Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 46




Tống Đại tận lực nhắc nhở Cố Dực, dù sao thời gian cho bọn họ không còn nhiều lắm, chờ nhiệt độ siêu cao đánh úp lại, không chỉ là một tai nạn đối với phần lớn mọi người, Cố Dực cũng sẽ rơi vào hôn mê thức tỉnh dị năng, đây cũng là nguyên nhân cô nhất định phải thu lưu Cố Dực.

Anh ta còn chưa lâm vào hôn mê đã có người bắt đầu trộm nước của anh ta, nếu như lại lâm vào hôn mê trong nơi trú ẩn, khó bảo đảm những người đó sẽ không làm gì anh ta.

Cô biết ở bên trong tận thế nhiệt độ cao có không ít dị năng giả vốn dĩ có thể thức tỉnh, cũng là vì không người bảo hộ, dẫn đến bị một ít người phát rồ xem như đồ ăn.

Cô phải bảo vệ Cố Dực trong lúc hôn mê không bị thương tổn.

Dị năng hệ lôi là dị năng có tính công kích mạnh nhất vào đầu những ngày tận thế, cường độ lớn tới mức thậm chí dị năng hệ Hỏa cũng kém, có dị năng của Cố Dực trợ lực, các cô không thể nghi ngờ có thể đi ngang trong ngày tận thế nhiệt độ cao.

Gặp lại dị năng giả kiếp trước g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Cảnh Hòa, dị năng hệ phong của cô, cộng thêm dị năng lôi điện của Cố Dực, cam đoan đánh nát xương cốt của đối phương.

"Xe đạp?" Cố Dực suy nghĩ một chút hỏi: "Là xe đạp kiểu cũ bên ngoài phòng bảo vệ sao?"

Tống Đại gật gật đầu.

Nhất là lúc bọn họ ngồi thuyền dời đi cùng Dương Hiên, Ôn Tiểu Tự cố ý tránh Cố Dực, thậm chí còn không muốn đối diện với anh ta, đây rõ ràng là phản ứng áy náy trốn tránh.

Nhưng bởi vì đêm khuya, hai người bọn họ không phát hiện Cố Dực.

Cho nên cho dù hai anh em Ôn gia phát hiện cô ở nơi này cũng không có gì, chỉ là thói quen dưỡng thành ngày tận thế làm cho cô theo bản năng đề cao cảnh giác.

Nhưng Tống Đại cũng không để lộ vật tư dự trữ của cô ở bên ngoài tâng hầm ngầm, tầng hầm một bị khóa bọn họ không vào được, tâng hầm hai lại phong bế, hơn nữa tầng đất thật dày, cho dù bọn họ ăn bún ốc ở bên trong, mùi thức ăn cũng không tản ra được.

Tống Đại nhíu mày trầm tư, dựa theo cách nói của Cố Dực, hai anh em Ôn gia rất có thể đã phát hiện ra vị trí biệt thự của cô.

Hơn nữa cô có trực giác hai anh em này có chuyện giấu diếm.

"Chiếc xe đạp kia đã bị bọn Ôn Cảng Sinh đạp đi rồi, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn thừa dịp trời tối ở bên ngoài tìm đồ ăn tìm nước uống, tối nay lúc tôi tới tìm cô còn thấy được hai người bọn họ."

Cố Dực rất vui vẻ nhận lấy, cưỡi xe đi tìm thức ăn.

Tống Đại lại càng cảm thấy cái c.h.ế.t của Cố Chí Cao kỳ quặc, đáng tiếc cô không đưa ra chứng cứ.

"Tôi nhặt được một chiếc xe đạp, có thể cho cậu mượn trước." Tống Đại đi lên lầu hai, lấy một chiếc xe đạp biến tốc vùng núi từ trong không gian ra đưa cho Cố Dực.

So với Ôn Tiểu Tự né tránh, Ôn Cảng Sinh vẫn biểu hiện rất nhạt, giống như không có việc gì.

Sau khi anh ta rời đi, Tống Đại nhanh chóng lấy ra một sợi dây câu nhẹ nhàng nhưng kiên cố và chuông gió vốn dùng để trang trí trong phòng tân hôn từ trong không gian, cố định ở trên cửa, chỉ cân có người muốn mở cửa, chuông gió sẽ lắc lư va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy kinh động bọn họ, như vậy cho dù có người thừa dịp sắc đêm đột nhiên xông vào, bọn họ cũng có thể kịp thời ứng đối.

Tống Đại nói: "Tôi còn trữ chút lương thực, cậu tự đi đi, tôi còn có chuyện."

"Được." Cố Dực đạp xe rời đi.

"Cô không đi sao?" Anh ta hỏi Tống Đại.

Sau khi làm xong những việc này, cô đi lên lầu hai nói chuyện Cố Dực nhìn thấy anh em Ôn gia cho Sở Cảnh Hòa biết.

Sau khi hai người thương lượng một phen, quyết định từ hôm nay trở đi thay đổi làm việc và nghỉ ngơi, ban ngày ngủ, buổi tối hoạt động, dù sao hiện tại nhiệt độ càng tăng càng cao, phàm là người có đầu óc cũng sẽ không mạo hiểm bị phơi nắng c.h.ế.t tươi vào ban ngày đến biệt thự.

