Manh Sủng Liệt Thê

Chương 10: Phượng hoàng




Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Ba người đi, tất có JQ (gian tình).

Quân Tiểu Tà vô liêm sỉ chiếm lấy ngựa, thảnh thơi đong đưa dây cương trong tay, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Chẳng qua là cặp mắt linh động của nàng, lại toát ra cảm tưởng đáng khinh.

Phía sau nàng hai vị soái ca mang phong cách dị thường nhìn thấy trong mắt nàng vẻ mờ ám làm cho người ta nhức cả mắt, một người cười giấu giếm, vẻ mặt sủng nịch cùng bất đắc dĩ, một người tuấn nhan lạnh lùng lãnh khốc, vẻ mặt xem thường.

Ca ca như ánh mặt trời ấm áp, sư phụ phúc hắc lãnh khốc, hai người nếu cùng một chỗ, thật khó phân chia ai là công a.

Trong đầu Quân Tiểu Tà đột nhiên xuất hiện hình ảnh như vậy:

Đêm khuya trăng thanh gió mát, Nguyên Thần Trường Không một tay chấp kiếm chỉ, một tay sau lưng, lạnh lùng nói: Lang, nếu ngươi không theo bản công tử, bản công tử đành phải dùng võ lực giải quyết!

Thiên Lang Tinh một tay nắm đao, lập tức để trước ngực, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt sáng quắc: Trường Không, ai kỹ thuật cao hơn còn chưa định, hôm nay chúng ta liền phân thắng bại, để về sau sẽ không bởi vì ai trên ai dưới mà gây chiến.

Hừ! Ngươi thua chắc rồi!

Ha, làm sao biết được?

Màn đêm bị đao quang kiếm ảnh xé rách, hai người chiến khó hoà giải…

Đêm thứ hai, hai người lại giằng co, tiếp tục vì vấn đề công thụ mà phân thắng bại…

Đêm thứ ba, tiếp tục chiến đấu. Mãi cho đến N lần chiến đấu, hai người sức cùng lực kiệt, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng đối phương. Cuối cùng, Thiên Lang Tinh quyết định nhường bước: số lẻ ta trên, số chẵn ngươi trên, như thế nào?

Nguyên Thần Trường Không khinh thường hừ lạnh: tưởng chiếm tiện nghi của bản công tử? Không có cửa đâu! Ta công, ngươi thụ!

Sau đó hai người lại lần nữa vì công thụ mà tiếp tục khai chiến.

Nghĩ đến đây, Quân Tiểu Tà nhịn không được che miệng cười trộm.

“Quân Tiểu Tà!”

Tiếng cười của nàng quá mức nhộn nhạo, làm cho hai vị nam sĩ không tự chủ rùng mình một cái, cả người đều nổi da gà.

“Ha ha a, ngượng ngùng, hôm nay tâm tình rất tốt, kìm lòng không được.” Ta lại đáng khinh.

Nửa ngày sau...

“Vượt qua đỉnh núi này, đi tiếp mười dặm, chính là Hạnh Hoa thôn.” Vong Xuyên chỉ vào đỉnh núi cao ngất bị mây bao phủ phía trước cười nói: “Chẳng qua là ngọn núi này, chẳng được yên bình.”

“Như thế nào?” Nguyên Thần Trường Không cũng là lần đầu tiên đi qua chỗ này, nghe được Vong Xuyên nói như vậy, khó tránh khỏi tò mò.

“Không biết Trường Không huynh có từng nghe qua cái tên Phượng Hoàng?”

Nguyên Thần Trường Không suy ngẫm một lát, khuôn mặt tuấn tú bịt kín một tầng cổ quái, chần chờ nói: “Chắc không phải là trại chủ Hắc Phong Trại, cung tiễn nhanh nhẹn, hảo nam sắc (thích trai đẹp) – Phượng Hoàng trại chủ?”

Vong Xuyên cười khẽ: “Không hổ là Trường Không huynh, đối với việc của võ lâm Trung Nguyên nắm trong lòng bàn tay. Nhưng mà Trường Không huynh có lẽ có một chút không tìm hiểu rõ ràng, vị Phượng Hoàng trại chủ này tuy rằng hảo nam sắc, lại đối với nam tử hận thấu xương. Phàm là nam tử bị nàng bắt, ăn xong chùi mép, đều chỉ có một kết cục.”

Sắc mặt Nguyên Thần Trường Không hơi biến đen, nữ tử kêu Phượng Hoàng này cũng quá cả gan làm loạn, so với Tử Tịch còn khoa trương hơn.

“Cho nên, thời điểm chúng ta qua ngọn núi này, tận lực tránh đi mai phục của các nàng.”

“Lang huynh, ngươi rất sợ nàng?” Đường đường thiên hạ đệ nhất đao, cũng có thời điểm sợ phiền phức sao? Nguyên Thần Trường Không có chút vui sướng khi người gặp họa.

Vong Xuyên lạnh nhạt cười: “Trường Không huynh dáng vẻ đường đường, khí chất phi phàm, tại hạ là lo lắng Phượng Hoàng trại chủ đối với huynh vừa gặp đã thương, đến lúc đó nha đầu nhà ta chẳng phải là mất đi sư phụ?” Nói tới đây, Vong Xuyên tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì, buồn bực nói: “Trường Không huynh, nha đầu nhà ta như thế nào cùng ngươi quen biết?”

