Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn

Chương 27: Chương 27





Trước đây cô đã đọc sơ qua hướng dẫn du lịch đến đảo L, tập trung vào tình hình của Vọng Hải Sơn.

Vọng Hải Sơn rất lớn, ngoài một số khách sạn nổi tiếng còn có rất nhiều nhà nghỉ và nhà dân, cho dù cô có di chuyển theo đám đông đến đó, cô cũng có thể tìm được nhà nghỉ hoặc nhà dân ít người để ở lại và tiếp tục đi đơn lẻ.

Lùi lại một bước, cho dù ký túc xá, nhà nghỉ, khách sạn đều kín chỗ, cô cũng sẽ không ở chung phòng với người khác, cùng lắm là tìm một nơi thích hợp để dựng lều cắm trại.

Cấu hình lều trại của cô có thể trực tiếp đối mặt với khí hậu vùng địa cực, sử dụng ở đây hoàn toàn không thành vấn đề, sau đó thì tùy theo tình hình mà tìm cách rời khỏi đảo L.

Mười phút sau, người đăng ký nhận thẻ được nhân viên khách sạn dẫn xuống tầng 5, cánh cửa căn phòng cuối hành lang tầng 5 lúc này đã mở, do vị trí đặc biệt nên căn phòng này có ban công hình tam giác siêu rộng, lúc này toàn bộ đồ đạc của khách trong phòng đã được chuyển đi, cửa trượt ra ban công cũng được dỡ bỏ.

"Đợi lát nữa thuyền tới , chúng ta sẽ đi xuống từ ban công, mọi người vui lòng kiểm tra quần áo, giày dép và đồ đạc của mình, hãy nhớ mặc quần áo thuận tiện cho việc di chuyển.


”Nhân viên khách sạn đưa họ xuống mở miệng nhắc nhở, nhóm đầu tiên ngồi thuyền cứu hộ có hai mươi người, bao gồm cả đám Vưu Khê và những người khác.

Hầu như tất cả những người bị thương trong khách sạn đều có tên trong danh sách rời đi này, năm người bị thương nặng đang nằm ở phòng bên cạnh, bởi vì năm người này chiếm nhiều không gian nên chỉ có hai mươi người được đưa lên thuyền đầu tiên, nếu không đã có thể đưa nhiều người lên thuyền hơn.

Cũng may có tổng cộng ba con thuyền cứu hộ, nếu chia thành từng đợt thì nhiều nhất là bốn chuyến hẳn là có thể đưa mọi người ở khách sạn rời đi.

Nhóm người đầu tiên lên thuyền đều là phụ nữ, trẻ em và người lớn tuổi, họ không quen biết nhau, lúc này mỗi người đang tìm một chỗ ngồi đợi trong phòng, Nguyên Kỳ tới góc ban công mở túi vải ra và cho con trai ăn sáng.

Viên Viên tuy nhỏ nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí căng thẳng, ôm lấy cổ Nguyên Kỳ, dùng giọng sữa nói vài câu rồi nhận lấy sữa ngoan ngoãn uống, uống mấy ngụm thì nhớ ra mẹ mình, lại đưa đến miệng cô ấy, dùng sức ép cô ấy uống, Nguyên Kỳ uống hai ngụm tượng trưng.


Hộp sữa nhanh chóng hết, Viên Viên còn muốn uống thêm.

"Viên Viên, ngoan, con đã uống một hộp rồi, hộp kia giữ lại để lên thuyền uống được không?”Họ đang nghỉ phép, đồ ăn có thể mua khắp nơi trong khách sạn và khu vực xung quanh nên trong phòng cũng không có nhiều đồ ăn, phần lớn đồ ăn trong balo là đồ ăn vặt của con trai như bánh quy, phô mai que, kẹo! phần ăn nhỏ căn bản không có cách nào có thể lấp đầy bụng được.

Trong trường hợp này, càng có nhiều thức ăn xung quanh thì sẽ càng cảm thấy an toàn hơn.

Cô ấy có thể chịu đói nhưng con trai thì không thể.

Bàn tay mũm mĩm của Viên Viên đã chạm vào hộp sữa khác, Nguyên Kỳ vừa nói xong thì bé quay lại nhìn cô ấy, sau đó bàn tay mũm mĩm lưu luyến sờ hộp sữa rồi ngoan ngoãn rụt về: “Vậy mẹ cất đi giúp con.

”“Ừ, Viên Viên thật ngoan.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.