Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 36




Ga tàu điện bỏ hoang núi Takao, khoảng cách với điểm cần đến, ga số ba, còn 6 kilômét.

Nhà ga chỉ có một lối vào và một lối ra, những chiếc ghế đầy bụi trong sân được chia thành hai dãy, đối diện với một quầy hàng nhỏ. Kệ gỗ và tủ kính trong quầy trống trơn.

Thời Duyệt đang nằm trên lối đi không rộng lắm giữa quầy hàng và dãy ghế, nhìn thấy một nàng rắn lục đang lặng lẽ đến gần Hứa Ấu Diên.

Tạo hình Thanh Xà này là ở bộ phim điện ảnh năm 2021, 《 Truyền Thuyết Bạch Xà 2021 》, đây là cơn ác mộng thuở nhỏ của Thời Duyệt, cũng được biết đến là bản kinh khủng nhất và hung ác nhất trong số các tác phẩm chuyển thể từ Bạch Xà truyện.

Thanh Xà thè cái lưỡi dài, tiếng xì xì bị tiếng mút sữa chùn chụt át đi. Nàng chăm chú quan sát con mồi của mình, từ từ trườn xuống.

Đuôi rắn vẫn bám vào trần nhà, nửa thân trên hạ xuống, cái lưỡi linh hoạt càng lúc càng đến gần gáy của Hứa Ấu Diên.

"Ư ư ư..."

Thanh máu của Thời Duyệt từ từ tăng lên, cơ thể dần dần có thể cử động một chút, nhưng miệng lại bị bình sữa chặn không nói nên lời.

Hứa Ấu Diên: "Sao thế? Đừng vội cử động, không là bị sặc bây giờ."

Mí mắt Thời Duyệt giật như điên, hai tay cứng ngắc không ngừng run rẩy.

Hứa Ấu Diên nhận ra có điều không ổn, nơi Thời Duyệt đang nhìn chằm chằm rất gần khuôn mặt của cô, nhưng không phải nhìn cô.

Một làn khí lạnh phả vào tai phải của Hứa Ấu Diên, làm nổi một lớp da gà.

Động tác của Hứa Ấu Diên đột ngột dừng lại, ánh mắt liếc về phía sau bên phải, cô đã nhận ra có nguy hiểm ở ngay sau lưng.

Thời Duyệt cũng không lên tiếng, hai người giống như bị đông cứng.

Hứa Ấu Diên chuyển ánh mắt về, nhìn Thời Duyệt dưới mình, cổ họng từ từ chuyển động, mắt chớp mấy cái.

Hứa Ấu Diên nhìn nhìn: Cái gì thế?!

Thời Duyệt trợn to mắt: Là thứ kiểu gì chúng ta cũng không đánh được.

Hứa Ấu Diên nheo mắt: Chạy được không?

Thời Duyệt nhắm mắt: Đừng mong, với trạng thái bây giờ sao chúng ta có thể chạy được, hơn nữa không có bất cứ vũ khí nào, ngay cả dao rọc giấy cũng không có.

Hứa Ấu Diên cầm bình sữa chặt hơn, một đống sữa tràn vào miệng Thời Duyệt, Thời Duyệt suýt sặc muốn chết, thanh máu chạy lên còn nhanh hơn khi nãy.

Hứa Ấu Diên nhìn Thời Duyệt, lại nhìn lối ra sân ga ở hướng hai giờ.

Hai cô đều hiểu, nếu chỉ dẫn đã nói lái tàu điện đến nhà ga số ba là có thể qua ải, vậy xác suất có thể khởi động tàu điện để thoát khỏi nơi này là rất cao.

Chạy đến sân ga, khởi động tàu điện, đây là kế hoạch khả thi duy nhất của hai cô vào lúc này.

Nhưng Thời Duyệt lại cảm thấy rất không khả thi, Thanh Xà đang ở ngay trước mắt, sao có thể buông tha hai cô.

