Mật Mã

Chương 6




Edit: Tiểu Ngạn Sự việc vượt ngoài sự khống chế của cô.

Cô hoàn toàn không biết vì sao lại thành ra như vậy, nhưng tất cả đều không khống chế được, cuộc sống của cô giống như một chiếc xe chạy tốc độ cao bất kỳ lúc nào không khống chế được sẽ chệch đường ray bay tới giữa không trung rồi rơi xuống tận đáy.

Hỏng bét là cô tuyệt đối không muốn đi sửa chữa khống chế nó.

Anh ta giống như viên kẹo sôcôla gây nghiện, sau khi ăn qua một lần, lại muốn ăn một lần nữa, một miếng lại một miếng, khiến cho cô muốn ngừng cũng không dừng lại được, thái độ của anh ta nóng bỏng như lửa cháy được tiếp thêm dầu, hai người bọn họ giống như củi đốt gặp lửa cháy, mỗi lần gặp gỡ càng không thể cứu vãn được.

Tay của gã giống như không thể rời khỏi người cô, bản thân cô cũng không kém là bao.

Gã nói với cô tất cả những mơ mộng mà gã nghĩ đến, hơn nữa tìm được cơ hội sẽ thực hiện ngay, hại cô mỗi lần nhìn thấy gã đều mặt đỏ tim đập nhanh, không nhịn được mà suy nghĩ miên man.

Tất cả dường như đều rất hoàn hảo, cô có tiền, có xe, có nhà ở, còn có một đứa bé ngoan ngoãn, cùng một người đàn ông đối với cô cũng rất nhiệt tình, người đàn ông kia thích cô, gã cùng cô còn có thể tính toán có một cuộc sống tốt đẹp.

Hai tuần lễ này gần như là hoản hảo, hoàn hảo tới mức không thể khống chế được.

Cô biết bản thân mình không nên tiếp tục như vậy, cô biết mình không nên đối với thân thể của gã mê muội như vậy, biết mình không nên tham luyến ảo giác về cuộc sống tốt đẹp này, bởi vì tất cả đều có thể trong một giây nhất định phải vứt bỏ, nhưng cô không có cách nào dừng lại.

Có lẽ… chỉ là có lẽ… Những người đó đã sớm quên cô, đã sớm buông tha việc tìm cô…

“Đã đến, chính là nơi này.”

Cô hoàn hồn lại, mới phát hiện xe đã dừng ở một nhà ăn gần biển, Cảnh Dã xuống xe, vươn tay khoa trương, hướng về phía cô nhếch miệng cười, bày ra bộ dáng vẫy tay, “Leng keng, chào mừng quý khách.” (Gốc là câu: Hoan nghênh đến chơi, mình thấy không hợp lý lắm nên đổi lại thôi)

“Ngốc nghếch.” Tiểu Lam thấy thế nhìn một cái tỏ vẻ xem thường, tức giận nhảy xuống xe.

Hiểu Dạ nhịn không được bật cười, khi cô vừa vước xuống xe, nhìn thấy rõ nhà ăn bằng gỗ cũ nát kia, không khỏi có chút ngây người.

Nhà hàng ăn này chính là chỉ dùng gỗ để xây dựng, như của những thế kỷ trước đây, trải qua dầm mưa dãi nắng, hơn nữa gió biển bào mòn rất mạnh, bên ngoài nhà hàng vẫn đang sửa chữa đã sớm có nhiều chỗ loang lổ, chỉ duy nhất có một chỗ có vẻ nhìn còn mới, phía trên cửa còn có biển hiệu khắc gỗ thật lớn, trên đó khắc bốn chữ tất nhiên là tên quán của bọn họ “Quán bia Lam Sắc”.

Trời ạ, cô biết nơi này, nơi này trước khi cô đi đã có rồi!

“Ba chị em gái bị nguyền rủa.” Cô ngây ngốc nói ra.

“Gì cơ?” Gã không có nghe rõ ràng lời cô nói, quay đầu nhướng mày hỏi.

Nhìn Cảnh Dã phía trước bộ dáng rất vui vẻ, Hiểu Dạ hoài nghi gã sẽ không biết lịch sử nơi này, không muốn tạt nước lạnh vào gã, cô khẽ cười, “Không có gì.”