Bọn họ cùng đi đến phòng khách lâu một, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sát đất đã hư hao, nhìn đêm tối mênh mông, đột nhiên cô phát hiện trong biệt thự đối diện mơ hồ có ánh sáng lóe lên, tựa như có người ở.

Cô dùng kính nhìn ban đêm nhìn, phát hiện là hai người đang câm dụng cụ rửa sạch bùn trong biệt thự đối diện, hình như là định dọn vào, nhìn thân hình là một nam một nữ, không phải là Ôn Cảng Sinh và Ôn Tiểu Tự đấy chứ?

Trải qua ban ngày phơi nắng, bùn trong biệt thự đã biến thành bùn khô, Ôn Tiểu Tự đào nửa giờ thì thể lực đã chống đỡ hết nổi.

Ôn Cảng Sinh bảo cô ta ngồi một bên nghỉ ngơi, lấy một chai nước khoáng từ trong ba lô ra đưa cho cô ta.

Ôn Tiểu Tự lắc đầu, rũ khuôn mặt dịu dàng xuống: "Nước của chúng ta không nhiều lắm, nên tiết kiệm."

Ôn Cảng Sinh trực tiếp nhét nước khoáng vào lòng cô ta, môi mím thành một đường rõ ràng không vui: "Tiết kiệm chính là để cho em uống, uống hết, một giọt nước cũng không được để lại.

Ôn Tiểu Tự nghe lời nhấp nước, nhìn về phía biệt thự đối diện, lại nhìn Ôn Cảng Sinh đang ra sức dọn sạch bùn tâng hâm ngầm, nhỏ giọng hỏi: "Anh, chúng ta thật sự phải ở chỗ này sao? Có thể đi chỗ khác không, em không muốn ở chỗ này."

Cô ta nhất định có thể cùng anh trai sống sót.

Động tác Ôn Cảng Sinh không ngừng, ngữ khí kiên quyết không thể nghi ngờ: "Lúc trước chúng ta bởi vì ở cùng một tầng với Tống Đại, tránh được đám người Vương Mãnh, tránh được côn trùng và rắn độc tập kích, hiện tại cung cấp thức ăn cho nơi tránh nạn đã xuất hiện vấn đề, còn có người bị cảm, không chỉ thiếu nước còn thiếu thuốc, nơi đó sớm muộn gì cũng loạn lên, không bằng đi theo Tống Đại, cô ấy đột nhiên từ nơi tránh nạn chuyển đến khu biệt thự cũng nhất định có lý do, nói không chừng đã sớm nhận ra tất cả."

"Tiểu Tự," Ôn Cảng Sinh buông công cụ trong tay xuống, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y cô ta, lông mày thẳng tắp sắc bén như đao, cực nóng như lửa: "Anh biết em không muốn gặp lại Cố Dực, nhưng bây giờ đi theo Tống Đại là lựa chọn tốt nhất, chúng ta nhất định phải sống sót, em hiểu không?”

Bọn họ có thể sống sót tất cả đều là dính ánh sáng của Tống Đại.

Ôn Tiểu Tự biết Ôn Cảng Sinh nói có đạo lý, nơi có Tống Đại luôn thái bình hơn những nơi khác, tựa như lần trước rắn độc công kích, nếu bọn họ ở lầu 23, khẳng định đã chết. Đầu ngón tay Ôn Tiểu Tự siết chặt, thật lâu sau cô ta gật đầu.

Cô ta muốn nhìn thấy Cố Dực nữa, mỗi lần nhìn thấy Cố Dực, trong đầu cô ta lại bất giác nhớ tới nụ cười vui tươi hớn hở của Cố Chí Cao.

Cố Dực gật đầu, sau đó vẻ mặt hưng phấn vòng qua Sở Cảnh Hòa đứng trước mặt Tống Đại, đi tới trước mặt Tống Đại, nói như hiến bảo: "Cô đoán tôi tìm được gì đi?"

"Ồ, chuông gió ở đâu ra?" Cố Dực nghi hoặc hỏi.

Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đứng dậy, giải thích nguyên nhân cho anh ta.

Khoảng ba giờ sáng, Cố Dực cầm theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc trở về, vừa mới mở cửa cầu thang, chợt nghe thấy tiếng chuông gió đinh đỉnh đang vang lên.

Tống Đại cười cười: "Quả thật rất tốt."

“Tìm được gì?"

"Ta da, đeo quạt cổ, không chỉ có thể thổi gió còn có thể phun nước, thần khí hạ nhiệt độ không phải nó thì không ai khác!" Cố Dực kích động biểu diễn, nụ cười trên mặt giống như gió nhẹ nhàng tùy ý.

Ánh mắt lạnh nhạt của Sở Cảnh Hòa ẩn giấu trong ánh sáng tối.

Trong ngày tận thế nhiệt độ cao có thể có một chiếc quạt sạc điện đủ để làm cho người ta hâm mộ đến đỏ mắt.

"Cho cô." Cố Dực đưa quạt treo cổ cho cô.

Tống Đại có hơi ngoài ý muốn: "Cho tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.