Manh Sủng Liệt Thê

Chương 44: Yêu nghiệt (2)




Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

“Ôi chao, người này thực không lễ phép!” Quân Tiểu Tà không phát hiện sự căng thẳng trong mắt Tử Tịch, xoay người, trong phút chốc trợn to mắt.

Mặc quần áo màu đen, tóc trắng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm trong tay một cây quạt làm bằng ngọc được mạ vàng, trên cây quạt còn vẽ một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ, dáng người cao to đứng giữa ánh mặt trời yên tĩnh như núi, mặc cho phong cảnh xinh đẹp, giờ phút này cũng mất hết màu sắc, thế giới dường như chỉ còn lại hai màu đen trắng.

Hắn bước chậm rãi, tay áo bay bay, giống như cưỡi mây lướt gió mà đến, làm cho người ta cảm thấy không phải là thật, xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta hít thở khó khăn.

Trái tim Quân Tiểu Tà càng đập dồn dập theo từng bước chân hắn đi đến gần, trong ngực như có con thỏ nhỏ chạy loạn, càng lo lắng.

“Đồ nhi ngoan của ta, ngươi đang nhìn chỗ nào thế?” Trong đầu đột nhiên hiện ra vẻ mặt hờn dỗi của Nguyên Thần Trường Không, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười như có như không, trong nháy mắt Quân Tiểu Tà chợt bừng tỉnh, mắng to bản thân háo sắc. Đứng che ở trước người Tử Tịch, hai tay chống thắt lưng, hất nhẹ hàm chất vấn: ngươi muốn làm gì!

Sắc mặt yêu nghiệt hơi tái nhợt, môi như củ ấu nhẹ nhàng mỉm cười, mắt đẹp mang theo sự bí hiểm, thân sĩ nói: “Tiểu cô nương, nàng tên là gì?”

Hắn trời sinh có đôi mắt đẹp, đôi lông mày vừa mịn lại dài, đuôi mắt phượng khẽ cong, giống như lúc nào cũng cười. Lúc hắn nói chuyện, hai mắt rất nghiêm túc nhìn Quân Tiểu Tà, tỏ ra hết sức lễ phép, thật đúng là làm cho người ta khó lòng từ chối.

Nhưng Quân Tiểu Tà không muốn mua thêm nợ tình, nàng đã có sư phụ hoàn mỹ, lại chảy nước miếng với khác nam nhân, thật không biết xấu hổ, cho nên, yêu nghiệt hãy tránh ở một bên đi.

“Vì sao ta phải nói cho ngươi biết? Lần đầu tiên gặp mặt liền hỏi tên nữ hài tử, ngươi có âm mưu gì.”

Quân Tiểu Tà hừ một tiếng, khóe mắt lại nhìn thấy Tử Tịch đang thừ người ra, vẻ mặt như không biết gì, giống như hồn vía đã bị người lấy đi.

Quân Tiểu Tà hoảng sợ: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Lực sát thương của yêu nghiệt mạnh như vậy sao?

Chạy nhanh lắc lắc Tử Tịch, nàng như ở trong mộng chợt tỉnh liền nhanh chóng đẩy Quân Tiểu Tà ra, không nói hai lời nhanh chóng ném một nắm thuốc bột, rút ra thanh đoản kiếm ở trên người.

“Tả hộ pháp, quân chủ nhà ngươi tiếp đãi bạn cũ như vậy sao?” Yêu nghiệt cười tươi tỏ vẻ vô tội, nhẹ nhàng vung lên chiếc quạt trong tay, chân cũng không di chuyển nửa bước, Tử Tịch bị hắn đánh bay thẳng ra ngoài.

Quân Tiểu Tà vừa đứng yên, liền nhìn thấy một màn như thế, nhất thời nổi cơn giận dữ: “Ngươi làm gì thế!”

“Đương nhiên là.... Giết người.” Vẻ mặt yêu nghiệt tùy ý, giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.

“Ban ngày ban mặt ngươi giết người cướp của, trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không!” Quân Tiểu Tà nổi giận, tay không đánh tới, tập trung sức ra chưởng, không cho tên yêu nghiệt này thời gian suy nghĩ.

Trong mắt yêu nghiệt lóe lên sự gian xảo như hồ ly, môi tràn ngập tươi cười giống như đã tìm thấy được con mồi vừa miệng.

Đối với nhiếp hồn đại pháp của bản công tử không bị làm sao, nha đầu kia khẳng định là đồ con lừa.

Lại được tả hộ pháp của Yểm cung tự mình hộ tống, lai lịch của con lừa này không tầm thường, ít nhất cũng có chỗ đứng ở trong mắt của tên thối tha kia, mặc kệ, trước bắt đi rồi nói sau.

Lúc Quân Tiểu Tà tung chưởng đối phó tên yêu nghiệt, duỗi cánh tay dài, bóng dáng như quỷ mị biến đổi lướt qua, ôm eo Quân Tiểu Tà, biến mất nhanh như ánh sáng lướt qua liền biến mất không thấy tăm hơi, từ xa truyền đến một câu: “Tả hộ pháp, trở về nói cho quân chủ nhà ngươi, ba ngày sau vào lúc buổi trưa canh ba đến Ngô Diễm Sơn gặp bản công tử.”

Tử Tịch cử động thân thể sắp ngã, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng đã đi xa, cầm dây cương đuổi theo hướng lên kinh thành.

“Huynh đài, ngươi nên tự trọng.” Quân Tiểu Tà bị điểm huyệt, chỉ có miệng và đôi mắt cử động được, sau một lúc lâu mới thốt lên một câu như vậy. Nếu như để sư phụ nghe được, nhất định sẽ giận dữ.