Hứa Ấu Diên nhìn hằm hằm Thời Duyệt, lại nhìn hằm hằm ra cửa: Mẹ nó không thử một lần thì sao biết là không khả thi! Dù sao cũng là một lần chết!

Thời Duyệt lập tức mỉm cười chớp mắt: Vâng, đã rõ, tuân lệnh.

Hứa Ấu Diên bắt đầu đếm nhẩm.

Một, hai...

Thời Duyệt không biết Hứa Ấu Diên còn biện pháp nào để một lần nữa ngăn bước quái vật, trong ba lô của hai cô chỉ còn vài đạo cụ, nhưng đừng nói là có thời gian lấy ra, lấy ra cũng đều chỉ có thể tấn công vật lý, chưa chắc có thể gây thương tổn cho xà tinh.

Dù vậy, Hứa Ấu Diên bảo cô làm thế nào, cô liền làm thế ấy, cô hoàn toàn tin tưởng Hứa Ấu Diên.

Dù chết cũng chết cùng nhau.

"Ba! Chạy!"

Hứa Ấu Diên hét to. Thanh máu đã hồi được một nửa, Thời Duyệt bật dậy, lao về phía lối ra.

Thanh Xà "xì" một tiếng muốn cắn vào đầu Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên trở tay nhét bình sữa vào miệng nàng.

Thanh Xà: "???"

Hứa Ấu Diên không chỉ nhét mà còn bóp, hai tay cầm bình sữa dùng sức bóp, núʍ ѵú cao su bị nứt vỡ, phun sữa ra đầy mặt Thanh Xà, Hứa Ấu Diên nhân cơ hội chạy trốn.

Thời Duyệt cười to, cười đến nỗi chân mềm nhũn.

Hứa Ấu Diên đi đến đập một cái vào đầu em: "Tranh thủ trốn đi! Còn có sức mà cười!"

Hai người một bước leo ba bậc lên sân ga, quả nhiên trên sân ga có một đoàn tàu điện cũ kỹ.

Thời Duyệt: "Còn nổ máy được không!"

Hứa Ấu Diên: "Đây là tàu điện! Hẳn là phải tìm nguồn điện! Đi lên tìm!"

Cửa lên tàu rộng mở, hai người lần lượt nhảy vào, Thời Duyệt nhìn lại, Thanh Xà cũng đã lao đến sân ga, đuôi rắn thon dài vặn vẹo trên mặt đất, tốc độ rất nhanh, nhanh hơn Tinh Tinh Giỏ Trúc!

Thanh Xà nhìn khắp xung quanh, nhanh chóng tìm được hai cô, mở miệng thét ra lửa, Thời Duyệt ở cách gần hai mươi mét cũng suýt bị đốt cháy, may mắn là trốn kịp vào trong khoang tàu.

Thanh xà bay lên, rõ ràng đang hướng về phía đoàn tàu. Nhìn thấy cảnh này qua cửa kính, Thời Duyệt lập tức đóng cửa.

Ngay khi đầu của Thanh Xà sắp chui vào trong, Thời Duyệt đóng cửa, đập trúng mặt Thanh Xà không thương tiếc.

Thanh Xà kêu thảm một tiếng, hai hàng máu mũi chảy xuống.

Khuôn mặt yêu kiều lập tức nhăn nhó, nàng giận dữ hét lên, cái đuôi to lớn xoay vòng rồi vung lên, quét mạnh về phía tàu điện.

Tàu điện chỉ là một đoàn tàu tham quan nhỏ, tổng cộng có sáu toa, bị Thanh Xà đạo hạnh năm trăm năm dùng tất cả sức lực hất tung trong cơn giận dữ, cả đoàn tàu bị hất khỏi chỗ trũng, rung lắc dữ dội.

Hứa Ấu Diên đang ở đầu tàu vội vàng tìm kiếm nguồn điện dự phòng cũng không đứng vững, ngã thẳng ra ngoài.

