Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 6




Sắc mặt Trần Mặc lần thứ hai trầm xuống, hình ảnh Lãnh Túc ôm eo Cố Thần thật sự rất chướng mắt, gã hận không thể chặt bỏ cánh tay đang hoành hành trên eo của Cố Thần xuống. Tuy rằng trong lòng nghiến răng nghiến lợi cỡ nào nhưng với sức chiến đấu của gã thì muốn thắng Lãnh Túc, đó là điều không thể, cho nên gã chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Ngẩng đầu lên muốn nhìn phản ứng của Cố Thần, hắn không những không hề giãy giụa mà trên mặt còn treo biểu tình bất đắc dĩ, điều này kiến trong lòng Trần Mặc có chút trống rỗng .

"A, đã tốt hơn nhiều." Cố Thần bình tĩnh trả lời, nhìn khuôn mặt ôn hòa này, hắn thật sự không kiếm ra được sự tương dồng với khuôn mặt lãnh huyết mà kiếp trước mình nhìn thấy.

"Vậy ngươi......" Trần Mặc do dự một chút, áp lực mà Lãnh Túc tạo ra thật sự rất lớn, nhưng gã vẫn dùng tốc độ nói nhanh nhất để dò hỏi: "Ngươi có muốn gia nhập vào tiểu đội của ta không? Chỉ cần ngươi muốn ta lập tức đi xin cấp trên, ngươi không cần tham gia tuyển chọn, trực tiếp tiến vào."

Trần Mặc vừa dứt lời, Cố Thần rõ ràng cảm giác được bàn tay to trên eo kia đột nhiên căng thẳng, phía sau liền truyền đến một cổ khí lạnh. Cố Thần hai mắt trợn trắng yên lặng hướng lên trời, nha, ta chính là người bệnh! Muốn ta đi gặp lão tổ tông hay sao mà dùng sức lớn như vậy !

Cố Thần mỉm cười cự tuyệt: "Cám ơn ý tốt của ngươi, bất quá không cần, ta đã đáp ứng cùng đi với Lãnh Túc rồi." 

Vừa dứt lời, cánh tay trên eo liền buông lỏng một ít, khí lạnh cũng lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Cố Thần yên lặng vươn tay ra sau, ở trên eo Lãnh Túc hung hăng nhéo một cái.

"Tê ――" Cố Thần hít ngược một hơi khí lạnh: "Cái đệt, sao thịt lại cứng đến như vậy?!?"

Hắn không dấu vết thu ngón tay lại, yên lặng rơi lệ đầy mặt. Đánh chết hắn cũng không thừa nhận, kỳ thật hắn đang rất ghen tị, dáng người Lãnh Túc cư nhiên lại tốt như vậy! Trên eo cả một vết thẹo cũng không có, da thịt còn cứng hơn sắt nữa TAT.

Lãnh túc kéo tay hắn qua nhìn, chỉ là đầu ngón tay đỏ một chút, đau lòng nói: "Về sau đừng có cấu như vậy, đau tay thì phải làm sao, sau này trực tiếp cắn xuống là được."

Cố Thần: "......." Những lời âu yếm này muốn nói là nói được sao?! Đột nhiên cảm thấy có chút nóng mặt a......

Vì che dấu ửng đỏ trên mặt, Cố Thần rầm rì một tiếng, ngạo kiều ném cho Lãnh Túc một cái ót. Quay đầu nhìn về phía trước, Cố Thần lúc này mới nhớ tới ở cửa còn một cái bóng đèn thật lớn đang chiếu sáng!

Trần Mặc nhìn thấy cảnh hai người "liếc mắt đưa tình", mạc danh kì diệu cảm thấy thực chói mắt. Trong lòng tim đập rất nhanh, cảm giác giống như đồ vật thuộc về chính mình bị người khác đoạt đi vậy. [ vãi cả đồ vật =.=] Loại cảm giác này thực khó hiểu, Trần Mặc xoa xoa ngực, cảm thấy đáy lòng vắng vẻ.

Miễn cưỡng hướng Cố Thần nở một nụ cười: "Vậy quên đi. Ta còn có việc, muốn đi về trước. Về sau nếu ngươi gặp phải chuyện gì, nhớ đến tìm ta, ta nhất định sẽ hỗ trợ."

Lời còn chưa dứt, Lãnh Túc đã lạnh lùng mở miệng: "Người của ta, ta tự nhiên sẽ bảo vệ, không cần ngươi phải nhọc lòng."

Trần Mặc sửng sốt một chút, trong mắt xẹt qua một tia ám quang, không nói cái gì nữa trực tiếp rời đi.

Cố Thần qua đầu lại, hai mắt lấp lánh sùng bái mà nhìn Lãnh Túc, thiếu chút hắn đã vỗ tay.

"Quá khí phách, ta thích!"

Lãnh Túc nghe vậy liền nhướng mày, không chút áp lực nhận lời khen từ Cố Thần.

.

Lãnh túc mang theo Cố Thần tới nơi tiểu đội của mình đóng quân, dưới ánh mắt kinh hãi của toàn bộ cấp dưới, đưa hắn vào phòng ngủ của chính mình.

Ngọa tào, đội trưởng từ khi nào bình dị gần gũi như vậy? Chẳng những tự mình dẫn dắt, hơn nữa cư nhiên còn đem người mang vào phòng của mình?!

Một tiểu binh dáng người nhỏ gầy vẻ mặt kinh tủng, run rẩy mà vươn một ngón tay thọc thọc bên cạnh người: "Ta có phải hay không xuất hiện ảo giác......"

Người bên cạnh nửa ngày cũng không phản ứng, tiểu binh nhỏ gầy nhìn tên đó một cái, mới phát hiện hắn đã dại ra.

"Cái định mệnh! Tận thế lần thứ hai đến rồi sao.............!!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.