Mật Phi Ở Thanh Triều

Chương 20-2: Quân tử ngồi trong lòng người mà vẫn không loạn (2)




Được rồi, một đứng một ngồi, cũng không thể đánh đồng.

Nhưng vấn đề là, coi như phạt đứng cũng phải thông báo với nàng một tiếng có được hay không? Hại trong lòng nàng bất ổn, trong đầu suy nghĩ mình khi nào đã đắc tội với hắn rồi?

Vương Mật Hành suy nghĩ một hồi lâu, cũng không thấy bản thân đã làm sai điều gì.

Thật sự thì lần cuối cùng hai người tiếp xúc, chính là lúc lăn trên long sàng có được hay không? Đêm hôm đó, nàng cũng rất phối hợp, hắn không hài lòng cũng có chút không nói được?

Lúc Vương Mật Hành suy nghĩ lung tung trong lòng, thì nghe được giọng nói vừa uy nghiêm lại mang chút ôn hòa.

"Tới đây mài mực cho trẫm."

Khang Hi đặt tấu chương xuống long án, sau đó, lấy một cây bút lông từ giá bút, lạnh nhạt phân phó.

Tuy lời nói ngắn gọn, nhưng nàng lập tức hiểu ra ý nghĩa đằng sau mấy chữ kia.

Mài mực? Ngươi xác định không phải là đang kiếm cớ chỉnh nàng à? Mặc dù nàng cảm thấy mình chưa có làm chuyện xấu gì cần hắn chỉnh nàng.

Cả người Vương Mật Hành run lên, trong óc còn chưa ra quyết định rõ ràng, hai chân đã không tự chủ đi về phía trước.

Được rồi, uy nghiêm khí thế của Khang Hi chính là kinh người như vậy đấy!

Nàng bị hắn nhìn chăm chú như vậy cũng có chút tê dại, cũng may, dưới răn dạy của Khang Hi, ít nhất nàng có thể bày ra bộ mặt không biến sắc.

Động tác của nàng rất tự nhiên, không nhìn ra nửa điểm bất an nào, bởi vì nàng biết, ở thời điểm này động tác càng chậm, càng không tốt cho nàng.

Chỉ mất một chút công phu, Vương Mật Hành đã ở bên cạnh Khang Hi, chẳng biết tại sao, trong đầu nàng lại xuất hiện bốn chữ "Hồng tụ thiên hương".

<< Tung lục tấn thị thảo, hồng tụ thiêm hương, quyến chúc nghi tiên, văn chương hoa quốc >>

Ngày xưa có thư sinh thức đem học bài, bên cạnh có cô gái dung mạo xinh đẹp thêm hương, tại sao không thể xuất hiện ở trên người Khang Hi?

Cho nên, có thể Khang Hi chỉ muốn gọi nàng đến mài mực mà thôi.

Mặc dù phần trăm khả năng này rất nhỏ, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn tự an ủi mình như vậy, cầm nghiên mực lên mài một vòng.

Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, khi nào thì nàng lại làm cái này a? Mặc dù nàng viết chữ rất tốt, nhưng loại chuyện mài mực như thế cũng chỉ có thể là tiểu nha hoàn làm cho vương gia. Cho nên dù nàng có khống chế lực đạo, động tác cũng cẩn thận, nhưng vẫn có nước mực thỉnh thoảng vẩy ra ngoài.

Nếu như nàng không nhớ lầm, chuyện sai lầm nhỏ này xảy ra trước mặt Khang Hi cũng có thể coi là đại bất kính.

Vương Mật Hành trong lòng vừa im lặng, vừa khẩn trương, nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng đầu liếc Khang Hi, thấy hắn căn bản không có phát hiện sai lầm của nàng, chần chờ một giây, sau đó quả quyết giơ tay cọ lên mặt bàn một cái.

Động tác này của nàng vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ một giây, vô thanh vô thức tiêu hủy "chứng cứ" trên long án.