Cú ngã va vỡ ngăn tủ phía sau, một loạt đồ đổ vỡ rầm rầm, có một chiếc hộp hình vuông màu đen rất nặng đập vào Hứa Ấu Diên làm cô mất 200 máu.

Hứa Ấu Diên nhìn xuống, trên hộp viết "nguồn điện dự phòng".

Là nó!

Hứa Ấu Diên tìm chỗ cắm nguồn điện dự phòng. Thanh Xà vẫn đang không ngừng đè ép cửa tàu, muốn chui vào trong.

Thời Duyệt dùng hết sức lực chặn cửa, Thanh Xà đập vỡ cửa kính, chui đầu vào trong, cả thân rắn trườn vào trong toa, trơn như được bôi dầu.

Thời Duyệt bực mình, trong lòng sinh ra ý nghĩ độc ác, dù kia là bóng ma thưở thơ ấu hay thế nào, cô chỉ biết là không thể để con rắn này vào trong tàu!

Thanh Xà vừa đáp đất, Thời Duyệt đã xông lên tóm cổ nàng cắn.

Răng nanh ma cà rồng cắn chặt Thanh Xà không buông, Thanh Xà đau đến mức muốn ném cô ra, Thời Duyệt nào chịu buông lỏng, càng cắn mạnh hơn.

"Được rồi!" Hứa Ấu Diên hét lên, rốt cuộc tìm được ổ điện, cắm vào, cảm giác rất mượt, cô biết mình đã tìm đúng ổ!

Đèn báo trên bảng điều khiển tàu điện bật sáng, Hứa Ấu Diên nhìn trên bảng điều khiển chỉ có hai nút, một đỏ một xanh, rất tốt.

Bấm nút màu xanh, tàu điện từ từ khởi động, ma sát với đường ray gỉ sét, phát ra tiếng ken két khó chịu.

Thanh Xà siết chặt hai tay Thời Duyệt, giãy thoát khỏi hàm răng của cô, đè cô xuống, cắn vào cổ cô, ăn miếng trả miếng.

Đột nhiên cái đuôi bị thắt lại, Thanh Xà quay đầu nhìn, đuôi nàng lại có thể bị một sợi dây thô bạo trói lại.

Hứa Ấu Diên cầm đầu dây đã thắt thòng lọng, mở cửa tàu, lúc này tốc độ của tàu càng lúc càng nhanh, những bụi cây bên ngoài cũng lao vun vút không ngừng.

"Bye bye." Hứa Ấu Diên nhanh chóng vung thòng lọng, ném ra ngoài, chụp chính xác vào một cành cây.

Thanh Xà: "Ngươi..."

Còn chưa chửi được một câu hoàn chỉnh, đuôi của Thanh Xà đã căng ra, nàng kêu thảm một tiếng, bị kéo ra ngoài.

"Không sao chứ..." Hứa Ấu Diên mệt bở hơi tai, gần như gục xuống bên cạnh Thời Duyệt, cả người đẫm mồ hôi, há miệng thở hổn hển.

Ngoài hiện thực, Hứa Ấu Diên đang nằm trên sô pha cũng cảm thấy đau nhức cả người, mồ hôi thấm ướt áo ngủ, cô khó chịu trở mình.

Thời Duyệt ngồi dậy, bóp bóp cằm của mình: "Cắn quá ác, đau."

"Sao em gặp ai cũng cắn vậy?" Tàu điện chạy về phía trước, gió thổi vào người, rất thoải mái. Hứa Ấu Diên nhắm mắt lại, hưởng thụ sự nhẹ nhõm sau khi gặp đại nạn không chết.

"Phản ứng bản năng trong trường hợp khẩn cấp."

"Thì ra cứ khẩn cấp là em lại cắn người. Tập cằm đi, đừng để bị lệch hàm." Hứa Ấu Diên nghi ngờ nói: "Ở trong bối cảnh cũng cảm thấy mệt thế này có phải là vì chip cảm biến cơ thể không? Nếu tháo chip cảm biến cơ thể thì độ khó có giảm xuống không? Ít ra cũng không mệt thế này, thể lực dồi dào hơn."