Cảnh Dã không có nghi ngờ cô, tâm tình khoái trá dẫn đầu đi về phía nhà hàng, Tiểu Lam lẩm bẩm đuổi kịp, không chút ngại nhà ăn này vừa nát vừa cũ.

Một lớn một nhỏ cãi nhau tiến lên phía trước, Hiểu Dạ theo sau, trước khi vào cửa, vẫn không nhịn được đánh giá bốn phía nhà hàng.

Khu vực này, có ba nhà hàng, mà nhà hàng của gã lại ở chính giữa. Địa điểm chỗ này tương đối tốt, bởi vì vị trí ở ngay gần bờ biển, cho nhìn tầm nhìn phong cảnh cũng rất tốt, hơn nữa lại ở nội thành, cho nên giao thông cũng vô cùng thuận lợi. Bên cạnh con đường cái dài hai mươi mét ra bến cảng phía trước còn có công viên ven biển kéo dài vài dặm dọc bờ biển.

Mặc kệ như thế nào, nơi này bất kể ban ngày hay buổi tối, phong cảnh đều rất đẹp, không khí trong lành, là một chỗ thật tốt để mở nhà ăn.

Tuy khi ở tiểu học cô đã cùng gia đình chuyển đến phía Bắc, khi trở về cũng chỉ có mấy tháng, nhưng vẫn không thể nhớ nhầm về lời đồn, ba gian nhà ăn này trong hai mươi mấy năm liên tục đổi chủ mấy mươi lần, cứ khoảng ba tháng đến nửa năm đều đổi chủ một lần, cô vẫn nhớ rõ, nơi này từng là quán cà phê, quán cơm Tây, quán bít tết, quán tiệc buffe, mực xào, vịt om gừng, dê nướng, có cả quán lẩu, trên thực tế, cũng từng có người mở quán bia.

Nhưng không biết vì sao, không có người nào có thể ở chỗ tốt như vậy mở quán ăn thành công.

Từng có tin đồ năm đó có người muốn mở khách sạn năm sao đến đây cùng đàm phán vấn đề mua lại với chủ nhân nơi này, nhưng chủ nhân nói đây là sản nghiệp tổ tiên không muốn bán, cho nên liền cự tuyệt bán cho người kia với giá trên trời.

Vài năm sau, người chủ qua đời, thi thể còn chưa lạnh, ba người con gái ngay tại linh đường tranh tài sản, chỉ vì bán hay không bán mà đánh nhau, thậm chí lên cả tòa án, cuối cùng tòa án quyết định đem mảnh đất này chia làm ba mới giải quyết được việc này.

Không lâu sau, một vùng liền nhau được chia thành ba gian nhàn ăn phân biệt, không ai biết là ba chị em đã bán, hay là các nàng đều tự mở nhà ăn, chỉ biết ba gian nhà ăn này việc buôn bán vẫn luôn không tốt, nhiều lần đổi chủ.

Mọi người ở đây sau khi biết chuyện, cho rằng ba chị em kia là bất hiếu, ở trên linh đường tranh nhau sản nghiệp, làm chủ nhân cũ đau lòng, cho nên nơi này mới không mở được nhà ăn được, liền gọi nhà ăn này là “ba chị em gái bị nguyền rủa”.

Trời biết ba nhà ăn này làm sao cứ mở cửa lại thất bại, ai biết được chàng trai này mở nhà ăn, lại chọn phải nơi này –

“Này này này! Tên đầu trọc, cậu làm cái quỷ gì vậy?”

Cửa vừa mở ra, một làn khói trắng xông thẳng đến, cắt đứt suy nghĩ của cô, hai mắt nước mắt lưng tròng, đã thấy Cảnh Dã chửi ầm lên tiến vào.

“Này –” Sợ gã gặp chuyện không may, cô quay lại có chút dọa đến Tiểu Lam nói: “Em ở lại chỗ này, đừng đi vào!”

Nói xong, cô lập tức che miệng, nín thở đi vào, trong nhà bếp tràn đầy khói trắng, may là khu nhà ăn nhìn qua cũng không có việc gì.

“Đầu trọc!” Cảnh Dã hổn hển gào rú.

Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy ngọn lửa trên bếp gas bùng cháy ngút trời, lửa lớn tản ra khói đặc, làm cho cô dường như không thể nhìn thấy gì hết, đúng lúc này, một đôi tay vừa to vừa thô mang theo một món đồ giống y hệt bình cứu hỏa xông ra từ trong đám khói, một giây sau, bàn tay lớn kéo chốt an toàn ra, cầm bình cứu hỏa dập tắt ngọn lửa cháy rực. Phịch một tiếng, cửa sau phòng bếp bị người ta đá văng ra, sương khói dần dần tản đi, chỉ thấy Cảnh Dã đứng ở kia vẫn mang theo bình cứu hỏa, trước mặt là một gã đầu trọc khôi ngô dáng người so với gã còn cao lớn hơn , quang quác mồm rống lên!

“Tên đầu trọc chết tiệt này muốn đốt nhà sao? Con mẹ nó nhà cậu nấu cái quỷ gì thế? Biến cả phòng toàn là khói? Cậu nấu ăn mà không mở máy hút mùi sao?”

Làm ơn đi, vấn đề là khói này không phải chỉ dùng máy hút mùi là có thể giải quyết được đi?

Hiểu Dạ nhịn xuống lời nói lên đến miệng, tiến lên giúp đỡ mở cửa thông gió, nơi này gió biển lớn, cửa sổ vừa mở, chỉ lát sau, khói trong bếp đã tan hết.

Khi khói tan hết đi, cô mới nhìn rõ người đàn ông bị Cảnh Dã gọi tên là “Đầu trọc” kia.

Vừa nhìn thấy đã khiến cô hoảng sợ, người kia thân hình rất lớn, một cái đầu trọc bóng loáng, cả người giống như một ngọn núi, Cảnh Dã đã cao một mét tám mươi mấy, người đàn ông kia so với gã còn cao lớn hơn, dĩ nhiên dù không cao đến hai mét nhưng cũng không kém là mấy.

Tuy cô ở nước ngoài mấy năm, nhìn quen người phương Tây cao lớn, nhưng khi nhìn thấy người này, nhịn không được lùi lại mấy bước.

Bởi vì người kia không chỉ cao còn vô cùng cường tráng, từng khối cơ bắp giống như đá được đắp ở trên cánh tay lộ ra của anh ta, thân hình kia chỉ sợ so với vận động viên NBA (giải đấu bóng rổ nhà nghề của Mỹ) còn đẹp hơn. Lúc này cô mới phát hiện, bình chữa cháy trên tay anh ta không phải là món đồ chơi, cũng không phải đặc chế (đặc biệt chế tạo), mà do anh ta quá cao lớn, thế nên bình chữa cháy kia ở trong tay anh ta giống như một món đồ chơi.

Tuy Cảnh Dã vừa tiến lên đã mắng anh ta, nhưng mặt anh ta như được trạm khắc từ đá không chút thay đổi, hơn nữa cũng không nói một tiếng.

Trong phút chốc, cô có chút lo lắng Cảnh Dã sẽ làm người này tức giận, nhưng người to lớn kia dường như không thèm để ý đến Cảnh Dã đang kiêu gào, nhìn cô giống như một con gấu phát hiện có sinh vật lạ chạy vào trong địa bàn của mình.

“Đầu trọc, cậu có nhìn chằm chằm cô ấy thật lâu cũng vô dụng, tôi nói cho cậu biết, cô ấy đã có chủ!” Đột nhiên phát hiện sự chú ý của đầu trọc đều ở trên người cô, Cảnh Dã vươn tay ra kéo Hiểu Dạ vào trong lòng mình, nhướng mày tức giận lườm bạn bè tốt, lớn tiếng tuyên bố chủ quyền của mình.

Hiểu Dạ nghe vậy mặt đỏ lên, quay đầu lườm gã, gã đáp lại cô là bộ dạng cười hi hi ha ha.

“Người khổng lồ đầu trọc” vừa nghe thấy, nhíu mi nhìn Cảnh Dã.

“Đúng, chính là như vậy.” Gã nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.

Lần này cô không nhịn được cho gã một cái khuỷu tay vào bụng.

“Của tôi.” Gã hét lớn một tiếng, vẫn không để ý tới Hiểu Dạ kháng nghị, tự nhiên cười gật đầu, trả lời câu hỏi của bạn không tiếng động.

Như đã xác định thân phận của cô, “người khổng lồ đầu trọc” không hề để ý tới cô, buông bình cứu hỏa, từ phía sau cửa lấy một cây chổi, quét sạch bụi bẩn trên sàn.