Làm xong tất cả, cuối cùng Vương Mật Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc nâng mắt lên, liền đối mặt với ánh mắt ý vị thâm trường của ai đó.

Cả đời này điều làm nàng cao ngạo nhất chính là sự cẩn thận, nhưng hết lần này đến lần khác, làm sai việc gì đều bị Khang Hi bắt ngay tại chỗ.

Ánh mắt của Khang Hi dừng lại trên tay áo dính mực của nàng, trong mắt là ý vị nàng nhìn không thấu.

Khóe miệng Vương Mật Hành co rút, một lúc lâu mới rụt rè giải thích: "Nô tỳ là sợ hoàng thượng không cẩn thận quẹt vào tay áo."

Hai người nhìn lẫn nhau, không biết tiếp tục đề tài này như thế nào, bất quá chỉ nhìn ánh mắt của hắn, nàng liền biết một lần nữa mình lại bị hắn kinh bỉ rồi.

Cũng may, tính khí Khang Hi đang tốt nên không tức giận, thở phào nhẹ nhỏm, đồng thời Vương Mật Hành đột nhiên nhớ tới một câu không biết ai đã nói qua, uy nghiêm của vạn tuế gia trong những năm này ngày càng nặng, rất dễ tức giận, vừa tức giận sẽ có người xui xẻo.

Nhưng mà, hình như hắn không có phát tác trước mặt nàng đi!

Cái ý niệm này vòng vo trong đầu nàng một vòng, Vương Mật Hành mơ hồ cảm giác rất chân thật.

Chẳng lẽ là do Khang Hi và nàng cùng sống chung một chỗ,  hay là bởi vì nàng vẫn luôn không thay đổi?

Từ Tô Châu đến Tử Cấm Thành, cẩn thận nhớ lại, nàng luôn như vậy ở trước mặt Khang Hi.

Vương Mật Hành bị ý nghĩ này mà làm cho giật mình, Khang Hi thấy lâu rồi mà nàng còn chưa nhúc nhích, không khỏi cau mày: "Càn rỡ!"

Vương Mật Hành phục hồi lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống tạ lỗi.

Tầm mắt Khang Hi dừng trên người nàng một lúc lâu, sau đó khoát tay một cái: "Đứng lên đi."

Vương Mật Hành cẩn thận liếc nhìn Khang Hi, thấy hắn không có tức giận, mới an tâm đứng dậy: "Dạ."

Thời gian kế tiếp, Vương Mật Hành hành động rất cẩn thận, không muốn chọc giận Khang Hi. Kết quả chính là, nửa cảnh giờ sau, cánh tay của nàng cũng sắp gãy luôn rồi.

Đúng vào lúc này, Khang Hi một lần nữa cầm bút, chấm mãn chu sa (? - Nuy), phê duyệt câu cuối cùng trong tấu chương, sau đó mới buông bút lông trên tay xuống.

Vương Mật Hành hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhìn chữ viết chưa khô trên bàn, trong lòng thầm bội phục công lực của Khang Hi.

Lúc này đột nhiên Khang Hi ngẩng đầu lên, cười như không cười nói: "Mệt mỏi thì tới đây, ngồi chỗ này."

"...."

Vương Mật Hành nhìn bắp đùi của hắn, trong lòng một trận ác hàn.

Khang Hi nhíu mày, nói: "Xem ra còn chưa mệt?"

Vương Mật Hành chần chừ một giây, lắc mình ngồi trên chân hắn.

Nàng biết, đã đến thời gian bị hắn đùa giỡn rồi.

Theo kinh nghiệm dĩ vãng, khoảng thời gian này là lúc Khang Hi dễ nói chuyện nhất, rất dịu dàng không giống như lúc hắn bình thường.

Khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ lông mi của hắn, còn ngửi được mùi long tiên hương như có như không trên người hắn.

Có câu cửa miệng: Quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, chẳng qua là nàng không biết, khi ở cung Càn Thanh, rốt cuộc Khang Hi có phải là quân tử hay không?

Rất nhanh, nàng đã có đáp án......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.