20140827104901C5cAt.thumb.7000
Tác giả: Mạc Thần Hoan.
Edit: Tịch.❤
Beta: Beta-chàn.❤
Cảnh Hạ cảm thấy phẫn uất không chịu nổi, thẹn quá thành giận, đưa tay khẽ lau vết máu bên khóe miệng thì cửa phòng bỗng bị người đẩy vào. Cảnh Hạ theo bản năng đưa tay che lại vết thương rồi mới ngẩng đầu nhìn liền thấy Tần Sở trên môi đang nở một nụ cười nhạt.
Hôm nay, Tần Sở mặc một bộ quần áo trắng tinh sạch sẽ, dáng người cô cao gầy diễm lệ, hai tay đặt trong túi áo cười cười đến bên gường ngồi xuống.
“Như thế nào? Không nghĩ tới, tiểu hỗn đản nhanh như vậy liền có thể bày ra bộ dáng vui vẻ nha?”
Cảnh Hạ dùng một tay bưng kín nửa mặt, vừa lúc cũng che đi dấu vết bị cắn, cậu không biết hành động trong vô thức này của cậu khiến người khác nhìn vào căn bản cũng đủ thấy là dấu đầu hở đuôi. Đôi gò má ửng hường, môi ánh lên vẻ bóng loáng khi bị nhiễm nước, con ngươi đen nhánh lén lút liếc… có thể nói, ai nhìn cũng hiểu được vừa có chuyện gì xảy ra trong phòng này.
Tần Sở khẽ chọn mi, trêu đùa nói: “Tiểu hỗn đản, nhóc biểu hiệu như vậy là đang đau răng hả?”
Cảnh Hạ lập tức nói: “Mới không phải vậy, em đây là… Đây là bị phơi nắng đến quá nóng, nên mặt bị rát”
Tần Sở bật cười đến ra tiếng, cũng không tiếp tục đùa giỡn đối phương.
Đầu tiên cô dùng dụng cụ trong phòng kiểm tra tỷ mĩ tình huống thân thể của Kỷ Xuyên Trình một chút, sau khi kiểm xong có chút an tâm mà nhẹ nhàng thở ra: “Trừ bỏ một ít vết sẹo còn chưa biến mất, cơ bản là không có vấn đề gì lớn.”
Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng vuốt cằm, y còn chưa mở miệng, liền nghe Cảnh Hạ vội vã mà xen mồm nói: “Tần tỷ, miệng vết thương sau lưng cậu ta thật sự đã khép lại? Em nhớ rõ lúc ấy sâu đến mức có thể nhìn đến xương cột sống, còn có thể nhìn thấy nội tạng mà.”
Tần tỷ nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: “Nhóc đây là không tin y thuật của chị phải không, hay là không tin dị năng của chị?”
“… Em chỉ là có chút lo lắng cho A Xuyên.” Thanh âm của cậu nhỏ xíu, nhỏ đến nổi Tần Sở ngồi ở bên kia gường bệnh cũng không nghe rõ, nhưng toàn bộ đều lọt vào tai người nam nhân đang ngồi trên gường.
Cảnh Hạ đem mặt nghiêng qua một bên vừa lúc liếc thấy bộ dáng sâu xa ý vị của Kỷ Xuyên Trình.
Yết hầu cậu có chút khô khốc, nuốt một ngụm nước miếng, theo phản xa có điều kiện mà nói: “A… A Xuyên.. anh đang nhìn gì vậy?”
Đôi con ngươi tối đen, thâm trầm lặng lẽ đánh giá Cảnh Hạ trong chốc lát, đáy mắt Kỷ đại hiệp xẹt qua một tia trêu tức, thong thả quay mặt đi, bất đồng thanh sắc mà nói: “Em đều đã nhìn thấy hết nội tạng của anh?”
“… Này… Có cái gì xinh đẹp đâu?”
“Anh chịu thiệt.” (Đồ bỉ >chắc Kỷ Kỷ lại thăng cấp nhỉ, lần trước nó nuốt nguyên viên tinh hạch muh
Tần Sở liếc mắt: “Chị không biết, chứng cớ rành rành, tiểu hỗn đản, nhóc đừng nghĩ chống chế.”
