Khí trời bên ngoài rất oi bức, giống như là trời có dấu hiệu muốn mưa.
Khóa học buổi sáng, trong phòng học rất nhanh trở nên trống rỗng. Dương Noãn Tô nửa thân thể gục ở trên bàn nhìn Kỷ Ngữ Đồng, trên mặt tràn đầy vẻ không hài lòng: "Đồng Đồng, ngươi nói cho ta nghe, có phải hay không Giang Hạ khi dễ ngươi? Ngươi gần đây lúc nào cũng rầu rĩ không vui, hừ, mỗi ngày ngay cả ăn cơm trưa cũng muốn ta thúc dục nhiều lần."
"Không có mà, nàng không có khi dễ ta." Kỷ Ngữ Đồng trạng thái như vừa đi vào cõi thần tiên hồi phục tinh thần lại, mặt mày trong lúc này lại có chút mệt mỏi, theo bản năng đưa tay che mặt lại tựa hồ như muốn che dấu tâm tình của mình.
"Còn nói không có, chẳng lẽ ngươi không có ý thức được mình có rất nhiều khác thường sao?" Dương Noãn Tô hai mắt mở to nhìn chằm chằm: "Ngày đó ở bờ biển, ngọt ngào như vậy, mấy ngày qua thì là cái bộ dạng gì đây a. Ta nói, kỳ hưởng tuần trăng mật của các ngươi có phải hay không quá ngắn rồi? Ta sớm cũng biết Giang Hạ không quá tốt, cũng tại do cái tên Hàn Diên Thanh không tốt, hảo hảo yêu thương cái gì, còn nghỉ học nữa, ủy khuất ta như vậy coi trọng hắn, thật là làm cho người ta thất vọng..."
Dương Noãn Tô tựa hồ không có chú ý tới nàng có chút vẻ mặt khác thường, tiếp tục lải nhải: "Vốn là nói đúng a, nếu là hắn không nghỉ học, các ngươi sớm ở cùng một chỗ, làm gì còn có chuyện với Giang Hạ! Hắn mới là ngươi thứ nhất thích người, đẹp trai như vậy, chói mắt như vậy, các ngươi..."
"Noãn Noãn!" Kỷ Ngữ Đồng liên tục nhăn mặt, cũng không ngăn ngừa lời của nàng, không nhịn được nhẹ nhàng thở dài. Dương Noãn Tô ngẩn ra, nhìn một chút vẻ mặt lo lắng của cô, theo bản năng nhìn lại phía sau của mình, lại thấy Giang Hạ hai tay cắm ở trong túi quần, đang đứng ở trước cửa phòng học, trên mặt không ra được chút gì.
"Giang Hạ." Kỷ Ngữ Đồng nhẹ nhàng gọi một tiếng, từ chỗ ngồi đứng lên, cũng có chút không biết làm sao. Giang Hạ trầm mặc một hồi, ngước mặt lên, hướng cô khẽ mỉm cười: "Chị tới tìm em cùng nhau ăn cơm."
Kỷ Ngữ Đồng trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, từ nhỏ đến lớn, các nàng đều học chung một trường, đây là lần đầu tiên Giang Hạ chủ động tới phòng học tìm cô, hơn nữa, còn là hẹn cô cùng nhau ăn cơm, làm cô cao hứng rất nhiều, nhìn Dương Noãn Tô, lại có chút ít do dự. Dương Noãn Tô thấy cái bộ dáng này của cô, tự nhiên hiểu cô đang băn khoăn cái gì, cộng thêm mới vừa rồi mình nói những lời kia bị Giang Hạ nghe được, có chút ít chột dạ, sợ đón lấy chút nộ khí từ Giang Hạ, vội vàng nói: "Đồng Đồng, nếu Giang Hạ chờ ngươi ăn cơm, vậy ngươi nhanh đi đi, ta còn có chút chuyện phải làm."
Dương Noãn Tô giả lả cười hai tiếng, vội vàng gật đầu: "Biết rồi, mau đi đi, đừng làm cho người ta đợi lâu."
Giang Hạ cùng Kỷ Ngữ Đồng cùng đi ra phòng ăn, hai người đi dưới bóng cây hai bên đường dưới sân trường, người nào cũng không mở miệng nói chuyện.