Thời Duyệt nói: "Em đã từng thử như chị nói, đúng là tháo chip cảm biến cơ thể xuống sẽ làm giảm cảm giác mệt mỏi của cơ thể một chút, nhưng trạng thái của chị bao gồm cả thể lực, khi thể lực xuống đến cực điểm, nhân vật sẽ chết, nếu chị không gắn chip cảm biến cơ thể thì sẽ rất dễ chơi quá sức, không nắm bắt được mức độ mệt mỏi sẽ dễ bị chết đột ngột. Ngoài ra còn có nhiều phiền phức hơn, ví dụ như khi Thanh Xà lén lút xuất hiện sau lưng chị, nếu không có chip cảm biến cơ thể, có khi chị sẽ không cảm nhận được nó."

"Chị biết rồi, nếu tháo chip cảm biến cơ thể, tất cả mọi thứ trong bối cảnh đều chỉ có thể được cảm nhận bằng thị giác và thính giác đúng không."

"Không sai. Vì thế vượt ải sẽ khó hơn."

"Được rồi...không tháo thì không tháo." Hứa Ấu Diên đỡ eo cắn răng đứng dậy, "Chị phải tìm thời gian đến phòng tập mới được, bây giờ mới là giai đoạn hai của chủ đề mạo hiểm, về sau sẽ khó hơn nhiều. Không tập tành cho khỏe một chút thì không qua ải được. Chị cũng không muốn làm liên lụy đến em."

Thời Duyệt nói: "Đại thần khách sáo quá rồi, em cảm thấy em mới làm liên lụy đến chị, em mới phải tìm thời gian luyện tập đánh quái nhiều hơn để phản ứng nhanh hơn."

"Bình thường em dành nhiều thời gian chơi game không?"

"Em có chơi, nhưng không đều, kíƈɦ ŧɦíƈɦ như Phòng Bí Mật thì ít."

"Được rồi, mong là tàu điện có thể đến ga suôn sẻ, sau khi qua ải chúng ta tách ra đi luyện tập một chút, rồi vào giai đoạn ba..."

Trước khi kịp nói hết những lời mong muốn tốt đẹp, tàu điện bị một tia sáng trắng đánh trúng, suýt chệch khỏi đường ray.

Hứa Ấu Diên ngã về sau rồi nhanh chóng đứng dậy --- lại là chuyện gì đây?

Hai người nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ nát, suýt nữa mù mắt.

Thanh Xà bay trên cao chỉ vào tàu điện nói: "Tỷ tỷ! Chính là bọn chúng!"

Bạch Xà hừ lạnh một tiếng, hai tay vẽ từ đỉnh đầu xuống ngực, đột nhiên chỉ về phía tàu điện, một tia sáng trắng đánh trúng tàu điện, cắt đứt đoàn tàu từ chính giữa!

Hứa Ấu Diên hết sức giận dữ, mắng Thanh Xà: "Rõ ràng là ngươi muốn ăn thịt người ta trước! Đã thế còn dẫn tỷ tỷ ngươi đến đây! Đây không phải là ức hiếp người ta à! Hơn nữa đây là Tokyo, hai người các ngươi không phải là yêu quái Trung Quốc sao! Sao có thể thoát kịch bản tự hành động?!"

Thời Duyệt nhắc nhở chị: "Lúc nãy Tinh Tinh Giỏ Trúc cũng thoát kịch bản ra ngoài ăn thịt người."

"Lại còn thế nữa!"

Bạch Xà và Thanh Xà hoàn toàn không quan tâm Hứa Ấu Diên đang nói gì, đuổi sát theo sau.

Hứa Ấu Diên thật sự không có vũ khí, cô mở hộp dụng cụ cuối cùng, bên trong chỉ có tuốc nơ vít và cờ lê, cũng mặc kệ, lập tức ném về phía Thanh Xà Bạch Xà.