Vì động tác của anh ta, lúc này Hiểu Dạ mới phát hiện, tình huống ở trong phòng bếp thật giống địa ngục nhân gian.

Cô trừng mắt nhìn, khắp mọi nơi, chỉ thấy trên kệ để đồ là vỏ rau quả rơi lả tả, nồi chén ném ngổn ngang trong bồn rửa, trên bếp gas trừ bình cứu hỏa màu phấn trắng, còn dính đầy dầu muối, trên đặt một cái nồi bị cháy đen thủng lỗ, hơn nữa toát ra mùi kì cục và tàn khói, cô thậm chí chưa nhìn ra ban đầu trong nồi đó là chứa thứ gì. Lửa cháy hừng hực đến nỗi cháy cả máy hút mùi, vỏ hộp nhựa bị cháy hết một nửa, mặt khác sắt thép cũng bị cháy đen thui.

Thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ ở trong phòng bếp chính là những dụng cụ được vệ sinh sạch sẽ được sắp xếp chỉnh tề, mỗi vật đều vô cùng tỏa sáng, sắp xếp gọn gàng, cũng bởi vì ở trong phòng bếp lộn xộn bẩn thỉu này và có vẻ đặc biệt.

“Cần gọi xe cứu hỏa sao?” Tiếng hô to thăm dò của Tiểu Lam từ bên ngoài cửa truyền đến.

Cô nghe vậy cũng bật cười, giãy khỏi bàn tay của Cảnh Dã, muốn gã đi hỗ trợ quét dọn, mới đáp lại: “Không cần, vào đi.”

Tiểu Lam vừa vào cửa liền chạy về phía phòng biếp, Cảnh Dã vừa ở một bên thu dọn, lại vừa bên kia lảm nhảm với người khổng lồ đầu trọc kia, cô bé cũng không để ý đến gã, chỉ là gào to một tiếng rồi bổ nhào vào người kia, “Chú Hải Dương!”

Khiến cho Hiểu Dạ ngạc nhiên là, người khổng lồ đầu trọc giống như tòa núi cao kia, khuôn mặt lạnh lùng lại không ngại, còn tự nhiên bế Tiểu Lam lên, để cho cô bé ngồi ở ghế bên, vuốt vuốt mái tóc dài của cô bé, trên khuôn mặt lạnh lùng miệng còn hơi nhếch lên, lộ ra một chút ý cười.

“Chú lại nấu súp hải sản bị cháy?” Tiểu Lam cười hỏi.

Người khổng lồ đầu trọc miệng cười càng rộng, thậm chí lộ ra cả răng nanh trắng bóng.

Súp hải sản? Thứ kia là súp hải sản?!

Ô Hiểu Dạ mở rộng tầm mắt, lúc này, cô mới đột nhiên phát hiện một chuyện, thì ra hai gã đàn ông này, vốn hoàn toàn, tuyệt đối – không biết nấu ăn!

Ô Hiểu Dạ trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới có biện pháp mở miệng.

“Hai người muốn mở nhà ăn?”

“Ừ.”

“Nhưng mà hai người không biết nấu ăn?”

“Có mà.” Cảnh Dã mặt không đỏ, khí không suyễn, đáp lại dõng dạc.

“Có mới lạ, mỗi loại đồ ăn họ nấu đều cháy khét.” Tiểu Lam nhịn không được ở một bên nói thêm vào.

“Ok, các người biết nấu, nhưng nấu thật sự tệ.” Hiểu Dạ trừng mắt nhìn gã, nhịn không được thốt lên: “Sau đó hai người còn mua khu này?”

“Ba chị em gái bị nguyền rùa?” Cảnh Dã nhướng mày.

“Chính là nơi này, là ba gian nhà ăn này!”

“A, nơi này, là đầu trọc mua.” Gã một tay để ở thắt lưng, một tay gãi gãi cằm.

Ô Hiểu Dạ nhìn hai gã to xác này, bỗng nhiên thấy đau đầu.

Nếu bọn họ chỉ thuê thôi thì không sao, nhưng nghe thấy lời lúc trước của gã, người khổng lồ đầu trọc đã mua lại nơi này, hơn nữa tài nghệ nấu ăn của hai tên này quả thật rất kém, cô thật nghi ngờ “quán bia” này có thể trụ ở nơi này bao lâu.

