Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 14: Tui tên là An Tử Lâu




Edit: Cu

Beta: Cu

Sau khi tiêu diệt xong dây leo gai hút máu, căn cứ quân sự đã gần ngay trước mắt, chậm trễ lâu như thế, đoàn người cuối cùng cũng đi đến cổng lớn của căn cứ quân sự, cửa lớn rắn chắc đúc bằng sắt thép, chiết xạ ra một chút ánh sáng dưới nắng, xung quanh có một ít zombie lang thang.

Con zombie cấp ba duy nhất vừa mới thấy mọi người đã lập tức xông lên, thanh niên đi đầu tiên, nhìn thấy zombie nhào về phía cậu, nắm chặt tay, đấm một đấm ra ngoài, sức mạnh mạnh mẽ ấy đem con zombie đập bay ngược ra xa rơi trên đất, rơi xuống đất còn đập đất lủng thành một cái hố to.

Zombie giãy dụa, rít gào vài tiếng muốn từ trong hố bò ra ngoài, thanh niên phi thân xông lên, đạp tới một đạp, zombie lại rơi lại vào hố, thanh niên nhìn nhìn nắm đấm của mình, theo như sức mạnh gốc của cậu, đấm một đấm này, zombie hẳn là đã biến thành bột phấn, “Thật yếu!”

Thanh niên cực kỳ không hài lòng với bộ dạng mới, sức mạnh của cậu bị kìm hãm hơn nửa, bộ thân thể này vừa trắng vừa mềm lại vừa sưng vừa mập, ngoại trừ có thể ăn được đồ ngon, lẽ nào chẳng còn một chỗ nào có ích?

“Yếu? Cậu ngưng đả kích người khác có được hay không?” Tôn Dương chỉ con zombie dưới chân cậu thanh niên nói: “Cậu có biết hay không, đây là zombie cấp ba, muốn đối phó với nó tôi phải rất cẩn thận mới được.”

Zombie lại một lẫn nữa nỗ lực bò dậy, chỉ một chút nữa là có thể đứng lên, thanh niên lại bồi thêm một đạp, đôi mắt mèo nhìn thẳng vào Tôn Dương, chỉ cần nhìn cái vẻ mặt này Tôn Dương biết ngay thanh niên định nói gì, quả nhiên, thanh niên bày ra bộ mặt ghét bỏ nói: “Bởi vì cậu là gà giò!”

“Tôi có chỗ nào yếu, dị năng giả cấp ba trong căn cứ không nhiều lắm được chứ, hơn nữa tôi còn là song hệ dị năng giả, dị năng của cậu là gì, bày ra xem nào.” Tôn Dương vừa nhảy vừa chỉ vào thanh niên.

Zombie lại một lần nữa nỗ lực bò dậy, lại một lẫn nữa bị đạp xuống, thanh niên bỗng nhiên như là hiểu rõ chỉ vào dáng vẻ của Tôn Dương nói: “Đồ ngốc*!”

*Nguyên văn là “đùa bức”: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những người có hành động khôi hài mang theo chút dễ thương, nếu nói từ này với người lạ thì nó mang nghĩa “đồ ngu”, còn với bạn bè thì mang theo nghĩa trêu chọc. Còn có thể hiểu như là kẻ dở hơi. *baidu*



“Cậu nói cái gì?” Tôn Dương la lên một tiếng, bị Dư Khôn lôi đi, cái chỉ số thông minh này cũng thực là, Cao Sóc nhìn thanh niên, trong mắt lóe lên một nụ cười.

“Anh cũng là gà giò!” Thanh niên cũng chỉ vào Cao Sóc nói một câu như vậy.

“…” Tất cả đều lặng im, lại nói, hiện tại trong số bọn họ người mạnh nhất đúng là cậu thanh niên, Cao Sóc ho nhẹ một tiếng, che dấu khuôn mặt núi băng đang nứt ra của mình nói: “Nhanh chóng thu thập vật tư về căn cứ.”

“Cái này gọi là đánh trống lảng, tui biết.” Thanh niên liền nói một câu như vậy, cuối cùng vác khuôn mặt trịnh trọng nói với Cao Sóc: “Không sao, coi như anh là một con gà giò, tui vẫn chấp nhận anh là boss.”

Nói xong thanh niên giẫm lên mặt zombie, cũng không thấy cậu dùng lực kiểu gì, đầu zombie lập tức nổ rớt, máu đủ màu sắc dính lên vạt áo trắng như tuyết làm thanh niên nhíu mày lại, lại dùng sức thêm lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên, ngay khi thanh niên tránh ra, zombie lập tức nát bấy, biến thành một đống thịt rữa.

Cao Sóc lần đầu tiên thấy được, xương nhỏ biến thành người không tốt, miệng quá độc, vẫn là xương nhỏ dễ thương hơn một ít, ít nhất, lúc xương nhỏ tỏ thái độ ghét bỏ hắn, hắn có thể giả bộ không nhìn thấy, dù sao xương nhỏ cũng không biết nói chuyện, hắn rút đao bên hông, mấy vệt ánh sáng lóe lên, tất cả zombie chắn ở phía trước đều bị giết chết.

“Tôi cảm thấy boss có chút thẹn quá hóa giận, ặc…” Tôn Dương nhỏ giọng nói, vừa mới nói được nửa câu đã bị Dư Không che miệng.

“Tôn Dương, sau khi về căn cứ, đem tất cả các khoản mục thu chi của đoàn đội sắp xếp, trong vòng một ngày mà tôi không thấy mấy khoản đó, phạt cậu một tháng không được mở miệng.”

