Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 23: Bí mật trong tấm ảnh




Ánh nắng ban mai chiếu vào phần chăn đang nhô lên ở trên giường, thiếu niên ngủ say vẫn không nhận ra mà hít hít mũi, dường như là đang rất ỷ lại vào mùi vị trong không khí, cậu trở mình, cuộn chăn lại cùng một chỗ, thỏa mãn cọ cọ, tiếp tục ngủ say.

Dịch Hạo Thiên buồn cười hôn một cái lên gò má của An Thần, trong con ngươi lạnh băng lóe ra sự cưng chiều không chút che giấu, anh suy nghĩ một chút, đầu ngón tay khẽ động, lập tức có một chiếc đồng hồ xuất hiện trong tay anh.

An Thần mơ mơ màng màng cảm nhận được một khí tức quen thuộc, muốn tỉnh dậy, thế nhưng trong lòng lại tham luyến sự thoải mái này, không đành lòng mở mắt, chỉ muốn chìm đắm trong giấc mộng này, thế là lại nằm một lát, lại cọ một lát.

Dường như gò má đụng phải một vật lạnh lẽo gì đó, đáy lòng An Thần hơi hơi cả kinh, chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt là vật dụng, trang trí không phải rất quen thuộc, nhưng vô hình trung lại khiến cậu thấy rất quen mắt. Cậu mơ mơ màng màng suy nghĩ một hồi, mơ hồ nhớ rõ hôm qua đã uống rượu với Dịch Hạo Nam, trên ban công còn thổi qua một luồng gió lạnh, sau đó… Sau đó, là cái gì nữa?

Vậy nơi này là…

Bỗng nhiên An Thần mở to hai mắt, thoáng bật dậy khỏi giường, phảng phất giống như mới gặp quỷ, bất khả tư nghị mà trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Nơi này là, phòng của Dịch Hạo Thiên!!! Cậu đã nói mà sao lại có thể nhìn quen đến thế cơ chứ…

Thế nhưng, Thượng Đế hỡi, làm ơn hãy nói cho con biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi rồi hả!!!

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, rất hiển nhiên, Dịch Hạo Thiên đang tắm, mà bản thân mình thì đang nằm thẳng cẳng trên cái giường duy nhất trong phòng, không có khả năng Hạo ca sẽ ủy khuất bản thân mình ngủ trên sàn nhà, cho nên tối qua, cậu đã ngủ cùng một cái giường với đại ca hở? [đâu chỉ có thế a!]

Đầu vẫn còn có chút đau, hậu quả của việc ngày hôm qua uống quá nhiều chậm rãi biểu hiện ra, An Thần choáng choáng váng váng bò dậy khỏi giường, chợt phát hiện dưới gối nằm có đặt một chiếc đồng hồ, nghĩ có lẽ là đại ca thuận tay đặt ở đây đi.

Tâm niệm của cậu vừa động, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đang đóng chặt, cầm lấy đồng hồ một cách thần tốc, ấn lạch cạch một trận, lập tức, đồng hồ vang lên một tiếng “tách”, tự động mở ra.

An Thần nhìn thoáng qua cái tấm ảnh khiến người ta mất mặt kia, cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng một lần nữa gặp lại nó, khóe miệng của cậu vẫn nhịn không được mà co quắp một chút.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, An Thần hốt hoảng đóng đồng hồ lại, ném trở về đầu giường. Về phần tấm ảnh? Ha ha, đương nhiên là bị cầm đi rồi! Cậu rất lo lắng, lỡ như ngày nào đó trong lúc nhất thời lòng hiếu kỳ của Dịch Hạo Thiên tăng vọt, gỡ đồng hồ ra nhìn thấy tấm ảnh này… Che mặt, tuyệt đối là cậu sẽ khó giữ được khí tiết tuổi già a, đến cả sau khi chết rồi vẫn sẽ bị người khác chê cười đó.

