Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 23: Nghi ngờ




Edit: Cu

Buổi tối, vấn đề lại tới, biệt thự đám người Cao Sóc ở đã đủ quân số, không còn thừa phòng nào trống cho An Tử Lâu, Lâm Thanh nguyên bản rất rộng lượng mà nhường phòng mình cho An Tử Lâu, đáng tiếc An Tử Lâu lộ vẻ ghét bỏ căn phòng của hắn, nói gì cũng không muốn vào.

Lâm Thanh còn đang định lý sự, hắn đỏ mắt đứng trước mặt thanh niên, như là một kẻ đáng thương vừa bị bắt nạt, “ A Lâu, tôi chỉ không muốn cậu sang bên đối diện ở, phòng trống bên đó toàn là sáu người một phòng, sao cậu lại không chấp nhận ý tốt của tôi.’

Cảm giác của An Tử Lâu đối với Lâm Thanh, nói thế nào, rất vi diệu, sao một người lại có thể yếu đến nỗi động chút là khóc, nước mắt cũng chỉ chực rơi xuống, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Thanh, cậu đều cảm thấy rất ngứa tay, rất muốn đấm sưng đôi mắt sắp sửa rơi lệ kia, đã yếu còn không cố gắng sống sót, cần bị đào thải, sau đó treo trên cây thị chúng, như vậy, đám đàn em mới không sa đọa, nhưng đáng tiếc, boss không cho cậu ra tay, không thì, sau đó nói với boss đi.

Lâm Thanh vốn định cho mọi người bất mãn với An Tử Lâu, tuy rằng thực sự có một số người bất mã với sự càn rỡ của An Tử Lâu, mà không biểu vì sao, lúc bị đôi mắt đen kịt sóng lớn cũng chẳng sợ của thanh niên nhìn chằm chằm, hắn lại có một cảm giác lạnh cả người, lần này hắn càng uất ức, quay đầu nhìn về phía Cao Sóc: “Anh Sóc, em làm sai chỗ nào?”

Đôi mắt nhỏ ngượng ngùng e lệ kia, mang theo oan ức cùng ý muốn nói lại thôi, nhìn khiến cả người Cao Sóc chẳng dễ chịu, chỉ cảm thấy da gà trên người cũng đua nhau nổi lên, hắn im lặng quay đầu làm bộ không thấy, trái lại trong lòng lại trở nên cảnh giác, người tên Lâm Thanh này trước đây là một thiếu niên trầm mặc ít nói tốt bụng.

Sở dĩ hắn để cậu ta cùng Tôn Dương quản lí vật tư của đoàn lính đánh thuê, cũng bởi người này rất được lòng của mọi người, hơn nữa, Tôn Dương ở trên đường vô tình cứu cậu ta, Lâm Thanh cũng chỉ nói nhiều một chút với Tôn Dương, vì sao hắn mới ra ngoài một chuyến, sau khi về người này lại có thay đổi lớn đến như vậy?

Lúc đầu còn tưởng rằng việc bọn họ gặp nạn khiến cảm xúc ẩn giấu của Lâm Thanh bùng nổ, nhưng mấy ngày này quan sát lại thấy không đúng, ví dụ lấy ngay cái vẻ mặt này, trước đây tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt Lâm Thanh, đến cũng thì đã xảy ra chuyện gì? Xem ra cần điều tra một chút.

Nghĩ như vậy, Cao Sóc liền quay đầu, không tiếng động quan sát thiếu niên trước mặt, khuôn mặt này chắc chắn là Lâm Thanh, ngay cả vết tích bên thái dương cũng giống y đúc, trên mu bàn tay có vết thương do bị đoa chém để lại, chiều cao béo gầy các loại cũng không có gì thay đổi, hắn nhàn nhặt nói: “Không có chuyện gì, Tiểu Lâu là người như vậy, cậu đi ngủ trước đi, phòng ở để tôi sắp xếp.”