“Vì sao nơi này được gọi là ba chị em gái bị nguyền rủa?” Tiểu Lam tò mò hỏi.

Dù sao cũng đã nói ra, cô đành phải dùng tốc độ nhanh nhất để nói về lịch sử nơi này.

“Em nói nơi này mỗi nhà mở quán đều sập tiệm?” Cảnh Dã nhíu mày.

“Truyền thuyết chính là như vậy.”

“Vậy vì sao vẫn còn những người đến nơi này mở quán?” Tiểu Lam hỏi.

“Bởi vì đoạn đường này cũng không tệ lắm, người đến nơi này đều là người bên ngoài không biết tình huống bên trong.” Hiểu Dạ hai tay ôm ngực thở dài nói: “Hơn nữa theo tôi được biết, ngay từ đầu có người không tin quỷ thần, nhưng hai mươi mấy năm trôi qua, ba gian nhà hàng này tiếng xấu đã lan xa, bây giờ ngay cả người bên ngoài cũng không dám đến nơi này mở tiệm. Nếu không mọi người nghĩ xem vì sao nơi này tốt như vậy, sao ba gian nhà hàng này lại giống như phế tích? Nơi này đã rất lâu rồi không có người mở quán đâu.”

Cô không nói, Cảnh Dã còn chưa phát hiện ra, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì dường như đúng là như thế, lúc trước đầu trọc mua nơi này giá đúng là thấp một cách kỳ quái, chỉ là gã tưởng rằng nơi này không phải là trong nội thành nên giá tiền mới thấp như vậy, không nghĩ tới là vì như vậy.

Gã nhe răng cười, “Khụ, lão đầu trọc, nói như vậy, chúng ta mua nơi này đúng là quá lời.”

Hiểu Dạ sửng sốt, “Là như thế nào?”

“Thật lời quá mà.” Cảnh Dã rất đắc ý nhìn về phía bạn tốt hỏi: “Lão đầu trọc, đúng hay không?”

Hiểu Dạ lại rơi vào trạng thái há hốc mồm, đã thấy người tên là “Hải Dương” đầu trọc kia, cũng nhếch miệng, cũng lộ ra vẻ đắc ý, cười thật to. Anh ta không biết làm thế nào lấy được một cái túi rác màu đen, ở ngay tại phòng bếp mới dùng hiệu suất cực cao để dọn sạch, chỉ chốc lát sau đã đem toàn bộ đồ ăn hỏng cùng những thứ bẩn thỉu rửa sạch không còn chút gì.

Cô chớp mắt mấy cái, có chút đăm chiêu nhìn bọn họ, “Cho nên hai người vẫn là muốn khai trương buôn bán ở nơi này?”

“Đương nhiên.” Cảnh Dã mắt cũng không chớp nói.

“Dựa vào súp hải sản cháy khét sao?” Cô thật sự không muốn tạt nước lạnh vào gã, nhưng vẫn không nhinj được.

“Đương nhiên –” Gã vừa nói vừa tới gần, đem hai tay vây cô lại, cười không có chút ý tốt nào, “Không phải!”

Gã này vẻ mặt cười như kẻ trộm, cô nổi lên sự đề phòng, lại không đường lùi, chỉ có thể nhướng mày hỏi: “Không phải”?

“Không phải.” Gã gật đầu khẳng định, lộ ra gương mặt tươi cười sát lại càng gần, “Anh biết tài nghệ nấu ăn của bọn anh thật tệ, cho nên…”

“Cho nên?” Cô chớp mắt mấy cái.

Tiểu Lam nhảy xuống khỏi ghế, cười lại gần nói: “Cho nên mọi người quyết định giảm bớt số người thất nghiệp.”

Hiểu Dạ nhìn Tiểu Lam, lại nhìn nhìn gã, đầu lập tức xoay chuyển, hai giây sau mới hiểu được, “Mấy người muốn thuê người sao?”

“Chính xác.” Người khổng lồ đầu trọc đi tới, như một ngọn núi che ở phía bên trái của cô, giọng nói trầm trầm khiến cô hoảng sợ, không khỏi mắt nhìn thẳng anh ta, thì ra người này có thể nói được, từ lúc vào cửa đến bây giờ, anh ta chưa nói một tiếng, cô còn tưởng rằng anh ta là người câm điếc.