“…”
Cảnh Hạ cả người xìu xuống như bánh bao chiều, một bên dùng sức nhào nặn cái con đen thùi đáng ghét kia, một bên miệng than thở liên tục.
Mà bên kia, Tần Sở lại bắt đầu trị liệu. Cô tiêu phí ước chừng nửa giờ mới hạ tay xuống, rốt cục cũng đem miệng vết thương sau lưng Kỷ Xuyên Trình chữa tốt hoàn toàn.
Đưa tay xoa từng giọt mồ hô tinh mịn chiếc trán, nhẹ nói: “Thiếu gia, vết thương đã không còn việc gì, vết sẹo cũng được tiêu trừ. Bất quá có khả năng hôm nay không thể tiếp tục chữa cho mặt cậu, cậu chờ một chút, ngày mai là có thể hồi phục 100%.”
Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, y mới vừa chỉnh sửa lại áo quần trên người mình, nhân tiện nói: “Ngày mai đến đây sớm một chút đi.”
Tần Sở nghe vậy có chút giật mình, sau đó cũng đáp ứng.
Cảnh Hạ lại hoang mang hỏi han: “A Xuyên, anh như thế nào lại vội vã như vậy?”
Kỷ Xuyên Trình nâng mắt lên nhìn, lạnh lùng liếc một cái: “Em không chê tôi xấu sao?”
“…” Thời gian trôi qua vài giây, Cảnh Hạ la lên: “Anh không xấu, anh một chút cũng không xấu Anh so với người nọ dễ nhìn hơn ngàn lần mà”
Nhìn Cảnh Hạ giơ Tiểu Hắc đang nằm trong lòng bàn tay lên cao, khuôn mặt Kỷ Xuyên Trình càng ngày càng đen, đến nổi Tần Sở cũng cảm thấy không khí xung quanh có chút không ổn…. Cô yên lặng lui về sau hai bước, còn chưa kịp thoát thân đã nghe Cảnh Hạ có chút rối loạn nói: “A Xuyên, em còn cảm thấy anh như thấy này rồi mà còn… còn… rất suất mà Thưc sự á, sống đến giờ em mới thấy có người suất đến vậy nha..”
Tần Sở nhịn không được đỡ trán: nhóc vẫn là ít nói lại một chút đi
Kỷ Xuyên Trình giận dữ, cười nhạt: “Nếu tôi bị giống người kia thì sao?”
“” Cảnh Hạ vội vàng nói: “Anh còn có thể càng suất hơn nữa chứ sao”
Kỷ Xuyên Trình: “…”
Tần Sở: “…”
“Phốc, cậu thật đúng là có ý tứ a, Tiểu Hạ tử.”
Một giọng nam réo rắt dễ nghe từ phía sau Cảnh Hạ vang lên, cậu quay đầu lại nhìn, liền thấy một nam nhân trắng nõn, tuấn tú đi tới. Người nọ mang một chiếc kính có sao đỏ, gọng màu bạc tinh tế, đôi môi có chút mỏng khiến người khác nhìn cảm thấy lạnh lùng, nhưng bên môi lại nở ra một nụ cười nhạt tươi tắn ôn hoà, khiến người bên cạnh tăng thêm phần dễ thân cận, dễ cho rằng người nọ chắc chắn là một người tốt.
Cảnh Hạ bĩu môi.
Người này mà là một người tốt, cậu liền đem Kỷ Kỷ, hai chữ này viết đảo lại (Vờ cờ lờ, đảo lại nó vẫn là kỷ kỷ. =
Kỳ Dương phóng nhãn, đem cảnh tượng đang diễn ra trong phòng nhìn qua, cuối cùng tầm mắt đặt trên người Kỷ Xuyên Trình mới dừng lại. Hai tay của hắn cắm trong túi áo bành tô, chậm rãi đến trước giường bệnh, cười như không cười nói: “Kỷ thiếu giáo, xem ra khôi phục đến không tồi a, đã có thể xuống giường?”
Kỷ Xuyên Trình nâng tầm mắt, lạnh lùng liếc mắt một cái, sắc mặt đạm mạc: “Ừ.”