Trong lòng Lâm Thanh mặc dù rất không phục. mà trên mặt chỉ dám ai oán cắn môi nhìn Cao Sóc, lưu luyến bước từng bước về phòng mình, nghe thấy tiếng đóng cửa, Cao Sóc luôn không sợ trời không sợ đất vậy mà có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, loại ánh mắt này quả thật không muốn nhìn thấy lần hai.

An Tử Lâu thấy người mình muốn đánh đi rồi, mắt chuyển về phía Cao Sóc nói: “Tôi muốn ở phòng của anh, là phòng nào vậy?”

Cao Sóc chỉ vào phòng mình, dưới ánh mắt hiểu rõ của Tôn Dương cùng thanh niên đi vào phòng, cửa vừa mới đóng lại, đột nhiên thanh niên nhảy đến giữa phòng, cả người uốn éo, một giây sau, hay cái xương tay từ trong áo chạy ra, tiếp theo là xương đùi bay ra ngoài, sau đó xương ngực cùng đầu lâu nhún nhảy theo phía sau, quần áo mất đi điểm tự trượt rơi trên đất,

Sau phần xương như ngựa hoang thoát cương, chạy loạn trong phòng, một hồi xếp thành chữ, một hồi xếp thành chữ thập, thậm chí cuối cùng còn có thể nhảy múa có tiết tấu, nhìn kĩ, cũng thật là đang nhảy, cũng không biết học ở đâu.

Cao Sóc trong lúc thanh niên biến thân, đã nhanh tay lẹ mắt kéo rèm cửa sổ lại, nhìn thanh niên vui không kìm lại được chỉ biết bất đắc dĩ, bảo sao lại muốn tới phòng của hắn, xem chừng đã rất muốn biến thành xương khô, lại nhớ lời dặn của hắn, cho nên mới chịu đựng.

Ngoài phòng, Tôn Dương chỉ vào phòng Cao Sóc nói với đám Dư Khôn: “Tôi nói hai người họ có một chân, các cậu còn không tin, nhìn đi, ở cũng ở cùng nhau.”

Nói xong bỗng lộ ra một nụ cười đáng khinh vô cũng với Trình Phỉ Phỉ, nói: “Phỉ Phỉ,, không bằng hai chúng ta ở cùng nhau đi? Bồi dưỡng tình cảm trước.”

“Cậu chắc chắn muốn ở cùng tôi?” Trình Phỉ Phỉ ngoài cười trong không cười nhìn Tôn Dương, nắm tay tùy ý đấm vào tường một cái, trên tường lập tức có thêm một vết lõm hình nắm đấm.

Tôn Dương lắc đầu như trống bỏi, chỉ sợ Trình Phỉ Phỉ cũng cho hắn một quyền lên người, nhỏ giọng lầm bầm: “Thật là một cô gái bạo lực, sau này sao gả ra ngoài được, nhìn lúc tôi còn để ý cô, chẳng phải nên chạy đến lấy lòng hay sao”

Trình Phỉ Phỉ hơi dương cằm về phía Dư Khôn, mau đem tên ngốc nhà cậu đi, Dư Khôn nhún nhún vai, đi qua đem Tôn Dương kéo đi, sau lưng, Trình Phỉ Phỉ cho hắn một nắm tay cổ vũ, sau đó một chân đá văng cửa phòng ngủ của mình, lúc vào còn cười mắng một câu: “Mẹ, tận thế, đàn ông tốt đều làm gay, phụ nữ bọn tôi phải làm sao?”

Bận cả một ngày, Cao Sóc cũng mệt mỏi, lúc hắn tắm rửa xong vào lại phòng ngủ, sáu bộ phận xương vẫn đang tán loạn khắp nơi, không hề có chút ý dừng lại nào, nghĩ một lúc mở miệng nói: “Cậu cũng đi tắm đi, trời cũng muộn lắm rồi, ngủ sớm một chút.”

Bộ xương khô dừng lại, đầu lâu bay đến giữa không trung, đôi mắt trống trơn dòm Cao Sóc, phát ra tiếng kèn kẹt, sau đó sáu bộ phận xương đem mình ráp lại, vừa đi vừa nhảy  vào phòng tắm, Cao Sóc mới vừa nằm trên giường vài phút, liền nghe thấy tiếng bùm bùm trong phòng tắm.

