Lão viện trưởng!
Dịch: Tĩnh Luân
Biên:songthanhsang
Điều này khiến cho Tần Phong thuận tiện hơn.
Hắn suy nghĩ một chút, mới tìm tới giường của mình, lấy ra vật dụng giặt tẩy để đi đến phòng tắm tập thể.
Đem Tiểu Bạch từ trong túi móc ra, tiểu gia hỏa so với đêm qua bộ dạng vừa ra rời nhỏ bé yếu cuối, thì bộ dáng bây giờ nhìn hoàn toàn khác nhau.
Lông tơ trắng như tuyết đều tung xõa ra, không hề lai tạp một chút màu xám, hai con mắt đen tuyền mở ra, trên đầu hai lỗ tai nhỏ đều dựng đứng hết lên.
"Chờ một chút!" Tần Phong lần nữa sờ tay vào túi mới phát hiện bên trong ngoại trừ Tiểu Bạch ra hoàn toàn không tìm thấy năng lượng hạch tâm mà hắn trước đó bỏ vào.
Phải biết rằng cái lõi năng lượng hạch tâm này Tần Phong không có bán cho Tiết Hưng Phúc chính là giữ lại để cho bản thân sử dụng.
Thoáng nhìn một vòng, bên trong túi còn có một vài chỗ ẩm ướt, Tần Phong đem ánh mắt đặt trên người Tiểu Bạch.
"Ngươi đem năng lượng hạch tâm ăn rồi?"
"Anh anh!"
Ánh mắt Tiểu Bạch mang theo chút chột dạ, đôi mắt đen nhánh né đi ánh mắt chất vấn của Tần Phong.
Dưới ánh mắt như vậy Tần Phong cảm thấy lời trách cứ đều không thể nói ra khỏi miệng.
"Quên đi, ngươi không cóchổ nào không thoải mái thì tốt!"
Năng lượng hạch tâm xem như rất lớn, nếu bởi vì tham ăn mà Tiểu Bạch không chịu nổi bạo thể mà chết, đây mới chính là vấn đề mà Tần Phong lo lắng.
"Ngươi ở chỗ này một chút, ta một hồi sẽ mang ngươi ra ngoài!"
Tần Phong đem Tiểu Bạch đặt ở trong chậu, còn mình thì vọt thẳng đến vòi tăm nước lạnh.
Sau khi sơ tẩy bộ y phục chiến đấu một chút Tần Phong mới thay quần áo sạch sẽ, những bộ quần áo này sớm đã bị giặt đến cho phai màu đến ngà trắng, lộ ra sự cũ kỹ, như vậy lại khiến cho khí tức lăng lệ trên người Tần Phong giảm xuống bớt."
Làm xong mọi chuyện Tần Phong mang Tiểu Bạch đặt vào bên trong ba lô chiến đấu hướng phòng làm việc của viện trưởng đi đến.
Chỉ là không nghĩ tới, vừa đi đến cửa phòng liền nghe được âm thanh tiếng cười bên trong truyền đến.
"Tốt tốt tốt, vậy ta liền ngóng trông tiền đồ của các ngươi ngày càng tốt, còn hồi báo cái gì, cũng không cần!"
Thanh âm quen thuộc truyền đến, Tần Phong nghe dó chính là giọng nói của lão viện trưởng.
Lâm Đức Vinh hiện tải cũng đã lớn tuổi, hắn hiện tại đã tám nươi, là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, nghe nói là một thành viên của một thế hệ còn tham dự qua d cho niên kỷ đã tám mươi tuổi, là một cái đức cao vọng trọng lão tiền bối, nghe nói đã từng có thé hệ còn tham dự qua phát kiển trăn cứ kiến trúc.
Bây giờ, hắn đảm nhiệm vị trí viện trưởng cô nhi viện cũng đã ba mươi năm, đây mặc dù không phải là một chức vu tốt gì nhưng thiểu không có lỗi với hắn tài năng.
