Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 30: Chị Linh Đan Thân Mật Quá Nhỉ





Vũ Linh Đan cũng không để bụng, dù sao thì sớm hay muộn gì cũng phải đi, cô cười nói: "Nếu bà nội muốn gặp tôi, không có lý do gì mà tôi không đi cả"
"Chị Linh Đan không tức giận nên em yên tâm rồi".
Trương Đức Phú chớp chớp mắt và mỉm cười hạnh phúc, hai mắt đối diện nhau, sự ngượng ngùng trước đó đã biến mất.

Vũ Linh Đan dần thu lại nụ cười của mình, nhìn Trương Đức Phú như thế nào cũng không giống một kẻ tiểu nhân bỉ ổi như lời của Trương Thiên Thành.
Khi xe đến nhà cũ nhà họ Trương, tuy Vũ Linh Đan không đến đó nhiều lần nhưng vẫn quen đường, Trương Đức Phú cho xe vào bãi đậu rồi dẫn Vũ Linh Đan đến một biệt thự ven hồ.
"Lúc này bố mẹ còn chưa tan làm, chị đi qua cũng không phải ngượng ngùng" Trương Đức Phú vừa đi vừa cười nói, Vũ Linh Đan gật đầu, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.

Phải nói rằng Trương Đức Phú thật sự rất biết suy nghĩ, quan tâm từng chi tiết nhỏ cho cô.
"Bà nội, chúng con về rồi."
Vừa bước vào sân, Trương Đức Phú đã hét lên và đẩy cửa ra, đang định đưa Vũ Linh Đan vào thì thấy Trương Thiên Thành cũng đã tới đây từ lúc nào.

Anh đang nắm tay bà mình và chăm chú lắng nghe bà nói chuyện.
Khi Vũ Linh Đan muốn đi ra ngoài thì đã quá muộn, Trương Thiên Thành cất tiếng nói: "Mọi người đều ở đây, cô còn muốn đi đâu?"
Vũ Linh Đan lén lút liếc nhìn Trương Đức Phú, cậu ta cũng bày ra vẻ mặt mờ mịt không giống như đang giả vờ, có vẻ như Trương Thiên Thành không hẹn mà gặp thôi.
"Bà nội"
Đến thì cũng đã đến rồi, Vũ Linh Đan gạt đi sự xấu hổ của mình, bước vào phòng và gọi bà cụ với vẻ trìu mến.
"Là Linh Đan, Linh Đan đến đây đi!"
Mặc dù thị lực của bà cụ không tốt, nhưng khi Vũ Linh Đan bước vào cửa thì bà cũng nhận ra.


Lúc này vừa nghe thấy giọng nói của cô, bà lại càng kích động nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, mà cũng không buông tay ra.
"Linh Đan, sao một tháng nay con không tới gặp bà vậy? Xương cốt của bà già này giòn hết rồi, không còn hữu dụng nữa, cũng không biết chịu đựng tới bao giờ, nói không chừng bà sẽ đi vào một ngày nào đó".
Bà cụ thở dài nói hai ba câu rồi lại lau nước mắt.
"Bà nội, bà đừng nói xui xẻo, sức khỏe của bà rất tốt, sau này con nhất định sẽ thường xuyên đến thăm bà"
Mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan chỉ lo an ủi bà cụ.
Bà nội nghe vậy mừng rỡ một hồi rồi thở dài, lắc đầu bất lực nói: "Haiz, bà biết, mọi người đều đang lừa bà thôi.

Con và Thiên Thành đã ly hôn rồi, sao còn có thời gian quay về thăm bà già này nữa chứ."
"Cho dù là ly hôn, con cũng có thể trở về gặp bà mà"
Vũ Linh Đan vội vàng nói.
Bà cụ cúi đầu, chỉ là không ngừng xua tay.

Tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng bà biết rõ ràng, biết rõ tất cả.
"Đúng vậy, bà nội, chị Linh Đan vừa nghe nói bà nhớ chị ấy là chị ấy lập tức đến đây ngay.

Sau này là có thể gặp bất cứ lúc nào"
Trương Đức Phú quỳ gối xuống bên cạnh bà cụ, nhẹ giọng an ủi bà.
Có bốn người, nhưng Trương Thiên Thành lại không nói gì, bà cụ cứ liên tục lắc đầu thở dài giống như đang muốn một đáp án, chính là bà đang chờ Trương Thiên Thành lên tiếng.
Nhưng sự chú ý của Trương Thiên Thành đã hoàn toàn bị thu hút bởi ba chữ chị Linh Đan đó, khuôn mặt bình tĩnh ban đầu cũng có chút thay đổi.
Anh trả lời: "Con đã ly hôn với Vũ Linh Đan rồi, bà ơi, bà phải làm quen với sự thật này"
"Lúc trước ai đồng ý cho con ly hôn, tên nhóc này, không nói lời nào đã ly hôn, không ai đến gặp bà cả..."
Bà cụ nhất thời kích động muốn cầm gậy đánh người, may mà vẫn có người giữ lấy, bà cụ không thể với tới cây gậy được.
Trương Thiên Thành không trốn tránh, lại càng không giải thích, mà chỉ thuận theo lời nói của chính mình mà nói tiếp: "Đương nhiên, sau này nếu bà muốn gặp Vũ Linh Đan, con sẽ đích thân đưa cô ấy qua đây"
Vũ Linh Đan mím môi và không nói gì.
Nói xong, bà cụ lập tức hiểu ra, tên nhóc thối này miệng lưỡi thì sắt đá nhưng lúc này lại đang nổi máu ghen đấy.