Bạch Xà chỉ hai ngón tay lên trời, bầu trời vốn trong xanh bỗng bị mây đen ùn ùn kéo đến bao phủ, tia chớp tím lóe lên, sấm sét ầm ầm.

"Con lừa trọc, trả phu quân cho ta!" Bầu trời phía sau Bạch Xà bị xé toạc như biến thành một hang động, thủy long phun nước từ phía chân trời, trong nháy mắt đã khiến tàu điện lệch khỏi đường ray.

Hứa Ấu Diên bị ngâm nửa người trong nước, không ngừng trượt về sau.

"Bạch Xà bị mù đường à! Đây có phải là chùa Kim Sơn đâu! Hứa Tiên cũng không có ở đây! Hơn nữa ai là con lừa trọc!" Hứa Ấu Diên khó có thể kiểm soát cử động của mình trong dòng nước xiết.

Thời Duyệt bơi rất giỏi, bơi lên ôm lấy Hứa Ấu Diên: "Có lẽ chỉ là lời thoại thôi, không thể sửa! Bây giờ chúng ta phải đi như thế nào!"

Mực nước dâng lên rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ ngập đến nóc tàu, nếu không ra ngoài, hai cô chắc chắn sẽ chết chìm ở đây.

Hứa Ấu Diên ngửa đầu, cố hết sức hít vào, vất vả nói: "Chị vừa nhìn bản đồ! Còn 6 kilômét là đến nhà ga số ba! Đã đi được hơn nửa đường rồi, chúng ta tự đi tiếp!"

"Được!"

Hai người dứt khoát từ bỏ tàu điện, bơi ra ngoài, lúc này sườn núi Takao đã bị Bạch Xà làm ngập, nước chảy rất mạnh, không phải chuyện tốt đối với Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt, vì nhà ga số ba nằm ở phía vuông góc với dòng chảy, muốn bơi qua là việc rất khó khăn.

Trước đây Hứa Ấu Diên cũng rất thích bơi lội, nhưng sau này công việc và cuộc sống bận rộn, cô đã rất lâu không xuống nước.

Dòng nước xiết đã sớm hút cạn cảm giác mệt mỏi ở toàn thân, thể lực điên cuồng sụt giảm, ngay cả cánh tay cũng không nâng nổi, lúc này cô hoàn toàn dựa vào ý chí để kiên trì.

Thời Duyệt phát hiện trạng thái của cô không tốt, bơi đến muốn đỡ cô, nhưng đã không kịp.

Trước mắt Hứa Ấu Diên đều là nước, cô không ngừng chìm xuống.

Tầm nhìn đen dần, Hứa Ấu Diên biết mình đã mất mạng.

Thật đáng tiếc.

Hai chữ "thất bại" chiếm toàn bộ màn hình màu đen, sau khi mất mạng rồi trở về phòng, Hứa Ấu Diên thật sự quá mệt mỏi, offline.

Tháo tinh thể kết nối, ngực Hứa Ấu Diên vẫn phập phồng vì thở hổn hển.

Thời Duyệt gửi lời mời trò chuyện video, Hứa Ấu Diên cầm chiếc điện thoại đang rung lên, phát hiện Thời Duyệt xin gọi video 3D, cô nhìn quanh phòng thuê cũ nát của mình, không thể không biết ngại mà chấp nhận, chuyển thành gọi video truyền thống.

"Chị có ổn không?" Khuôn mặt của Thời Duyệt kề rất gần màn hình, gần đến nỗi gần như biến dạng, không nhìn thấy cảnh sau lưng.

Hứa Ấu Diên có cảm giác buồn cười vì ăn ý, thì ra cả hai đều không muốn để lộ cuộc sống riêng của mình.

"Chị vẫn tạm ổn, nhưng mệt quá."