Từ cái ngày sau khi hai người nói chuyện, quan hệ của hai người, thoáng cái từ cực độ thân mật, trở nên có chút xa cách. Tựa hồ tâm tư riêng của mình đều đầy bụng tâm sự, mặc dù vẫn cùng nhau đi học, về nhà, buổi tối ngủ chung ở trên giường lớn ôm nhau ngủ, nói nhưng vẫn thiếu gì đó rất nhiều, nụ cười cũng ít đi rất nhiều.
Nhưng hôm nay, Giang Hạ tìm đến cô cùng nhau ăn cơm, trong lòng Kỷ Ngữ Đồng là vô cùng vui vẻ.
Thời điểm đi tới một khúc quanh, Kỷ Ngữ Đồng nhìn Giang Hạ, bỗng nhiên tiểu tâm dực dực mở miệng: "Hạ, những lời hôm nay của Noãn Noãn..."
"Không sao, chị không có trách nàng." Giang Hạ lập tức cắt đứt lời cô, ngữ khí vô cùng nhanh chóng, phảng phất dường như sợ cô muốn nói ra cái gì.
Kỷ Ngữ Đồng ngẩn ra, chuyện kế tiếp muốn nói liền ngăn nơi cổ họng, Giang Hạ bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, dễ dàng nói: "Thật ra thì, nàng nói, cũng xem như là sự thật."
Kỷ Ngữ Đồng nhìn nàng tựa hồ vẻ mặt có chút bất mãn, trong lòng thế nhưng lại nổi lên một loại khó chịu, khẽ chau lại đôi lông mày, ngậm miệng, liền không hề lên tiếng nữa.
Được trang bị toàn bộ đồ hiệu đắt tiền nhất, phòng ăn cũng là thức ăn ngon nhất. Lâm Nhất Phong chiếm cứ một cái bàn trong góc, cùng một lớp mười nữ sinh vừa ăn cơm, vừa chuyện trò vui vẻ, mà Khang Trữ ngồi ở một chỗ khác, đang vùi đầu lang thôn hổ yết, thoạt nhìn khẩu vị vô cùng tốt, ngồi ở đối diện là Cam Minh Châu, giống như là đối với nàng đang nói gì đó, thỉnh thoảng hướng về phía Lâm Nhất Phong bên kia ném đi ánh mắt khinh thường.
Giang Hạ cùng Kỷ Ngữ Đồng vừa tiến đến, lập tức đưa tới không ít ánh mắt nhìn chăm chú. Giang Hạ cũng không thèm để ý, mọi nơi nhìn qua một lần, sớm đã không còn chỗ trống, nàng nhíu nhíu mày, chỉ đành phải mang theo Kỷ Ngữ Đồng hướng chỗ ngồi của Khang Trữ đi tới.
"Hoan nghênh cùng nhau dùng cơm a." Cam Minh Châu để cái chén trong tay xuống, mỉm cười nhìn hai nàng. Khang Trữ cũng đứng lên, đi tới bên kia cùng Cam Minh Châu xếp hàng ngồi xuống: "Hai vị, mời ngồi."
"Ừ, thật biết điều rất biết điều." Giang Hạ cười nhạt, ngồi xuống bắt đầu gọi thức ăn. Cam Minh Châu nhưng hướng Kỷ Ngữ Đồng sử dụng ánh mắt gian xảo, hỏi: "Ngữ Đồng, Lâm điên khùng có mục tiêu mới, ngươi nhìn kìa, cảm thấy như thế nào?"
Kỷ Ngữ Đồng ngẩn ra, theo ánh mắt của nàng nhìn sang, vô cùng ngây thơ khen một câu: "Không tệ a, rất hoạt bát, thoạt nhìn rất tinh khiết."
Khang Trữ hì hì cười: "Hắn thay đổi đối tượng, cũng thay đổi quá nhanh a."
"Chính xác là như vậy, trước kia là yêu người lớn tuổi, hiện tại bắt đầu yêu thích trẻ nhỏ rồi, cô bé kia lớn lên cũng rất loli đi." Cam Minh Châu hừ nhẹ một tiếng. Giang Hạ nhìn nàng một cái, không nhịn được khuyên nhủ: "Minh châu, ngươi phải đổi tính cách, ngươi như vậy, chỉ biết đem người mình thích đẩy càng ngày càng xa."