Nhưng sự bao dung, nhân từ của hắ để trong cô nhi viện tràn đầy hi vọng.
Dù là cái này bên trong lại khổ, Tần Phong như cũ cảm thấy, đây là một lát ở trong đều đáng giá dư vị an toàn mái nhà ấm áp.
Bên trong phòng làm việc của Viện trưởng không khóa cửa, Tần Phong nhìn hai người một chút sau đó thu liễm nụ cười.
Lại là Trần Minh!
Chỉ là trong nháy mắt, thần sắc biểu cảm của Tần Phong lần nữa biến trở về bộ dáng lúc ban đầu, tại cửa ra vào gõ nhẹ.
"Đông đông đông!"
Trong môn, Lâm Đức Vinh cùng Trần Minh đều nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Tần Phong.
"Tần Phong, ngươi cũng tới?" Lâm Đức Vinh tựa hồ sớm có chủ ý "Cũng chuẩn bị làm thủ tục sao?"
"Ừ? Trần Minh cũng vậy sao?" Tần Phong nhìn về phía Trần Minh.
Biểu lộ của Trần Minh trong một nháy mắt xấu hổ, bên ngoài hắn với Tần Phong cùng cô nhi viện có quan hệ rất tốt, chuyện ngày hôm qua phát sinh như vậy hắn lại là kẻ đầu tiên chạy trốn, trong lòng luôn cảm thấy có một chút chột dạ.
"Đúng vậy a, Tần Phong ngươi cũng dự định dọn ra ngoài? Ngươi thức tỉnh dị năng?" Trần Minh ra vẻ bình tĩnh nói, đem chủ đề dời đi một chút, đồng thời trong lòng cũng để ý Tần Phong có phải hay không đã thức tỉnh dị năng.
"Không có!" Tần Phong trực tiếp phủ nhận "Còn ngươi, làm sao hiện tại liền muốn dọn ra ngoài rồi?"
Khóe miệng Trần Minh lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ đầy đắc ý.
"Vào ngày hôm qua ta gặp được một tiểu đội dong binh đoàn có ý dự định muốn thu lưu ta, sau này ta sẽ là thành viên trong tiểu đội nên có thể ra ngoài cùng ở trọ với bọn hắn!"
Nhà trọ tự nhiên cùng với phòng ngủ của cô nhi viện khác biệt, cho nên đãi ngộ như vậy, xem như là rất tốt.
"Đúng vậy a, Trần Minh tìm được một tiểu đội cũng xem như không sai biệt, Tần Phong, ngươi có hay khoog cũng dự định gia nhập vào một tiểu đội dong binh, nếu không để cho Trần Minh giới thiệu một chút đi, sau này hai huynh đệ các ngươi cũng có thể trợ giúp lẫn nhau!"
Lâm Đức Vinh vội vàng nói.
Trên gương mặt của Trần Minh có chút cứng ngắc, nhớ đến ngày hôm qua chuyện mà tiểu đội dong binh nói cho hắn biết, khiến hắn lộ ta một chút không được tự nhiên.
"Cái này ta nói không tính đâu, phải hỏi ý kiến của đội trưởng một chút, vì hôm qua ta nghe thành viên trong đội nói hiện tại đã tìm đủ người!"
Trong lòng Tần Phong cũng cười lạnh, người như vậy, hắn không dám nhận là huynh đệ.
"Ta hiện tại còn chưa muốn gia nhập vào tiểu đội dong bình, có lẽ ta sẽ đến học viện cao hơn để học tập!"
"Thế nhưng học phí của cao đẳng học viện rất đắt mà nếu như ngươi thật sự muốn đi học ta có thể liên lạc với một vài tập đoàn ký kết hợp đồng hợp tác bồi dưỡng, sau khi ngươi tốt nghiệp thì có thể gia nhập vào tập đoàn để làm việc, cái này cũng khá tốt!"