Kỳ Dương một chút cũng không thèm để ý đến vẻ mặt đối phương, tầm mắt chậm rãi lia đến bên người Cảnh Hạ, nụ cười nhạt trên môi cuối cùng cũng tắt. Kỳ Dương híp lại đôi mắt hẹp dài con ngươi, thần sắc khó hiểu mà nhìn Cảnh Hạ sớm đã quên che khóe môi, quái dị mà nói một câu: “Tiểu Hạ tử, tôi còn thật không biết ngày hôm qua cậu bị con biến dị thú biến thái nào tập kích khóe miệng vậy?”
Cảnh Hạ nhất thời đứng lên, cậu đưa tay che hai má, nhỏ giọng: “Khụ… Đêm qua chỉ có muỗi.”
Kỳ Dương bất động thanh sắc nhìn Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình hai người thật sâu một cái, làm chút đánh giá… chỉ thấy người trước thẹn thùng, người sau bình tĩnh. Hắn cười nhẹ câu môi, bất đắc dĩ nói: “Thật sự là một con muỗi vô cùng bự mà.” Mắt thấy Cảnh Hạ chuẩn bị thẹn quá thành giận liền muốn tạc mao, Kỳ Dương lập tức mở miệng nói: “Tôi hôm nay tới, là điều tra một việc.”
Bất đồng với Cảnh Hạ cùng Tần Sở luôn sơ ý lơi lỏng cảnh giác, Kỳ Dương sau khi vào cửa đã khoá chốt ngay lập tức. Ở đây là tầng cao nhất trong phòng bệnh, hiệu quả cách âm hiệu phi thường không tồi, toàn bộ trong phòng chỉ có bốn người, mà Kỳ Dương cũng có cái tự tin, cam đoan rằng đoạn đối thoại kế tiếp sẽ không bị người ngoài nghe được.
Ý trêu chọc trên mặt dần dần thu liễm lại, Kỳ Dương thần sắc đoan chính, nghiêm túc nói: “Tuy rằng ngày hôm qua đã xảy ra một lần, người tôi đã phái đi theo dõi Tô Duy Thượng cũng chưa rút khỏi đó, mà nhiệm vụ duy nhất của anh ta chính là phụ trách ghi lại từng hành động của Tô Duy Thượng, cho nên… Tôi đã phát hiện một sự kiện hết sức thú vị.”
Người mà Kỳ Dương an bài đi giám thị Tô Duy Thượng cũng không phải là một bí mật. Ít nhất, ở đây bốn người đều đã biết. Chuyện này Cảnh Hạ tuy rằng cảm thấy có chút không nhân đạo, nhưng cũng không có ngăn cản, bởi vì chỉ có cách này mới có thể biết được Tô Duy Thượng rốt cuộc đang nắm giữ dị năng kỳ quái gì.
Đương nhiên, sau đó vài ngày, Tô Duy Thượng biểu hiện vẫn luôn thực bình thường, làm cho bọn họ không cách nào bắt được nhược điểm.
Sau khi Kỳ Dương nói những lời này, thì ngay cả Tần Sở luôn luôn cùng hắn không hợp cũng trịnh trọng mà khẩn trương, hỏi: “Tô Duy Thượng cùng tiểu đội của Ngô Kế Thanh ngày hôm qua tại khoảng cách xa nhất khu 80 khu làm nhiệm vụ, thời điểm cuối cùng bọn họ chạy tới thì lúc đó đã không còn uy hiếp gì nữa rồi. Trong quá trình ấy phát sinh điều gì ngoài ý muốn sao?”
“Không.” Kỳ Dương phát ra một tiếng hừ lạnh, cười nói: “Cậu ta đi dọc theo đường mòn thực an phận, không phát sinh bất cứ chuyện gì lạ cả.”
Cảnh Hạ kỳ quái hỏi han: “Vậy xem ra hắn ta rời đi lúc biến dị thú đã bị dọn dẹp?”
“Hắn ta đã dường như đã trộm được vài thứ, mà đáng ra… Hắn không thể có khả năng trộm được.” (Tớ chém nhé nhé nhé.:’>>>
Hoàn