"Cái gì?!" Trong nháy mắt mặt Cam Minh Châu đỏ lên, cơ hồ muốn nhảy dựng lên: "Ngươi nói ta thích hắn? Ta nói cho các ngươi biết, cho dù toàn bộ nam nhân trên thế giới chết sạch, không đúng! Kể cả nữ nhân cũng chết sạch, ta cũng không bao giờ thích cái tên có thể lây bệnh qua đường sinh dục kia!"
Bệnh lây qua đường sinh dục? Nàng cho Lâm Nhất Phong thật đúng là làm người ta hiểu không nổi mà, Giang Hạ không khỏi cười khổ, sờ sờ lỗ mũi, không nói. Khang Trữ thấy Cam Minh Châu kích động như thế, vội vàng khuyên ngăn: "Được rồi được rồi, không thích sẽ không thích nha, tiểu Hạ nói loạn một câu, ngươi cứ cho là thật sao a."
Kỷ Ngữ Đồng cũng ở một bên khuyên nhủ: "Đúng vậy a, nói giỡn mà. Đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm đi, ta gọi một vài món ăn, ngươi nếm thử mùi vị thế nào."
"Hừ! Không muốn ăn, không có khẩu vị!" Cam Minh Châu vẫn là tức giận, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Giang Hạ một cái: "Lần sau người nào đem ta cùng cái loại đầu heo đó ghép cùng nhau, ta liền với ai cũng sống chết!" Vừa nói cầm lấy cặp sách, không để ý Khang Trữ cùng Kỷ Ngữ Đồng ở phía sau kêu to, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng ăn.
Biến cố bất thình lình, làm cho người ta cảm thấy rất là mất hứng, Khang Trữ phục hồi tinh thần lại, cũng bắt đầu oán giận Giang Hạ: "Cũng là ngươi không tốt, mọi người lòng dạ biết rõ là tốt rồi, tại sao phải nói ra?"
Giang Hạ buông tay ra, trên mặt có một tia bất đắc dĩ: "Không có biện pháp, gần đây cũng không biết trúng phải tà gì, đều là đắc tội với mọi người." Khang Trữ nghe lời này, nhạy cảm nhìn Kỷ Ngữ Đồng một cái: "Các ngươi... Không phải cũng có chuyện gì đó chứ?"
Kỷ Ngữ Đồng cúi đầu, không nói lời nào, Giang Hạ hướng chén của cô gắp thức ăn, nhưng là cũng không nói một lời.
"Không phải là thật đi." Khang Trữ ngưỡng người dựa vào tại chỗ ngồi, nhìn ngắm cái này, lại nhìn ngắm cái kia: "Nhìn bộ dạng như vậy, vẫn là một bộ dạng thân mật a, nhưng là đột nhiên lại cảm thấy, có chút mùi vị bằng mặt không bằng lòng."
"A Trữ, ngươi có ý nghĩ sẽ ra nước ngoài học không?" Kỷ Ngữ Đồng bỗng nhiên để đũa xuống, một tay chống cằm, chăm chú hỏi.
"Du học?" Khang Trữ nháy mắt, suy nghĩ một chút: "Chưa từng có suy nghĩ qua vấn đề này." Vừa nói vừa nhìn Giang Hạ, kinh ngạc nói: "Tiểu Hạ, chẳng lẽ các ngươi chuẩn bị ra khỏi nước du học sao?"
"Ta...." Giang Hạ cười khổ một cái, có chút khó có thể mở lời, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "A Trữ, chuyện này ngươi biết là tốt, không cần nói cho người khác."
"Tại sao?" Khang Trữ có chút nghi ngờ, đảo mắt hưng phấn lên: "Du học cũng tốt a, wow, mọi người chúng ta có thể cùng đi, các ngươi muốn đi quốc gia nào? Chúng ta có thể hảo hảo thương lượng một chút...."
"A Trữ, ta không đi, là Ngữ Đồng đi." Giang Hạ thở dài, lên tiếng cắt đứt ý nghĩ của nàng.
"Cái gì? Vậy các ngươi không phải là mới vừa ở chung một chỗ, lại phải tách ra? Tại sao không cùng lúc đi a?" Khang Trữ càng thêm nghi ngờ: "Là ý tứ của ba ngươi sao? Chẳng lẽ hắn biết chuyện của các ngươi, chuẩn bị gậy đánh uyên ương? Ngữ Đồng một mình đi ra ngoài, ngươi yên tâm sao?"