Bà cụ lập tức để Trương Đức Phú đỡ đứng dậy, bà bày ra vẻ mặt ủ rũ nói: "Thời gian cũng không còn sớm, bà đi nhắm mắt một tí rồi dậy ăn cơm chiều.

Đức Phú, con đỡ bà đi đi."
"Dạ, bà nội."
Trương Đức Phú nhíu mày rũ mắt, cẩn thận đỡ bà nội vào phòng sau.
Bố mẹ cũng đã đến giờ tan sở rồi, nếu Vũ Linh Đan ở lại thì lúc chạm mặt sẽ xấu hổ lắm.


Sau khi lịch sự tạm biệt rồi rời đi, cô mới phát hiện không biết Trương Thiên Thành đã đi theo sau cô từ khi nào.
"Lên xe!"
Trương Thiên Thành ra lệnh.
"Không cần, tôi có thể..”
Trương Thiên Thành chưa kịp nói xong thì đã bị ngắt lời cậu bằng một câu châm chọc: "Sao thế, đang chờ tên nhóc Trương Đức Phú đưa cô về sao?"
Thấy Vũ Linh Đan dừng bước, Trương Thiên Thành cảm thấy anh đã chọc vào lòng của cô rồi, anh lại chế nhạo và nói một cách thiếu nhã nhặn: "Chị Linh Đan, thân mật quá nhỉ? Người ngoài không biết còn tưởng cô là người nhà họ Trương đấy"
"Trương Thiên Thành, người khác gọi tôi như thế nào, tôi không nghĩ rằng anh có thể xen vào đâu."
Vũ Linh Đan cảm thấy buồn nôn trong lòng, người đàn ông này càng ngày càng quá đáng.

Khi chưa ly hôn, cô cũng không nhận ra anh có tố chất thần kinh như vậy.
"A!"
Trương Thiên Thành nhìn thoáng ra mặt đường, một chiếc Lexus chậm rãi lái ra khỏi cổng.

Đương nhiên Vũ Linh Đan cảm thấy rất xấu hổ khi bị Trương Thiên Thành nhìn như thế.
Để tránh Trương Thiên Thành tiếp tục mỉa mai, Vũ Linh Đan không do dự đi đến mở cửa sau xe và trực tiếp ngồi vào.
"Tài xế là anh à?"
Kết quả Trương Thiên Thành vẫn bày về mặt phụng phịu không hơn không giận nói: "Ngồi ở phía trước đi."
Rầm!
Ba giây sau, cửa xe nặng nề đóng lại, Vũ Linh Đan ngồi bên cạnh Trương Thiên Thành, tức giận nhìn người đàn ông đó.

Truyện Quân Sự
Tự đáy lòng nở lên một nụ cười, anh đạp mạnh chân ga, đồng thời ra lệnh: “Lần trước tôi đã nói rồi, tránh xa tên nhóc kia, xem ra cô không quan tâm lắm nhỉ?"
"Tổng giám đốc Thành, tôi muốn giao lưu kết bạn với ai thì cũng là quyền tự do của tôi"

Không chịu thua kém, Vũ Linh Đan trực tiếp đánh trả.
"Nếu tôi nói không cho thì sao?"
Trương Thiên Thành cũng bá đạo hơn, đúng là không biết xấu hổ.
Vũ Linh Đan cau mày chán ghét, Trương Thiên Thành lại lạnh lùng tăng tốc, đồng thời cảnh cáo: "Vũ Linh Đan, thứ mà tôi không muốn, cô dám thử một lần xem)
"Anh đang uy hiếp tôi sao?"
"Tôi uy hiếp đấy, thế nào?"
Trương Thiên Thành đột nhiên đập mạnh tay lái, chiếc xe địa hình mất kiểm soát trên đường, may mà không có người đi đường.

Một lúc sau, Trương Thiên Thành cũng cầm lại vô lăng bằng cả hai tay, bình tĩnh lái xe về phía trước.
Trong xe là một mảnh im lặng, không khí ngột ngạt tới mức khó thở.
Sắc mặt Vũ Linh Đan trắng bệch, cô cắn môi cố nén những giọt nước mắt.
Trương Thiên Thành chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh và rất khó chịu.

Tại sao khi nói chuyện với người phụ nữ này anh lại cảm thấy mệt mỏi như vậy?
"Tôi nhắc lại lần nữa, Trương Đức Phú tiếp cận cô nhất định là có mưu đồ, tốt nhất cô nên nghe lời tôi đi"
Trương Thiên Thành kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Anh thề rằng nếu người phụ nữ này chống lại anh một lần nữa, anh nhất định sẽ bóp cổ cô cho đến chết.
Người phụ nữ ngu ngốc này!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.