Vào thời điểm cậu còn đang suy nghĩ vu vơ, Dịch Hạo Thiên đã mở cửa phòng tắm ra. An Thần mang theo vẻ mặt ngây thơ nhìn qua, chỉ thấy Dịch Hạo Thiên để lõa thân trên, bên hông choàng một cái khăn tắm màu trắng, hờ hững đi ra. Trên làn da khỏe mạnh màu tiểu mạch còn mang theo vài vệt bọt nước trong suốt.

“Tỉnh rồi?” Trên gương mặt lạnh như băng của anh nhìn không ra vui buồn.

An Thần sợ hãi lập tức nhảy dựng ra khỏi giường, nào ngờ đứng không vững, chân đạp phải ống quần ngủ trượt một cái, cả người ngã nhào xuống dưới.

An Thần còn chưa kịp hô lên, đã có một đôi tay to lão luyện kéo cậu vào trong lồng ngực trần trụi, nhất thời xoang mũi bị mùi sữa tắm thơm ngát không ngừng vây quanh. An Thần nhướng mày, bỗng nhiên phát giác, hương thơm này cực kỳ quen thuộc, hình như… Lúc cậu vừa tỉnh lại cũng đã từng ngửi thấy từ trên người mình rồi.

Chờ một chút, tối qua cậu uống rượu nên trên người phải mang theo mùi rượu chứ, An Thần rất biết tự lý giải bản thân, cậu tuyệt không nghĩ tới, dưới tình huống đã uống say mình còn nhớ rõ việc đi tắm thay quần áo, sau đó còn bò lên giường ngủ cho được đâu.

Cho nên, nói cách khác, chẳng lẽ thật sự đúng là… Vẻ mặt An Thần cứng đờ, khóe miệng có chút co quắp.

Ánh mắt của Dịch Hạo Thiên ngay từ đầu đã đặt trên người An Thần, chưa bao giờ rời đi. Anh cố ý mặc áo ngủ vào cho cậu trước, có thể là bởi vì nguyên nhân phát dục, cho nên vóc người của thiếu niên không hề cường tráng được như trước đây, quần áo có hơi lớn một chút. Chỉ cần rũ mắt xuống liền có thể thấy được xương quai xanh xinh đẹp trước ngực, cùng với điểm đỏ mê người nào đó.

“Làm sao vậy?” Dịch Hạo Thiên nỗ lực biến thanh âm của mình thành lạnh lùng trước sau như một, khắc chế dục vọng dưới đáy lòng, sau khi đỡ thiếu niên xong, lùi về sau hai bước, làm bộ lơ đãng đi tới trước giường.

An Thần bất an gãi gãi ót, ánh mắt lấp lánh: “Ờm Hạo ca à, đêm qua… Em muốn hỏi, sao em lại, ừm, lại ở chỗ này ạ?”

Dịch Hạo Thiên tiện tay cầm lấy một cái khăn lông xoa xoa tóc, nghe An Thần nói, lông mày nhướng lên, vẻ mặt “cậu nghĩ coi là tại ai đây”, An Thần nhìn thấy vậy thì trong lòng lại càng khẩn trương hơn.

Chẳng lẽ tối qua mình đã thực sự làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì rồi hả, đến mức mọi người phải thỉnh Hạo ca ra trấn áp, vì vậy liền tạo thành tình huống hiện tại?

“Ờm, Hạo ca, em, hình như là do em uống say.” Cho nên ngài đại nhân đừng ghi thù tiểu nhân, không cần chấp nhặt với một con ma men a!

Dịch Hạo Thiên khoát tay, vỗ lên đầu An Thần: “Tôi biết.”

Dịch An Thần: =口=

Cho nên, thân, hiện tại là anh vuốt lông vuốt đến nghiện luôn rồi hở?

Thẳng đến khi rời khỏi phòng của Dịch Hạo Thiên, An Thần vẫn còn có chút choáng choáng váng váng, trở về phòng của mình ngồi một lát, sau đó mới có thể lấy lại tinh thần, đã có chút cảm giác chân thực với việc mình mới đi ra khỏi phòng của Dịch Hạo Thiên.

Dịch An Thần cảm thấy rất kỳ quái, đây là chuyện từ khi cậu có ký ức liền biết. Chỉ cần những đồ vật, địa bàn bị ca đánh dấu là của mình thì tuyệt không cho phép người khác đụng vào.