Cô nhìn trước mắt hai người lớn một trẻ nhỏ, đột nhiên phát hiện bản thân mình dường như đã bị bọn họ vây quay.

“Ý kiến này không tệ, mọi người đã đăng báo tuyển người chưa?”

“Không cần, chúng ta đã chọn được người.” Trên mặt Cảnh Dã nụ cười càng lớn hơn nữa.

“Ai?”

“Em.”

***

Đêm dài vô tận, sao sáng đầy trời.

Mấy chiếc thuyền ca-nô neo ở bến cảng, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, cùng bầu trời đầy sao chiếu sáng.

“Không được, không được, không được, không được, KHÔNG — ĐƯỢC —”

Chịu không nổi ba người kia từ sớm đến tối “tấn công”, Ô Hiểu Dạ sau bữa cơm liền ra ngoài, đi qua đường lớn, bước trên thảm cỏ của công viên, một đường đi đến trong chòi nghỉ mát của công viên ven biển, ngoài miệng từ sáng đến tối vẫn chỉ hai chữ — KHÔNG ĐƯỢC!

“Vì sao? Em lại không có việc làm, vì sao không được?” Cảnh Dã sải bước đuổi kịp, từ phía sau ôm lấy cô, mặt dày mày dạn đem đầu cọ cọ trên đầu vai cô.

“Chính là không được!” Cô nhìn đèn đuốc sáng ở phía trước, vẫn là một câu kia.

“Đừng như vậy.” Gã ở bên tai cô thì thầm, “Chẳng lẽ em nỡ nhẫn tâm để cho khách bị đầu độc bởi tài nghệ nấu ăn của lão đầu trọc như ở dưới địa ngục kia sao?”

Cô mím môi không nói.

“Thứ tốt luôn chia sẻ cùng bạn tốt, em nấu cho bản thân ăn, không bằng nấu cho anh cùng Tiểu Lam ăn, nếu đã nấu cho anh cùng Tiểu Lam ăn, đương nhiên không thể thiếu được đầu trọc, nếu đã có đầu trọc, một người vui không bằng nhiều người cùng vui, em tới làm đầu bếp cho bọn anh, có thể kiếm tiền, có gì không tốt, phải không?” Gã cầm lấy tay cô đưa lên miệng hôn một cái, khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha, tiếp tục quyết tâm thuyết phục, “Hơn nữa tài nghệ nấu ăn của em tốt như vậy, tài nghệ tốt như vậy, không làm đầu bếp thật lãng phí.”

Tài nấu ăn của cô có thể nói là tạm được, nào có giống như lời gã nói ba hoa chích chòe như vậy.

“Nói hươu nói vượn.” Cô khẽ gắt một tiếng, cũng không rút tay về, chỉ phẫn nộ nói: “Là do tài nấu ăn của hai người quá kém.”

Nhận thấy cô đang dần thỏa hiệp, Cảnh Dã không ngừng cố gắng, xoay người cô lại đối diện với mình, ôm lấy eo cô, giả bộ bộ dạng chú chó nhỏ đáng thương nói: “Đúng vậy, tài nghệ chúng ta kém như vậy, em nhẫn tâm để bọn anh cứ như vậy hi sinh bản thân trước khi xuất sư sao?”

Thấy bộ dạng vô lại của gã, cô nhất thời không nhịn được, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Nhìn đi, em cười lên trông thật đẹp, cứ giữ bộ mặt mẹ kế (ý là hung dữ)cả buổi chiều, cơ mặt cũng cứng đi.” Gã chạm vào trán cô, cười vuốt ve gương mặt cô.

“Nhàm chán.” Cô vuốt ve tay gã, cuối cùng cũng không thể làm mặt cáu với gã.

Gã cười ra tiếng, ôm cô vào trong lòng, cằm để trên đỉnh đầu cô, “Nào, chúng ta cùng nhau mở quán, nhất định sẽ rất vui.”

Cô ở trong lòng gã nhắm mắt lại, trong lòng khẽ rung động, cô thở sâu, khàn khàn nói: “Không thể thực hiện được.”

“Em lo lắng vụ bị nguyền rủa? Anh không biết em lại là người mê tín như vậy.”