"Em thấy rồi, mặt chị toàn mồ hôi."

"Thật sự tiếc quá, thất bại ở bước cuối cùng, chị còn nhìn thấy nhà ga số ba rồi."

"Không sao, em đã kiểm tra thành tựu, chúng ta đã qua ải Tinh Tinh Giỏ Trúc, được save từ nhà ga, lần sau sẽ bắt đầu từ nhà ga luôn."

"Vậy lại phải đánh nhau với hai con rắn kia à..."

"Đúng rồi."

"Hai chị em nhà kia ác quá, không được, chị phải đến phòng gym một thời gian mới nói tiếp được, thể lực thật sự không theo kịp."

"Hả? Bây giờ đã mệt rồi?" Thời Duyệt thoáng dời ánh mắt, dường như đang nhìn đồng hồ, "Mới một giờ hai mươi."

Hứa Ấu Diên nhìn bạn trẻ con kề mặt gần màn hình, hơn nữa còn quay từ dưới lên, khuôn mặt hơi dị dạng nhưng vẫn rất đẹp, làn da tươi trẻ đầy collagen không tì vết, không sợ ống kính có độ nét cao. Chơi game mệt mỏi như vậy mà không thở gấp, thật làm người ta hâm mộ.

"Cũng được." Thời Duyệt nói, "Chị nên đến phòng gym tập luyện một chút, em cũng thường xuyên đi tập, nên thể lực cũng coi như tạm được."

Chẳng trách dáng người đẹp như vậy, thì ra là khách quen của phòng gym.

Ở nơi camera không bắt được, Hứa Ấu Diên lặng lẽ bóp thịt trên bụng, rút kinh nghiệm xương máu, ngày mai sẽ đi!

Cô nhớ ở đối diện chung cư có một phòng gym kiểu cũ, tắm rửa một cái, lê đôi chân nặng nề cố gắng đi hỏi thăm một chút, huấn luyện viên cá nhân rất nhiệt tình dẫn cô đi khắp nơi, giới thiệu với cô về các lớp trong tuần, sau đó đi đến bể bơi ở tầng hầm thứ ba.

Giá thẻ năm là 5500 NDT, đã rẻ hơn rất nhiều so với các phòng gym khác, nhưng Hứa Ấu Diên vẫn cảm thấy đau.

Vì mùa giải, cô cần rèn luyện thể lực, hơn năm nghìn tệ này nhất định sẽ đáng giá.

Làm thẻ năm xong, huấn luyện viên nói sẽ tặng cô mười buổi tập chuyên biệt, Hứa Ấu Diên cảm ơn trong lúc chân gần như không thể đứng vững, sau đó về nhà yên ổn ngủ một giấc...

Đêm đó cô mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ, cô được Thời Duyệt ôm, hai người đang ngồi trên chuyến tàu đi đến nhà ga số ba.

Thời Duyệt nói chị nặng quá, Hứa Ấu Diên nổi cáu nói em cằn nhằn cái mông, ngoài đời chị còn nặng hơn.

Ngồi ở đối diện, Thanh Xà Bạch Xà cầm quạt phe phẩy, che đi nửa gương mặt yêu kiều, khi thì nhìn hai cô, khi thì thầm thì cùng nhau.

Thời Duyệt ôm cô chặt hơn, nói chị có nặng hơn thì em vẫn thích.

Hơn ba giờ sáng, Hứa Ấu Diên tỉnh lại, khuôn mặt nóng bừng, dư âm từ giấc mơ khiến cô bực mình chửi bản thân già rồi lại mơ không đứng đắn như vậy.

Chợt cảm thấy đầu rất nặng, cô ngẩng lên nhìn, A Song không chỉ chiếm gối của cô, mà nửa người cũng đè lên đầu cô.

Chẳng trách lại mơ như thế kia! Tất cả đều tại A Song!

Hứa Ấu Diên véo mõm A Song, xuống giường uống ít nước lạnh để tỉnh táo lại một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.