An Thần vẫn còn nhớ rất rõ, trong nhà đã từng có một hầu gái mới tới không biết quy củ này, quét dọn toàn bộ phòng ốc theo thứ tự một lần, kết quả Dịch Hạo Thiên không nói hai lời đã lập tức thay đổi toàn bộ mọi thứ trong phòng thành đồ mới.

Về phần cô hầu gái kia, nếu như không phải An Thần giúp đỡ cầu xin vài câu, sợ rằng đến cả hai tay cô ta cũng không thể giữ lại, cho dù như vậy cô ta vẫn bị nhổ mất ba cái móng tay tỏ vẻ khiển trách.

Cho nên, lúc An Thần ý thức được với thân phận của Lâm Tử Hiên ở trong phòng Dịch Hạo Thiên cọ cả đêm sẽ có bao nhiêu đáng sợ a, thế mà Hạo ca lại không có trực tiếp quẳng cậu ra ngoài, điều này khiến cậu cực kỳ kinh ngạc.

Rửa mặt một lần nữa, lúc chuẩn bị ra cửa An Thần mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình thế mà lại mặc cái áo ngủ trước kia?!!

Gặp được Đường Văn Triết ở đại sảnh, An Thần có hơi do dự một chút, nhớ loáng thoáng hôm qua người này cũng có ở đây, có lẽ… Anh ta sẽ biết chút gì đi.

“Hả? Chuyện ngày hôm qua à.” Đường Văn Triết nở một nụ cười không có hảo ý, lập tức An Thần cảm thấy rất hối hận vì sao bản thân lại tới hỏi con hồ ly này kia chứ.

“Hôm qua sau khi em uống say, sống chết lôi kéo không tha quần của Hạo ca, khóc hô nếu như vứt bỏ em, em sẽ chết cho anh ấy xem và vân vân, cho nên, Hạo ca không thể làm gì khác hơn là đem em đi.”

An Thần: “…”

“Tiểu Hiên, gần đây có phải em đã xem quá nhiều phim tình cảm rồi không?”

Anh mới xem nhiều phim tình cảm, cả nhà anh mới xem nhiều phim tình cảm đó!!! Không, tuyệt đối là hàng này đang nói dối! Sao cậu lại có thể mất mặt đến thế cơ chứ? Dường như An Thần đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó, chắc ăn mặt của đại ca sẽ đen đến mức có thể nhỏ ra mực luôn a!!!

Cậu vẫn còn sống? Ha ha, thực sự đúng là kỳ tích mà. Cho nên, hồ ly đang nói dối.

An Thần u ám nghĩ, tốt nhất vẫn là đừng nên biết quá nhiều chân tướng của tối qua, dù sao hiện tại Hạo ca không có ý trách phạt cậu, cho nên cứ giả bộ như cái gì cũng chưa từng phát sinh đi, ha ha.

An Thần khởi hành đi đến phòng ăn ăn điểm tâm, Đường Văn Triết thấy bóng lưng của cậu chỉ còn thấp thoáng, xoay người đi về phía tầng ba.

“Đường đội phó.” Bỗng nhiên Trương Tuyết Yến cười khanh khách xuất hiện, trên tay đang cầm một ấm trà nhỏ, “Có cần em đưa trà giải rượu cho tam thiếu hay không, nghe nói tối qua anh ấy rất say nha.”

Sau khi Đường Văn Triết nghe xong, trong lòng cười nhạt, đưa trà là giả, lên tầng ba tìm Hạo ca mới là thật đi. Thực sự là nữ nhân này không khiến người khác bớt lo a, hơn nữa ngày càng không thông minh, mấy ngày này lúc gặp bọn họ cứ hữu ý vô ý lấy lòng, quyến rũ.

Nếu không phải Hạo ca tỏ ý muốn tạm thời sắp xếp chỗ làm cho nữ nhân này, chỉ bằng một cái tính toán nho nhỏ của anh, để ả ra ngoài ăn một bữa cơm đều có thể đi mà không về.