Trên lưng ngựa Quân Tiểu Tà sợ Nguyên Thần Trường Không đem chuyện nàng đánh cướp vạch trần, vội vàng trách móc nói: “Ca ca, huynh nói Phượng Hoàng trại chủ háo nam sắc, đối với nữ tử nàng hẳn là sẽ không làm khó dễ đi.”

“Đồ nhi.” Một tiếng này, ý nghĩ sâu xa, Quân Tiểu Tà phẫn nộ câm miệng, vẻ mặt khẩn cầu nhìn hắn.

Nguyên Thần Trường Không coi thường người nào đó giống như con chó nhỏ đáng thương làm trò:

“Thủ hạ Phượng Hoàng nhanh nhẹn, thuần một sắc nữ đệ tử, đồ nhi không phải thực thích học người khác chặn đường đánh cướp sao, vừa vặn có thể làm môn hạ của Phượng Hoàng, làm một kẻ cướp chân chính.”

Quân Tiểu Tà tức giận dựng lông: “Sư phụ, người chỉ biết nói ta, chính người cũng thế.” Giả trang hái hoa tặc cướp sắc, dọa nàng sợ hãi choáng váng.

Nam tử cướp sắc không hiếm lạ, nữ tử cướp sắc mới là chuyện lạ.

Cho nên, trên con đường vượt núi, Quân Tiểu Tà nhìn chung quanh, ước gì nữ tử kêu tên Phượng Hoàng từ trên trời rơi xuống, để nàng chiêm ngưỡng một chút phong thái một thế hệ kiêu nữ.

Trong rừng, đại thụ che trời, mây che mặt trời, gió thổi qua, lá cây sàn sạt rung động, cảm giác mát nhập vào cơ thể, hàn khí dày đặc.

Đột nhiên…

Một tiếng chuông bạc giống như tiếng cười từ bốn phương tám hướng truyền đến, chỉ nghe nàng nói:

“Hai vị ca ca, các ngươi là muốn đi chỗ nào a?”

Thanh âm kia thật là dễ nghe, còn mang theo một chút hồn nhiên, bị gió thổi qua, có vẻ như có như không.

Quân Tiểu Tà tò mò trợn to hai mắt, vẻ mặt khẩn trương hưng phấn. Nữ trung hào kiệt, rốt cục đã xuất hiện sao?

Phía sau hai người nhìn nhau, đều có chút không biết nên khóc hay cười.

“Xuất hiện đi, đừng trốn.” Vong Xuyên đi đến trước người Quân Tiểu Tà, nhìn cành cây cao nơi xa nói.

Nguyên Thần Trường Không có chút không vui, ở trước mặt hắn giả thần giả quỷ, rất vô lễ. Toàn thân tản ra hơi thở muốn giết người, dâng lên một trận cuồng phong.

Theo sau, liền nhìn thấy một bóng dáng màu tím tinh tế từ giữa cành lá rậm rạp nhẹ nhảy xuống.

“Tiếng cười khanh khách, hai vị ca ca cũng thật anh tuấn, Phượng Hoàng ta thật có diễm phúc.” Người nọ từ chỗ tối đi ra, ánh nắng chiếu trên người nàng, một thân người mang cung tiễn cao lớn xuất hiện trong tầm mắt ba người.

Nàng hé ra khuôn mặt trẻ con tròn trịa, hơn nữa dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, chợt nhìn lại tựa như tiểu muội muội mười ba mười bốn tuổi. Chỉ tiếc trong đôi mắt to ngập nước kia, tràn đầy nham hiểm cay độc trái ngược với bộ dạng đáng yêu của nàng.

Vừa thấy, cũng biết là nhân vật ngoan độc không dễ chọc.

“Nàng, nàng chính là Phượng Hoàng?” Quân Tiểu Tà mồm miệng lắp bắp, tạo hình này, rất dũng mãnh!

“Tiểu muội muội, nàng rất không lễ phép, nàng hẳn là nên gọi ta là Phượng Hoàng tỷ tỷ.” Phượng Hoàng bĩu môi, ánh mắt sắc bén liếc nàng một cái, lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người hai vị nam sĩ, giống như đang nhìn vật phẩm, thập phần liều lĩnh.

Phượng Hoàng cử chỉ lẳng lơ làm cho Nguyên Thần Trường Không không khỏi giận tái đi, sửa đôi lông mày đang nhăn lại, ánh mắt như kiếm: “Giết thì miễn phí, muốn nói chuyện tốn vạn kim, cô nương chọn cái nào?”

Vong Xuyên buồn cười: “Trường Không huynh rất thẳng thắn, nhưng mà tại hạ cũng cho là như vậy.”

“Khanh khách, hai vị ca ca thực sảng khoái.” Phượng Hoàng đưa tay gẩy gẩy tóc đen trên trán, đột nhiên đem cung tiễn thật lớn phía trước thả xuống, lười biếng nói: “Các ngươi ai có thể tiếp được một mũi tên của Phượng Hoàng ta, Phượng Hoàng sẽ cho hắn rời đi. Nếu không tiếp được, đành phải.... Chết!”

Giọng đột nhiên vừa chuyển, chữ chết chưa dứt, Phượng Hoàng đã lắp tên giương cung.

“Tại hạ sẽ lĩnh giáo sự nhanh nhẹn của Phượng Hoàng trại chủ!”

Vong Xuyên từng bước đi về phía trước, khí thế tăng vọt, như núi cao lồng lộng, bền vững không thể đốn ngã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.