"Lão viện trưởng, không cần, chuyện này bản thân ta sẽ nghĩ biện pháp!" Tần Phong không nguyện ý để Lâm Đức Vinh dựa vào phần nhân tình này, huống chi lấy ký ức mười năm tương lai trong đầu của hắn thì hắn cũng không muốn tham gia vào mấy cái tập đoàn như vậy, vì người khác may áo cưới.
"Tốt vậy ta hiện tại trước làm thủ tục cho ngươi!"
Nhìn lão viện trưởng công việc lu bù lên, Tần Phong nhìn Trần Minh đang đứng một bên hỏi "Tiểu đội mà ngươi gia nhập gọi là gì?"
"Gọi là tiểu đội kết thúc!" Trong lòng Trần Minh có chút cảnh giác, nhưng không dễ lừa gạt Tần Phong, chỉ có thể nói ra.
"Hừm, tên rất hay!" Nhưng trong lòngTần Phong dấy lên phẫn nộ ngập trời.
Lúc trước, mình cửu tử nhất sinh mới thoát ra khỏi phòng thí nghiệm, trở về căn cứ phía bắc, lúc đó Chu Hạo đã chết, hắn không có chỗ nương tựa, tự nhiên là trở về cô nhi viện.
Chỉ là không nghĩ tới, khi vừa trở lại cô nhi viện Trần Minh nhìn thấy bản thân bị thương đang dưỡng thần sắc không bình thường liên quay đầu đi gọi điện thoại.
Đến bây giờ, Tần Phong vẫn còn nhớ tới mấy câu nói lúc đó của Trần Minh.
"Đội trưởng, các ngươi không phải đem Tần Phong bắt đi làm thí nghiệm sao? Hắn làm sao còn sống mang về?"
"Vâng, hắn bây giờ đang ở cô nhi viện!"
"Tốt, được, được, ta sẽ nghĩ biện pháp lưu hắn lại, các ngươi mau tới đây..."
Có thể nghĩ, Tần Phong phẫn nộ đến cỡ nào, nhưng thương thế của hắn còn không có dưỡng tốt, hết sức yếu ớt, căn bản không thể nào là đối thủ của Trần Minh.
Thế là hắn trốn thoát trong đêm, rời đi Thừa Dương thị.
Mà người Trần Minh kêu là đội trưởng, chính là một thành viên của phòng thí nghiệm phi pháp kia, mà tiểu đội kết thúc cũng chính là tiểu đội lệ thuộc vào liên minh phản loài người, đó là gián điệp ẩn nấp trong nơi tập trung.
"Xem ra hiện tại Trần Minh còn không biết chân tướng sự thật về tiểu đội dong binh này, bất quá qua nửa tháng kế tiếp hắn chắc hẳn sẽ hiểu rõ!"
"Nhưng thay vì giúp hắn giữ bí mật ngược lại hắn lại lần nữa muốn giét mình, người như vật thật sự là quá đáng sợ, dù sao chúng ta ở Triêu Tịch cùng nhau đã nhiều năm như vậy!"
"Đã như vậy, hiện tại càng không thể để cho đối phương biết, chuyện ta thức tỉnh dị năng!"
Chẳng những là hắn không thể nói, bây giờ Tần Phong còn thay đổi vận mệnh của Chu Hạo, nếu như Chu Hạo thật sự thức tỉnh dị năng, vì phòng ngừa phòng thí nghiệm ra tay với hắn, Tần Phong cũng phải giúp Chu Hạo giấu diếm.
Tần Phong tuyệt đối không thể, để cho huynh đệ chân chính của mình cũng bị hãm hại.
"Tốt, cho ngươi!" Lâm Đức Vinh đem chỉnh lý tốt tư liệu, giao cho Tần Phong.
"Cám ơn lão viện trưởng, qua mấy ngày nữa ta sẽ sang đây nhìn ngươi!" Tần Phong nói, đây không phải lời khách khí, qua mấy ngày, hắn nhất định phải đến xem lão viện trưởng.
Chính là ngày Lâm Đức Vinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.