“Không phải.” Lòng cô căng thẳng, vươn tay ôm lại gã, không tự chủ nắm chặt lưng áo sơ mi của gã.

“Vậy là vì sao?” Gã dịu dàng nhẹ hỏi.

Vì cô không có khả năng dừng lại nơi này quá lâu, vì cô bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, vì cô rất sợ giây phút tiếp theo nhất định phải vứt bỏ tất cả, xoay người bỏ chạy–

Trời ơi, nhưng cô phải nói cùng gã như thế nào? Làm sao có thể cùng gã nói?

Cô cũng rất muốn ở lại, rất muốn có một công việc bình thường, nhưng nếu cô bị tìm thấy thì sao? Vì cô ở đây mà liên lụy bọn họ thì sao?

Vòng ôm của gã sao ấm áp như thế thế, khiến cho người ta an tâm đến vậy, cô thật muốn buông tha cho sự phản kháng, chỉ muốn như vậy mà thôi.

Nhưng mà, có thể sao? Cô có thể sao?

Cảm giác cô đang run lên, ánh mắt gã tối lại, cánh tay siết chặt lại, môi hôn lên đỉnh đầu của cô.

Tim gã đập ổn định, tiếng vang liên tục ở bên tai cô, giống như đang thôi miên cô.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch –

Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ –

Mấy ngày nay, cô đã thoát khỏi sự mệt mỏi, cô chán ghét bất cứ lúc nào cũng phải chú ý phía sau, cô chán ghét bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng phải chuẩn bị chạy trốn, cô thật sự rất rất muốn có một cuộc sống yên ổn giống người bình thường, không cần phải trốn, không cần phải trốn.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch –

Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ –

Cô biết đây chỉ là ảo tưởng của chính cô, cho nên mới coi tiếng tim đập của gã để trấn an mình, nhưng cho dù là giả cũng tốt, ảo tưởng cũng được, cứ như vậy một lần thôi, chỉ cần cứ như vậy một lần, để cho cô coi mình là một người bình thường đi…

Hơn nữa, chỉ là một công việc mà thôi, cô cũng không phải hứa hẹn cái gì, nếu như một ngày cô phải rời đi, bọn họ cùng lắm chỉ đăng báo tìm người mà thôi…

Mà, có lẽ lúc này đây cô thật sự đã bỏ trốn thành công, đã qua vài tháng không có người phát hiện ra cô, không đúng sao?

Có lẽ bọn họ thật sự đã buông tha rồi, vậy vì sao cô không thể theo đuổi cuộc sống mà mình muốn?

“Tôi……”

“Hở?”

“Tôi khó mà chắc sẽ nấu ăn ngon.”

Cảnh Dã nhếch khóe miệng cười, “Không sao, có tệ cũng tốt hơn so với anh và đầu trọc.”

Cũng đúng.

Cô muốn cười, lại khó nén được sự lo lắng trong lòng.

“Khụ, nhìn kìa.” Gã bỗng nhiên khẽ gọi cô.

Cô trợn mắt, chỉ thấy gã chỉ vào một gốc cây đa cách đó không xa.

“Trên thảm cỏ.” Gã nhỏ giọng nói.

“A!” Cô nhìn xem, không khỏi kêu lên thành tiếng.

Trên thảm cỏ dưới tán cây, có một chút ánh sáng màu xanh như dạ quang đang bay lên, chỉ một lát sau đó, lại có một đốm sáng khách gia nhập, sau đó lại thêm một đốm, bọn chúng lúc ở trên cao, lúc lại xuống dưới, bay xuyên qua bụi cỏ.

“Đom đóm?” Cô khẽ hỏi.

“Ừ.” Gã gật đầu.

“Thật đẹp.” Cô mê muội nhìn những điểm sáng màu dạ quang kia, “Đã lâu rồi tôi chưa được thấy qua.”

“Anh nghĩ em là người ở đây.”

“Tôi đã rời đi rất nhiều năm.” Cô lắng nghe nhịp tim ổn định của gã, nhìn đom đóm không ngừng bay lượn, giọng nói có chút khàn khàn, “Rất nhiều rất nhiều năm…”

Gã cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm lấy eo cô, cùng cô xem chút đom đóm này, cho đến khi đám ánh sáng màu dạ quang kia bay xa, biến mất trong bụi cỏ, mới nắm tay cô, trở lại quán bia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.