Hắn mới nhớ thanh niên vừa mới từ xương khô biến thành người, một chút thường thức còn hỗn loạn, vội vàng mở của phòng tắm, liền thấy một bộ xương vàng chói lọi đang nghịch trong phòng tắm đầy bọt, soi gương làm mấy động tác quái lạ, thấy hắn vào, còn dùng móng vuốt vẩy thật nhiều bọt đến trước mặt Cao Sóc.

An Tử Lâu nhìn mình trong gương, khung xương đường nét trôi chảy, màu vàng lấp lánh, nuột nà không có một chút tạp chất, quả thật sắp bị sự đẹp trai của mình làm cho khóc.

Cao Sóc vỗ bay bọt trên tay, chỉ vào bồn tắm nói: “Mau tắm đi, tắm xong ngủ, nếu không ngày mai không có socola ăn.”

Hắn vừa nói thế An Tử Lâu lập tức hành động, tất cả các bộ phận xương khô lao vào bồn tắm, sau đó biến thành người đứng trong bồn vốc nước, đôi mắt mèo to tròn còn lấp lánh nhìn Cao Sóc nói: “Ngày tôi còn muốn ăn mứt quả.”

Nhìn xuân sắc vô biên trong bồn tắm, Cao Sóc mới nhớ tới thanh niên mới biến thành xương khô, không có quần áo trên người, liền vội vàng xoay người ra cửa, dùng tốc độ nhanh nhất đem cửa phòng tắm đóng lại, nhưng trong đầu, cảnh sắc vừa thoáng qua vẫn cứ tua đi tua lại.

Hắn cảm thấy mình nên nói cái gì đó, vì vậy đứng trước cửa phòng tắm la lớn: “Chút nữa đi ra phải biến thành bộ xương khô, áo tắm để trên ghế salon, mặc áo tắm xong mới được biến về thành người.”

Mãi đến khi trong phòng tắm truyền ra tiếng phụ họa của thanh niên, Cao Sóc mới yên tâm đi mất, giường phòng ngủ rất lớn, Cao Sóc nằm một bên, đáng ra rất buồn ngủ, nhưng bởi thanh niên nháo trò, bõng nhiên có chút mất ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, Cao Sóc mơ một giấc mơ, trong mơ thanh niên không mặc quần áo đi về phía hắn, bỗng nhiên bổ đến, hôn lên môi của hắn.

Chỉ là môi thanh niên quá cứng, đụng làm hắn đau, cảm xúc trên môi cũng chẳng phải mềm mại, mà là cảm giác cứng rắn lạnh lẽo, dường như giấc mơ quá mức chân thực, Cao Sóc mở mắt ra, một cái đầu lâu to bự hiện lên trước mặt hắn, trong nháy mắt, cho nên bao nhiêu kiều diễm cũng biến mất luôn.

Cao Sóc thở dài, ngồi dậy nhìn, hóa ra thanh niên không nghe lời hắn, cả người vẫn là bộ xương vàng chói lọi, giống như vỡ vụn, chia làm sáu khối rải rác nằm trên giường, xương đầu đối diện với mặt của hắn, đưa tay gõ gõ lên đầu bộ xương, Cao Sóc đứng dậy rửa mặt, về phòng ngủ, nói với bộ xương khô trên giường: “Xuống tầng ăn sáng!”

Xương khô lập tức nhảy dựng lên, chui vào quần áo để trên ghế salon, sau khi biến thành người, cho Cao Sóc một nụ cười rực rỡ: “Boss, sao lúc anh ngủ vẫn cứ nói muốn giúp tôi tắm? Tôi vẫn chờ anh tắm xương mãi, kết quả anh căn bản chẳng để ý đến tôi.”

“…” Cả người Cao Sóc cứng đờ một lúc, sau đó giả vờ không nghe thấy An Tử Lâu nói, nhanh chóng đi khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.