“Không cần, thân thể của tam thiếu tôi rõ ràng hơn cô, nếu cô không có gì để làm, thì đi ra phía sau xem qua căn cứ của những người sống sót một chút đi.” Đường Văn Triết nở nụ cười xa cách, xoay người đi lên lầu.

Trương Tuyết Yến oán hận cắn răng một cái, mấy ngày nay liên tiếp vướng phải trắc trở khiến tâm tình của ả thập phần không xong, rõ ràng ả rất tự tin vào sắc đẹp cùng tướng mạo của mình, ả có loại sức quyến rũ của người thành thục, nhưng hình như hết lần này tới lần khác những người kia cứ làm như không thấy ả, thực sự sai sử ả như một em gái làm công.

Đúng là buồn cười, tốt xấu gì ả vẫn là một dị năng giả hệ thủy đó! Trương Tuyết Yến siết chặt nắm tay, gần như móng tay đã đâm vào lòng bàn tay luôn rồi.

Chỉ cần cho ả một cơ hội, một cơ hội có thể tiếp cận Dịch Hạo Thiên, nhất định ả sẽ có khả năng thực hiện, nhất định là như vậy, trèo lên giường của anh, từ nay về sau trở tay là mây lật tay là mưa [na ná câu hô mưa gọi gió ấy]! Ả muốn đạp toàn bộ những tên không biết phân biệt tốt xấu kia xuống dưới chân mình. Đáy mắt Trương Tuyết Yến hiện lên một tia nham hiểm hung ác.

Bên này, Đường Văn Triết đi lên tầng ba, gõ một cái lên cửa phòng Dịch Hạo Thiên, sau khi được cho phép, mới mở cửa đi vào.

Dịch Hạo Thiên vẫn quấn khăn tắm như cũ, ngồi ở bên giường, trong tay còn đang cầm chiếc đồng hồ quả quýt.

“Sao rồi?” Đường Văn Triết hỏi, trong khẩu khí có một tia vỗi vã mà chính anh cũng không nhận thấy được.

Dịch Hạo Thiên hơi nhíu mày, ném đồng hồ sang. Đường Văn Triết tiếp được, tỉ mỉ kiểm tra phía ngoài của nó một chút, lông mi nhếch cao, con ngươi lóe ra tinh quang.

“Em có thể xem thử sao?”

“Tùy tiện.”

Đường Văn Triết không nói hai lời, ấn ấn một trận, vang lên một tiếng lạch cạch, đồng hồ chậm rãi tự mở ra!

“Đúng là sự thật…” Đường Văn Triết không dám tin chép chép miệng.

Lúc nghe Hạo ca nói, có thể dùng một phương pháp rất đơn giản để loại trừ khả năng 20% còn dư lại.

Bởi vì Dịch Hạo Thiên hiểu rất rõ tâm tư của Tiểu Thần, cho dù đã thay đổi hình dạng, thay đổi thân phận, nhưng chính là tính tình của một người lại không dễ thay đổi và che giấu nhất.

Dịch Hạo Thiên chỉ bằng như vậy đã có thể đủ lí giải Tiểu Thần, cho nên anh biết, sẽ có những lúc Tiểu Thần phải chịu khổ vì cái bệnh sĩ diện của mình, chỉ cần cung cấp cho em ấy một cơ hội, em ấy sẽ không dùng não để tính toán rõ ràng mà đã lập tức chạy đi làm chút chuyện ngu xuẩn.

Cho nên vào lúc cuối cùng anh cố ý để chiếc đồng hồ lại, bởi vì Dịch Hạo Thiên chắc chắn, chỉ cần Tiểu Thần ý thức được chiếc đồng hồ này là của mình, kết hợp với hoàn cảnh cho phép, nhất định em ấy sẽ lấy tấm ảnh mà chính mình cho là rất mất mặt kia ra.

Kỳ thực nếu như tráo đổi vị trí một chút, tuyệt đối Dịch Hạo Thiên cũng sẽ lựa chọn lấy tấm ảnh ra, chỉ cần nhớ tới tấm ảnh trong cái đồng hồ quả quýt, anh liền có cảm giác cực kỳ mất con mẹ nó mặt, có bao nhiêu ảnh hưởng đến hình tượng tiêu sái lãnh khốc của anh chứ a.