“…”

Sau khi thanh niên giẫm nổ đầu zombie, trực tiếp đi tới cửa lớn của căn cứ, nhấc chân đạp, cái cửa lớn dày nặng bị đạp một cái như thế, lập tức bay ra ngoài, dừng ở giữa không trung hóa thành mảnh nhỏ rồi mới rơi trên đất. Mấy người đi tới kho, sau khi nhìn thấy đống vật tư, hai mắt lập tức tỏa sáng, vật tư nhiều thế này, đoàn lính đánh thuê của họ lớn như thế, cũng dùng được thật lâu.

Tôn Dương lập tức chạy đến đống vật tư, vui sướng thu đồ, chờ thu được một phần ba, Tôn Dương ngẩn ra, quay đầu nói với Cao Sóc: “Boss, không gian của tôi đầy rồi, không ngờ vật tư ở đây nhiều như vậy, làm sao bây giờ?”

Cao Sóc đưa mắt nhìn về phía thanh niên, không gian của thanh niên lớn như thế, ngay cả người sống cũng có thể vào, huống chi là hàng hóa, “Đem vật tư cất và không gian của cậu có được không?”

“Tui?” Thanh niên chỉ vào mũi của mình, boss có bệnh hả, ngay cả không gian cũng nói không phải của mình, làm sao lại không nhớ được.

“Đúng, là không gian của cậu!”

“Là không gian của anh!” Thanh niên giải thích, nói được một nửa liền dừng lại, cậu nhớ tới việc lần trước Cao Sóc ở trong không gian, lúc đó boss thực sự không thể ra ngoài, chuyện gì thế này?

Đúng rồi, bảo bối của boss bị nó nuốt một nửa, cho nên, boss khong đủ năng lượng để tiến vào không gian, cần cậu hỗ trợ, thanh niên nghĩ nghĩ liền hiểu, trong mắt lập tức lộ ra ánh sáng đắc ý, vẫn là cậu lợi hại, boss rời khỏi cậu là không xong nha, đi tới trước mặt Cao Sóc, nắm lấy tay của đối phương, lại chạm vào đám vật tư, đám vật tư đã không thấy tăm hơi, mà Cao Sóc có thể cảm thấy chỗ dừng của chúng.

Lẽ nào thực sự là không gian của mình, Cao Sóc tự mình thử, nhưng vẫn không được, hắn liền chủ động nắm chặt tay của thanh niên, tưởng tượng muốn thấy không gian, mở mắt ra, đã phát hiện mình cũng thanh niên đang ở trong không gian giống như tiên cảnh, vật tư vừa nãy dọn dẹp đã nằm trên bãi cỏ.

Hắn thử nghĩ đi ra ngoài, xuất hiện lẫn nữa quả nhiên đã ở trong kho hàng, hắn kinh ngạc nói: “Tại sao lại như vậy?”

Thanh niên nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Anh không biết, thì làm sao tui biết?”

Cái miệng độc này, làm sao lại đáng yêu như thế! Cao Sóc không nhịn được động tay, đem tóc đang chỉnh tề của thanh niên xoa xoa, mãi đến khi tóc bị vò đến lộn xộn lung tung mới dừng tay lại, nhìn thanh niên mang một đầu tóc mềm mềm xù xù đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lóe lên một nụ cười.

Cao Sóc cảm thấy hắn và thanh niên đều có liên hệ với không gian này, giống như là chỉ có lúc bọn họ ở chung với nhau, đồng thời ra tay mới có thể mở ra, sau đó thu vật tư rất thuận lợi, một lát sau vật tư đã bị thu hết.

“Xương nhỏ, lúc cậu thu đồ nhất định phải nắm tay boss?”

“Xương nhỏ?” Thanh niên nghe Tôn Dương gọi mình như thế, hơi bĩu môi, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn hắn một cái “Tui có tên có tuổi, tui tên An Tử Lâu!”

“Hóa ra cậu có tên, là tên trước khi trở thành xương khô sao?” Cao Sóc nhàn nhạt hỏi.

“Tên… An Tử Lâu… Trước…. ” Trong mắt thanh niên lóe lên một tia mờ mịt, mơ hồ nhìn mọi người, từ sau khi biến thành người, trong đầu vẫn luôn có hình ảnh kỳ quái chợt lóe lên, một cái hình ảnh trong đó cho cậu biết, cậu tên là An Tử Lâu, cậu cảm thấy hình như mình không phải người này, nhưng lại giống như phải.

Nghĩ như thế hình ảnh trong đầu càng thêm hỗn loạn, vô số hình ảnh lung ta lung tung ở trong đầu liên tục chiếu lại, như là mở một cuộn tranh, tới tới lui lui hiện lên, vô số mảnh vớ kí ức xoắn lại với nhau, quay tới quay lui, cuối cùng càng trở nên hỗn loạn.

Thanh niên ôm đầu, trong mắt xuất hiện vẻ đau đớn, giống như xác định một cái gì, cậu gằn từng chữ: “Tôi tên An Tử Lâu!” Vừa mới dứt lời, đã ngã thẳng về phía sau, Cao Sóc nhanh tay đem người đỡ được, nhìn kỹ, thanh niên đã mất đi ý thức.

*Bắt đầu từ các chương sau, bé xương sẽ chuyển xưng hô thành “tôi” vì đã đã thành công dung hợp kí ức.*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.