"A Trữ, ngươi nghĩ nhiều vậy!" Giang Hạ nhíu mày.
"Nếu không thì là chuyện gì xảy ra a?"
Đôi mắt của Kỷ Ngữ Đồng trong suốt, mang theo chút vẻ khiêu khích, nhìn Giang Hạ, đối với Khang Trữ nói: "A Trữ, nếu như đổi là bạn gái của ngươi phải ra nước ngoài, ngươi có nguyện ý theo nàng cùng đi không?"
"Nếu như bạn gái của ta đẹp như ngươi, ta tình nguyện mỗi ngày giống như một tiểu Cẩu vẫy đuôi bên cạnh nàng, một tấc cũng không rời, nàng đi chỗ nào, ta liền theo tới chỗ đó." Khang Trữ thân thể đưa về phía trước, hai tay nâng cằm lên, thẳng tắp nhìn Kỷ Ngữ Đồng, cố ý làm ra một bộ dáng mê gái: "Đồng Đồng, không bằng như vậy, nàng không cùng ngươi đi, ta cùng ngươi, ta không lựa chọn địa phương đâu, ngươi đi Bắc Cực ta cũng cùng ngươi đi, tóm lại, đối với ta mà nói, có ngươi ở bên cạnh, nơi đó chính là thiên đường a." (Editor: Đm best thả thính :))))) )
Giang Hạ biết rõ nàng cố ý, nhưng vẫn phải tức giận tới mức cắn răng, cười lạnh nói: "Tiểu Cẩu đúng không? Hiện tại được mấy cái đuôi rồi có thể cho ta xem không"
Kỷ Ngữ Đồng nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng: "Tóm lại, chị chính là hạ quyết tâm không đi, đúng không?"
Giang Hạ không phản bác được, chỉ đành phải nói: "Ngữ Đồng, em ăn cơm trước, những thứ này sau này chúng ta hả nói, có được không?"
"Em cũng vậy không có khẩu vị, hai người từ từ ăn, em trước trở về phòng học." Kỷ Ngữ Đồng lạnh lùng bỏ lại những lời này, cầm lấy cặp sách, lắc đầu, cũng mau đi ra khỏi phòng ăn.
Khang Trữ nhìn bóng lưng mãnh khảnh của cô, trợn mắt hốc mồm: "Đây đều là tại sao? Bởi vì khí trời không tốt, cho nên tính tình cũng biến thành xấu hay sao?"
Buổi tối, phía ngoài quả nhiên cuồng phong gào thét, mưa cũng nhanh rơi xuống.
Kỷ Ngữ Đồng ngồi ở trước bàn đọc sách của Giang Hạ, vùi đầu nhìn sách anh ngữ, bút trong tay thỉnh thoảng viết xuống vài từ. Một lát sau, Giang Hạ bưng nước trái cây đi vào, đặt lên bàn, thân mình cũng ở trên bàn ngồi xuống, dùng một loại âm thanh nhẹ nhàng mở miệng: "Bảo bối, đọc sách có mệt mỏi không, nên nghỉ ngơi một chút uống nước trái cây a."
Vừa nói vừa cầm lấy một miếng ô mai, đưa tới bên miệng Kỷ Ngữ Đồng, Kỷ Ngữ Đồng một chút cũng không để ý tới, đầu khẽ tránh qua một bên. Cánh tay của Giang Hạ liền dừng giữa không trung, nàng cười cười xấu hổ, chỉ đành phải đem ô mai bỏ vào trong miệng mình. Ánh mắt Kỷ Ngữ Đồng, chỉ nhìn chằm chằm quyển sách, dường như không có rãnh rỗi quan tâm đến người ngồi bên cạnh mình.
Giang Hạ ngồi ở chỗ đó nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên vươn tay đoạt lấy sách của Kỷ Ngữ Đồng, có chút nôn nóng nói: "Ngữ Đồng, em đừng ngày ngày như vậy không để ý tới chị được không?"
Kỷ Ngữ Đồng cũng không nhìn nàng, đưa tay đoạt trở về, hai người dằn co một trận, Giang Hạ bỗng nhiên buông ra, đưa một tay ôm lấy cô, một tay giữ lấy khuôn mặt của cô.