Nói chung, quả thực anh đã đánh cuộc thành công, lúc trước Đường Văn Triết đã làm kỹ xảo ngụy trang trên bàn phím ấn mật mã, có thể ghi chép rõ ràng mật mã sau khi An Thần ấn xong, không hề có một lần ấn sai nào cả, như vậy đủ để chứng minh vào lúc người này ấn mật mã có bao nhiêu quen thuộc.

Tiểu Thần…

“Như vậy, tấm ảnh đâu?” Đường Văn Triết nhìn chiếc đồng hồ rỗng tuếch, nhíu mày một cái, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Dịch Hạo Thiên.

Kỳ thực anh đã cảm thấy tò mò từ rất lâu rồi a, ba anh em Dịch gia này, sống chết cũng không chịu hé lộ ảnh chụp bí mật ra, quả thực không khác gì một cọng cỏ đuôi mèo, đâm đến mức anh cong tâm cong phế, ngứa ngáy khó chịu.

Ánh mắt hẹp dài của Dịch Hạo Thiên nhíu lại, Đường Văn Triết lập tức ngừng nói, anh chợt phát hiện, hôm nay tâm tình của Hạo ca tốt hơn bình thường rất nhiều.

Đương nhiên, nếu đã xác định được An Thần trở về rồi thì làm sao tâm tình của nam nhân này có thể không tốt cho được cơ chứ? Lần đầu tiên Đường Văn Triết cảm tạ số mệnh đến thế, cảm tạ trời xanh, cảm tạ Phật tổ Vương mẫu Mẹ Maria [hự, sao những hàng này lại gộp chung với nhau được vậy?], hiện tại anh đã không cần lo lắng đến chuyện một ngày nào đó đột nhiên Hạo ca sẽ trở nên hắc hóa, rồi sau đó bộc phát trung nhị bệnh, A men.

Trung nhị bệnh (hoặc sơ nhị chứng): là một câu thành ngữ của Nhật Bản, điển hình nhất là thiếu niên vào thời kỳ trưởng thành tự cho việc làm và lời nói của mình là đúng. Tuy gọi là bệnh nhưng hoàn toàn không liên hệ với các loại bệnh trong y học. Có vài câu ví dụ cụ thể: “Tôi không giống với người khác”, “Tôi không có sai, thế giới mới sai…”, “Đây mới gọi là trưởng thành”,…

Sau khi Đường Văn Triết rời đi, Dịch Hạo Thiên vẫn không xê dịch khỏi vị trí của mình, khóe môi anh khẽ nhếch lộ ra một nụ cười như có như không, mà giữa rãnh tay ló ra một tấm ảnh chụp nho nhỏ, là lúc An Thần té vào ngực mình Dịch Hạo Thiên đã thừa dịp cố ý ‘mượn’ đi.

Trong ảnh, Tiểu An Thần còn chưa tới ba tuổi, vẫn là một tiểu bánh bao mềm hồ hồ, mặc một bộ quần áo đáng yêu của búp bê, bộ dáng nghiêm trang, hôn một cái bánh bao khác đang nằm ngủ trên giường.

Dịch Hạo Thiên thừa nhận, trong lòng anh rất cao hứng, anh nhận ra cái bánh bao đang nằm ngủ kia chính là mình khi còn bé, tuy rằng không rõ ràng rốt cuộc thì chuyện này xảy ra khi nào, nhưng anh vẫn cảm thấy dưới tình huống mình không biết chuyện gì mà đã chiếm được nụ hôn đầu tiên của Tiểu Thần và vân vân vẫn rất là kích động đó nha.

Đằng sau tấm ảnh mẹ còn lưu lại một hàng chữ: Nụ hôn đính ước của Tiểu Thần và Tiểu Thiên! O(≧▽≦)O

Mẫu thân đại nhân, người thiệt có khả năng tiên đoán đó, tâm tình Dịch Hạo Thiên rất tốt mà nhướng nhướng mày. [hự, tam quan bất chính, mẫu thân đại nhân sẽ khóc mất]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.