thế bức người, hỏi Tiêu Táp khi nào rời đi.

Tiêu Táp nhìn huynh đệ của mình một cái, nghĩ đến tiểu miêu đang ở khách sạn, không chút do dự trực tiếp kêu mấy người thu thập này nọ, tính toán hiện tại rời đi.

Hắn lưu loát rõ ràng như vậy hù sợ tất cả mọi người, trong lòng nhịn không được tính toán, sự tình hôm nay có thể hay không là đóng kịch, Tiêu Táp buông tha rất quỷ dị, đi cũng quá rõ ràng, Trình Thiệu Hâm đầu tiên là trong lòng căng thẳng: “Táp ca chậm một chút, sự tình bang hội còn chưa có làm rõ ràng.”

Tiêu Táp liếc Chu Tập một cái: “Ngươi đi, tài chính cũng giao cho hắn, từ nay về sau, ta với bang hội không có nửa điểm quan hệ.”

Chu Tập sắc mặt không tốt, là nam nhân trầm ổn nhưng trên mặt lại lộ ra một màu xám xịt, tuy rằng Táp ca sảng khoái buông tha nhưng hắn làm sao có thể không tự trách, dù sao sau khi Táp ca đi, bang hội đều do hắn quản.

“Không liên quan đến ngươi, ta nghĩ muốn cùng tiểu Cảnh đi D thị, nếu các ngươi nguyện ý theo ta, vậy gọi tiểu Cảnh một tiếng chị dâu tôn trọng cho ta, nếu không muốn hiện tại xin mời tự tiện, ta cũng không giữ lại.” Tiêu Táp mặt không đổi sắc nói, con ngươi băng lãnh thật sâu đảo qua đám người phía sau, thấy bọn hắn không nói gì mới vừa lòng thu hồi ánh mắt.

Chỉ là hắn lại tính nhầm, huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng hắn, Hàn Diễn chỉ thấy trong lòng lửa giận ngập trời, đối với Bạch Cảnh hận thấu xương, nếu không phải vì hắn, Táp ca như thế nào rơi xuống hoàn cảnh như vậy, bây giờ còn muốn buông tha gia nghiệp tốt, mang huynh đệ đi thành thị xa lạ dốc sức làm ăn, hắn hận Bạch Cảnh còn không kịp còn bắt hắn tôn trọng, phi!

“Hắn là cái thứ gì, bất quá chỉ là một đứa con riêng, ngươi yêu thì ngoạn ngoạn, chúng ta cũng không nói cái gì, nhưng ngươi đây là ý tứ gì, đồ đê tiện kia hấp dẫn ngươi như vậy để ngươi ngay cả huynh đệ cũng không chiếu cố.”

Tiêu Táp sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nhìn Hàn Diễn, hắn đã sớm nói qua, cho dù là huynh đệ, đánh vì danh nghĩa hắn tốt, muốn vũ nhục tiểu miêu, tuyệt đối không được, hắn đối với những người bên cạnh này xem ra rất dung túng.

“Táp ca, Hàn Diễn chỉ là tức nói vậy thôi, ngươi đừng để trong lòng.” Chu Tập thấy thế không tốt, cũng bất chấp tự trách, vội vàng che ở trước người Hàn Diễn.

Vẻ mặt Tiêu Táp trở nên đạm mạc, không hề liếc bọn hắn nhiều hơn một cái: “Không muốn đi đều lưu lại, các ngươi cũng đừng đi theo.”

Hàn Diễn kinh ngạc, không nghĩ tới Táp ca lại quyết tuyệt như vậy, ngay cả một phân tình cảm bọn họ từ nhỏ lớn lên cũng không có.

Trình Thiệu Hâm cười ha hả, hắn thích nhất là xem náo nhiệt, trong lòng nhất thời không có nghi ngờ, chỉ là hắn không ngờ tới, Tiêu Táp nhìn khôn khéo thế nhưng lại là một tên đa tình: “Thế nào, Diễn gia, có nguyện ý hay không đi theo ta làm việc, ta thế nhưng thực xem trọng thực lực của ngươi.”

“Phi!” Hàn Diễn phun nước bọt, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Táp: “Ngươi đây là ý gì, vì nam nhân ngay cả huynh đệ cũng không cần.”

“Chuyện nhà của ta không cần người ngoài quản.” Tiêu Táp ngữ khí đạm mạc, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời, tổng cảm thấy hôm nay sẽ phát sinh chuyện không tốt.

Hàn Diễn buồn cười, Chu Tập cũng không thể nói gì hơn, việc này xác thực Hàn Diễn không đúng, cho dù là huynh đệ, cũng không thể tại việc nhà của người khác mà hoa chân múa tay được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.