"Buông!" Kỷ Ngữ Đồng theo bản năng sau trốn tránh, thanh âm phát ra có mấy phần tức giận.
Nhưng Giang Hạ đem cô ôm càng chặc hơn, vừa lung tung hôn gương mặt của cô, môi của cô, vừa lẩm bẩm khẽ gọi: "Ngữ Đồng, Đồng Đồng...." Thanh âm của nàng, nghe tựa hồ tâm rất đau đớn, Kỷ Ngữ Đồng thế nhưng dần dần ngưng giãy dụa. Giang Hạ tựa hồ có chút mất đi lý trí, đôi môi cực nóng liên tục hôn lên gương mặt nhẵn nhụi của cô, sau đó có chút bá đạo chiếm lấy môi của cô, điên cuồng hôn mút, cánh môi Kỷ Ngữ Đồng ngọt ngào mềm mại, rất nhanh đã bị làm cho có chút sưng đỏ.
Cứ hôn hôn, Giang Hạ dần dần cảm giác được một loại mùi vị mặn mặn đắng đắng lan tràn ra ở trong miệng, nàng ngẩn ngơ, từ từ mở mắt, rời ra khỏi Kỷ Ngữ Đồng, quả nhiên đã thấy Kỷ Ngữ Đồng nhẹ nhàng nhẹ nhàng từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Ngữ Đồng, chị..." Giang Hạ trong lòng rất nhanh dâng lên một loại cảm giác bứt rứt, liền đưa tay muốn thay cô lau nước mắt, Kỷ Ngữ Đồng bỗng nhiên nghiêng đầu đi, nức nở nói: "Em biết, không phải là vấn đề tiền bạc..."
Giang Hạ ngẩn ra, Kỷ Ngữ Đồng liền nói tiếp: "Tiền chị cho em, có vài trăm vạn, hoàn toàn có thể đủ cho hai người cùng đi ra nước ngoài."
"Chị chưa từng nói qua là vì vấn đề tiền bạc."
"Đúng vậy, chị chẳng qua là nói cho em biết, chị sẽ không đi theo em, sau đó cái gì cũng không giải thích." Kỷ Ngữ Đồng thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười khổ sở: "Như vậy, là vấn đề của em sao? Chị biết không? Em vừa nghĩ tới việc tách ra nhiều năm như vậy, buổi tối cũng sẽ khổ sở ngủ không ngon giấc, nhưng là chị, sao có thể làm như không có chuyện gì xảy ra... Hạ, chị có thật sự yêu thích em?"
Cô bộ dạng khóc lóc, làm lòng người thật khổ sở, cổ họng của Giang Hạ giống như bị ngăn chặn, tay phải từ trên bàn rút mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt trên mặt, thật lâu, mới miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, an ủi: "Chúng ta không phải là còn có gần hai năm thời gian ở chung sao? Hơn nữa. Nói đến cũng chỉ là tách ra có mấy năm, chị còn có thể thường xuyên đi thăm em."
"Thời gian mấy năm, có thể phát sinh rất nhiều chuyện...."
"Nhưng tình cảm của chúng ta, sẽ không thay đổi." Giang Hạ nhìn thẳng ánh mắt của cô, kiên định nói.
Kỷ Ngữ Đồng ánh mắt hồng hồng, lớn tiếng nói: "Em chỉ biết là, nếu như chị đủ yêu thích em, chị sẽ không muốn tách ra, cũng sẽ không để cho em một người ra ngoại quốc! Nếu như đổi lại là bạn bè của chị, Khang Trữ, Lâm Nhất Phong, Chu Tinh Hán, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn cùng người mình yêu tách ra!"
"Em cho là chị không đủ yêu em? Em cho là chị thậm chí không bằng A Trữ cùng Lâm kẻ điên?!" Giang Hạ nhảy xuống, không dám tin nhìn cô, giọng nói trở nên kích động.
"Vốn chính là như vậy, dù sao bên cạnh chị chưa bao giờ thiếu nữ nhân, cũng thấy được sẽ không cần thêm em. Em đi, tự nhiên sẽ có những người khác đến cạnh chị, cái gì Tiêu Dương, cái gì Lạc Ánh Tuyết... Chị vĩnh viễn cũng sẽ không tĩnh mịch!" Kỷ Ngữ Đồng thấy nàng không thể chịu thỏa hiệp, càng nói càng thương tâm tức giận, cũng từ trên ghế đứng lên.