“Tiểu cô nương, ngươi quả thật rất nặng, đi xuống dưới đi.” Yêu nghiệt cười hì hì, liền nhanh chóng ném người xuống đất khi đang bay như tên bắn.

Quân Tiểu Tà lăn lộn không ngừng trên mặt đất giống như quả bóng cao su, cho đến khi đụng vào một tảng đá mới dừng lại.

Yêu nghiệt a, lão nương ân cần thăm hỏi cả nhà ngươi. Trong lòng mắng thầm, liền nhanh chóng hôn mê.

Tên yêu nghiệt nghỉ chân ở trên cao, cúi đầu nhìn chăm chú Quân Tiểu Tà đã bất tỉnh nhân sự, môi xinh đẹp liền nở nụ cười. Con lừa này rốt cuộc có cái giá trị gì để lợi dụng? Muốn dáng không có dáng, muốn sắc cũng không có sắc, ngay cả khí chất đều như đá sỏi bình thường, hay bản công tử đã đoán sai? Hay là giết đi!

Trong mắt hiện lên sự ác độc, yêu nghiệt chậm rãi cúi người, chuẩn bị ra tay kết liễu tánh mạng Quân Tiểu Tà, lại nhìn thấy trên vạt áo có dính chút bột phấn, nhất thời giận tím mặt, xuất ra nội lực, đánh bay Quân Tiểu Tà ra xa.

Mỗ tà bị đau nên tỉnh, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, trên khóe miệng dính đầy máu tươi.

“Khụ khụ khụ....”

“Tỉnh! Mau đi giặt quần áo cho bản công tử!” Yêu nghiệt từ kẽ răng nặn ra mấy chữ này, trán nổi gân xanh, giống như đang phải chịu đựng cái gì.

Không khí chung quanh tựa như đông lại, Quân Tiểu Tà cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, hết nhìn quần áo bị yêu nghiệt ném xuống đất, lại nhìn yêu nghiệt có thể giết nàng bất cứ lúc nào, thức thời nhặt quần áo trên mặt đất lên.

Không còn sư phụ, phải bảo vệ cái mạng nhỏ, bằng không thành quỷ cũng không an tâm.

“Nước ở đâu?”

Hai mắt yêu nghiệt tràn ngập tơ máu, nhìn chằm chằm Quân Tiểu Tà giống như sói đói, nàng nhìn thiếu chút tim lọt ra ngoài.

“Đi ba dặm về phía trước.” Yêu nghiệt tích chữ như vàng.

Em gái ngươi a! Chạy ba dặm đường chỉ để giặt quần áo cho ngươi?

Quân Tiểu Tà liếc hắn một cái, ôm quần áo đi cà nhắc về phía trước. “Ngu ngốc, lão nương đi trước.”

Trong lòng người nào đó đang tính toán, không nghĩ tới khi nàng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy yêu nghiệt giống như quỷ hai chân cách mặt đất bay ở phía sau nàng, liền hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh.

Dòng suối nhỏ nằm dưới bóng cây cổ thụ, cho dù ngày hè nóng như lửa, nước suối vẫn rất lạnh. Một bên Quân Tiểu Tà nhỏ giọng ho khan, một bên ra sức giặt quần áo cho yêu nghiệt.

Giặt cho đến khi làn da ngón tay xuất hiện nếp nhăn, yêu nghiệt mới cực không tình nguyện hừ một tiếng tỏ vẻ giặt như thế đã được.

“Phơi ở đâu?”

Con mắt yêu nghiệt cũng không thèm nhìn Quân Tiểu Tà một cái, cách đó không xa có một giá gỗ phơi đồ, cầm quần áo dùng nội lực hong khô. Nhìn yêu nghiệt thích sạch sẽ giống như biến thái, vẻ mặt Quân Tiểu Tà đen lại, âm thầm may mắn sư phụ đẹp trai của nàng không có bị bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, nếu không bổn cô nương nhất định sẽ nổi điên.

“Không còn chuyện gì của ta, ta có thể đi rồi chứ?” Tên này là một quả bom không hẹn giờ, chẳng may đạp đến quả địa lôi này, bản thân chết như thế nào cũng không biết.

Một bên Yêu nghiệt vuốt nếp nhăn trên quần áo, một bên nói không chút để ý: “Bản công tử có cho ngươi đi sao?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Con lừa, đương nhiên chỉ dùng để làm việc nặng.” Yêu nghiệt nhướng mày, đôi mắt hẹp dài như trăng non, nở nụ cười mang theo một chút trêu tức, cả người Quân Tiểu Tà lại sợ hãi. Yêu nghiệt cười thật là khủng khiếp a!

“Ta muốn về nhà.”

Yêu nghiệt gật gật đầu, tóc trắng xõa xuống theo động tác rất nhỏ hắn như ánh mặt trời hạ trên mặt biển trông rất đẹp mắt. Chỉ tiếc, cái gì càng xinh đẹp, lại càng độc.

“Người đã chết, cũng sẽ về nhà. Con lừa, ngươi thật sự muốn trở về?”

Con lừa? Quân Tiểu Tà nhanh chóng trừng mắt nhìn: “Ngươi gọi ta là gì?”

Yêu nghiệt liếc mắt, nở nụ cười trêu tức.

Trên đầu Quân Tiểu Tà như có sấm nổ “Em gái ngươi, yêu nghiệt!”

“Con lừa, bản công tử đói bụng, cho ngươi thời gian trong vòng một khắc đem thức ăn đến cho bản công tử, nếu không bản công tử lập tức đưa ngươi về nhà.” Yêu nghiệt mỉm cười, như hoa núi nở đón gió, như hoa mai chuyển động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.