"Em chính là xem chị là hạng người như vậy? !" Giang Hạ mở to hai mắt, tức giận đến xanh mặt, nàng lui về phía sau hai bước, trên mặt tựa hồ bao phủ một tầng sương lạnh, gật đầu nói: "Tốt, rất tốt!" Xoay người, sải bước như muốn đi ra ngoài, Kỷ Ngữ Đồng cũng nhịn không được nữa, liền khóc ra thành tiếng.
Bên tai truyền đến tiếng khóc, phảng phất dường như có một loại ma lực, Giang Hạ không tự chủ được dừng bước, nàng thở dài một hơi, bỗng nhiên xoay người lại, bước thật nhanh đi tới bên cạnh Kỷ Ngữ Đồng, thật chặc đem cô ôm ở trong ngực mình.
"Hạ, em không phải cố ý sinh khí với chị, em sợ... Tách ra lâu như vậy, em sợ... Em sợ chị thích người khác...." Kỷ Ngữ Đồng nằm ở trong ngực nàng, khóc đến nghẹn ngào khó tả.
"Chị biết, chị biết...." Giang Hạ không nhịn được vỗ nhẹ bả vai của cô, hôn hít lấy tóc của cô, lẩm bẩm an ủi cô: "Chị cũng biết, chị cũng vậy rất sợ..."
"Không, chị không biết! Em thậm chí nghĩ tới, nếu như chị không đi, em tính lưu lại..." Kỷ Ngữ Đồng vừa nức nở, vừa làm bộ muốn đẩy nàng ra. Giang Hạ trong lòng chấn động, buông cô ra, hai tay cầm lấy mặt của cô, gằn từng chữ một: "Ngữ Đồng, em tuyệt đối không thể làm như vậy!" Nàng nhìn Kỷ Ngữ Đồng, thở dốc một hơi, lại tiếp tục nói: "Đồng Đồng, chị không muốn hai ta tách ra, thật, chị rất không nỡ, một chút cũng không muốn tách ra. Nhưng là, chị không thể chỉ muốn tình yêu, chị còn có trách nhiệm, chị đối với Giang thị có trách nhiệm!"
"Đoạt lại công ty của ông ngoại chị, thật trọng yếu như vậy sao?" Kỷ Ngữ Đồng nhìn ánh mắt của nàng, có chút thống khổ nói.
"Đúng vậy, rất là trọng yếu." Giang Hạ vẻ mặt kích động: "Giang thị là tâm huyết của ông ngoại từ lúc sáng lập mà ra, chị không thể để cho nó rơi vào trong tay người khác, đây cũng là kỳ vọng của Hoàng gia gia đối với chị, chị càng tin cũng là kỳ vọng của ông ngoại đối với chị!"
"Chỉ là bởi vì kỳ vọng của bọn hắn sao? Vẫn là tồn tại ý muốn trả thù sao? Chị vẫn.... Muốn muốn vì mẹ chị mà trả thù hắn."
Giang Hạ không khỏi ngây người, hai tay dần dần buông ra, nàng nghiêng đầu đi, trong mắt bỗng nhiên hiện ra một tia lệ quang.
"Hạ, để xuống những thứ này, có được không? Để xuống công ty kia, để xuống cừu hận." Kỷ Ngữ Đồng cầm tay nàng, nước mắt liên tục rơi, nhẹ giọng khẩn cầu :"Chúng ta lúc này rời đi, vĩnh viễn cũng không trở về, chúng ta ở cạnh nhau vui vẻ có được không?"
"Không, chị không bỏ xuống được." Giang Hạ thống khổ nói.
"Để xuống, có được không? Chị có hay không thay em nghĩ tới, thay tương lai của chúng ta nghĩ tới? Chị.... Ba của chị đối với em như vậy, em sau này cho dù trở lại, có thể cho ở lại đây sao? Chị biết em thấy được hắn có bao nhiêu sợ hãi không? Chị biết, em lo lắng rất nhiều tương lai hắn có thể ngăn trở chúng ta không? Chúng ta vĩnh viễn rời xa nơi này, có được hay không?" Kỷ Ngữ Đồng nhìn nàng, thương tâm nói.
"Ngữ Đồng, tâm tình của em, chị có thể hiểu được, nhưng là, thật xin lỗi...." Giang Hạ áy náy nhìn cô, Kỷ Ngữ Đồng ngẩn ngơ, chính là mơ ước xây dựng tốt đẹp bị triệt để đánh nát, từ từ buông lỏng tay nàng ra.
"Bảo bối, chị thích em." Giang Hạ nhìn cô bộ dạng thất hồn lạc phách, trong lòng đau như kim, nhẹ nhàng ôm lấy cô, ở bên tai cô nói: "Em hãy nghe chị nói, em ra ngoại quốc mấy năm, đừng làm cho chị lo lắng. Có Hoàng gia gia giúp chị, chị sẽ đem Giang thị đoạt lại, hắn bị chị kiềm chế, cũng không cách nào đi theo em làm khó."
Kỷ Ngữ Đồng lắc đầu, không nói gì chẳng qua là tiếp tục khóc. Giang Hạ ôm chặt cô, ôn nhu nói: "Bảo bối, chị thích em, rất thích rất thích em. Chị đã lên kế hoạch tốt tương lai của chúng ta rồi, chờ sau khi em trở lại, chúng ta nhất định có thể ở chung một chỗ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở, thế giới của chúng ta, trừ khi có lẫn nhau, chỉ có bạn bè, có được hay không? Van cầu em, chờ chị, có được hay không? Đừng vì chuyện này giận chị, chị rất khó chịu...."
"Sẽ thuận lợi như vậy sao?" Kỷ Ngữ Đồng chưa từng thấy nàng nói chuyện khép nép van cầu như vậy, trong lòng không khỏi mềm nhũn
"Tất nhiên, chị bảo đảm! Cho chị thời gian, chờ chị, có được không?"
"Kia không cho có thêm nữ nhân khác!" Kỷ Ngữ Đồng nhìn nàng, cắn chặc răng.
"Tuyệt đối sẽ không!"
"Thế giới của chúng ta, trừ bằng hữu, cũng chỉ có hai người chúng ta?"
"Chỉ có hai người chúng ta!"
Kỷ Ngữ Đồng hít hít lỗ mũi, tràn đầy nước mắt trên mặt, rốt cục tràn ra vẻ tươi cười: "Được rồi, em đi, em cũng sẽ chờ chị."
Giang Hạ hạ được tâm tình xuống, cái mũi của nàng nhẹ nhàng cọ lấy mũi Kỷ Ngữ Đồng: "Giữ lời hôm nay em nói."
"Ừ, chị nói, cũng phải nhớ lấy."
"Như vậy, giận hờn liền kết thúc?"
"Chẳng lẽ chị không hi vọng kết thúc?"
"Chị ngày ngày đều cầu nguyện nó có thể kết thúc." Giang Hạ vừa nói, đôi môi liền đưa qua, ôn nhu mút đi nước mắt trên mặt của Kỷ Ngữ Đồng, thì thào nói: "Bảo bối."
"Hửm??"
"Chị yêu em..."
Kỷ Ngữ Đồng mở ra một mắt sáng lấp lánh, trong bụng lại là chua xót, lại là vui sướng, một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Em cũng vậy."
"Em cũng cái gì?"
"Em sẽ không nói lại." Kỷ Ngữ Đồng giọng nói hơi giận.
"Rốt cục đình chiến rồi." Giang Hạ hài lòng ôm cô, trong mắt tràn đầy vẻ vui thích, tay giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi khẽ sưng trướng lên của cô, giọng nói áy náy: "Bảo bối, thật xin lỗi."
Kỷ Ngữ Đồng sắc mặt khẽ hồng, nhẹ nhàng từ trong miệng phun ra hai chữ: "Ngu ngốc!" Hai tay nhưng nhẹ nhàng trở về ôm lấy nàng.
Hai người đứng ở phía trước cửa sổ, ôm nhau, đứng yên thật lâu bất động, không nỡ buông ra.
Mưa ngoài cửa sổ, không biết đã ngừng từ lúc nào.
Editor: Hi~ mình bảo mình ko drop là ko drop, do xảy ra chút vấn đề với nick, rồi lại phải di cư về VN thân yêu, rồi bắt đầu lại công việc bên này, nên có chút bận rộn, tạ lỗi!