Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 54: Chí Bảo Muội Muội




“A!” Công Tôn Việt vỗ đầu, hỏi: “Quên mất, rốt cuộc ngươi đang làm thí nghiệm gì vậy?”

Vừa hỏi ra lời này, Tôn Vũ không kiềm được mà rơi nước mắt. Cuối cùng ngươi cũng đi vào trọng tâm rồi, đây mới là chuyện nên hỏi nhất. Tán dóc cả nửa ngày đến tận bây giờ ngươi mới nhớ ra.

Tôn Vũ cẩn thận suy nghĩ một chút,. Nhuyễn muội tử và Công Tôn Việt đều có ý là phải gả cho mình, nhất là nhuyễn muội tử đối xử với mình vô cùng tốt. Một chút bí mật nhỏ không cần phải giấu các nàng..

Bởi vậy Tôn Vũ cười nói: “Các ngươi tới đây, chúng ta tiếp tục làm thí nghiệm này đi.”

Hắn dẫn hai tỷ muội Công Tôn về căn phòng của mình. Lúc này Trương Bạch Kỵ đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Tuy rằng nàng đã tỉnh lại nhưng thân thể vẫn còn rất yếu ớt. Sử dụng võ tướng kỹ ám kim vượt quá sức chịu đựng của bản thân khiến nàng kiệt sức, tay chân đều mềm nhũn.

Tôn Vũ đi tới bên giường, dịu dàng nói với Trương Bạch Kỵ: “Trương cô nương, ta tới nhờ ngươi giúp ta làm một thí nghiệm nhỏ. Ta cần phải trói ngươi lại, nhưng ngươi đừng hoảng sợ, chỉ chốc lát là làm xong thôi.”

Trương Bạch Kỵ biết Tôn Vũ đã cứu mạng mình. Tuy trong lòng nàng có chút hồ nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn để hai tỷ muội Công Tôn trói nàng lại, sau đó bịt kín miệng.

Tôn Vũ đem “Thái bình yêu thuật” ra, chạm vào người Trương Bạch Kỵ!

Chỉ thấy tóc Trương Bạch Kỵ từ từ chuyển thành màu trắng, một tấm đạo bào màu hoàng hạnh không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, dải khăn vàng trên trán cũng hiện ngay ra Thái cực bát quái đồ. Thân thể nàng toát một luồng tiên khí, vẫn là khuôn mặt kia nhưng khí chất đã biến đổi, mang đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Thiếu nữ nhà bên lúc này đã biến thành thần tiên tỷ tỷ.

Điều này khiến cho hai tỷ muội Công Tôn hoảng sợ.

Công Tôn Việt hét lớn: “A, nàng là Trương Giác!”

Tôn Vũ gật đầu, nhỏ giọng kể lại chuyện mình bắt Trương Giác ra.

Lúc này hắn không lấy “Thái bình yêu thuật” đi, cứ để cho Trương Bạch Kỵ hoàn toàn biến thành Trương Giác.

Sau khi biến thân hoàn thành, Trương Giác mở mắt ra, tỉnh lại. Nhưng lập tức nàng phát hiện mình bị trói chặt lại, trong miệng cũng bị nhét vải, muốn nói một tiếng “Tật” là hoàn toàn không có khả năng.

Trương Giác giãy dụa, trong miệng phát ra những tiếng “Ư ư”.

Thấy Trương Bạch Kỵ đã hoàn toàn biến thành Trương Giác, Tôn Vũ tiến đến gần, nhỏ giọng nói với Trương Giác: “Trương.. tiên cô, ta biết trói ngươi lại như vậy là rất vô lễ. Thế nhưng… nếu không trói ta lại sợ ngươi phóng điện khắp nơi, sự tình gấp gấp đành phải làm thế. Ngươi chớ hoảng sợ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài vấn đề mà thôi.”

Nghe hắn nói vậy, thần tiên tỷ tỷ Trương Giác dần dần bình tĩnh lại.

Tôn Vũ lại nói tiếp: “Ta không dám bỏ miếng vải trong miệng ngươi ra, vì chỉ cần ngươi nói một tiếng ‘Tật’ là sẽ có sấm sét phóng ra. Ở khoảng cách gần như thế này ta khó có thể tránh thoát được, đành phải cởi trói tay phải ngươi ra, ngươi muốn nói gì cứ viết ra là được.”

Nói xong Tôn Vũ ra hiệu cho Công Tôn Việt cầm kiếm kề bên cổ Trương Giác. Sau đó hắn cởi trói tay phải của Trương Giác ra rồi đưa một chiếc bút lông và một tấm da dê vào tay nàng. (P/s: Thời Đông Hán, mọi thứ đều viết trên thẻ trúc, nhưng quyển truyện này đâu phải thời Đông Hán mà là giá không lịch sử. Chuyện có giấy viết không cần đi sâu nghiên cứu.)

Thần tiên tỷ tỷ vốn định dùng cánh tay phải được tự do kia để lấy miếng vải trong miệng ra, nhưng mà có thanh kiếm của Công Tôn Việt kề ngay trên cổ nên đành thôi. Nàng nhấc bút viết lên trên giấy: “Chúng tinh ức ức, bất nhược nhất nhật chi minh dã; trụ thiên quần hành chi ngôn, bất nhược quốc nhất hiền lương dã. Ta là đại hiền lương sư, hạng phàm nhân còn không lui ra?”

Toát mồ hôi! Bị trói như vậy mà còn muốn cố viết ra lời dạo đầu? Tôn Vũ vội vàng ngắt lời: “Đừng lãng phí mực như vậy. Những lời nói suông này không cần viết ra, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài vấn đề mà thôi.”

Tôn Vũ nhìn chằm chằm vào mắt Trương Giác, nói thẳng vào vấn đề: “Ta biết rõ người kỳ thực chỉ là một quyển sách! Chính là bản ‘Thái Bình yêu thuật’ này.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Trương Giác kinh hoàng. Tay nàng đang cầm bút cũng run run.

Tôn Vũ tiếp tục nói: “Ta muốn biêt, ngươi là yêu quái? Thần tiên? Hay là kết quả của công nghệ cao? Nếu ngươi không trả lời đươc thì ta ném cuốn ‘Thái Bình yêu thuật’ này vào đống lửa thiêu lụi nó đi. Ta nói được là làm đươc.” Trong lòng Tôn Vũ lại thầm nghĩ: tư liệu sống để nghiên cứu khoa học quý giá như vậy, đời nào ta lại đốt đi.

Trương Giác bị hắn dọa sẽ đốt sách liền vội vàng nhấc bút viết lên giấy: “Ta chính là chí bảo ‘Thái Bình yêu thuật’. Ngươi nói cái gì mà yêu quái, thần tiên, kết quả của công nghệ cao ta không hiểu. Dù sao từ khi tự mình sinh ra đến na, ta luôn luôn có hình dáng là một quyển sách.”

Tôn Vũ thầm nghĩ, quả nhiên ta đã đoán đúng. Ngươi chính là một quyển sách. Ngươi đoạt lấy thân thể Trương Bạch Kỵ để làm hại thế gian. Hắn hỏi tiếp: “Vì sao chỉ khi đặt trên tay Trương Bạch Kỵ ngươi mới xuất hiện, còn ở trên nữ nhân khác lại không thấy đâu?”

Trương Giác cầm bút trả lời: “Cái này mà ngươi cũng không biết? Mọi chí bảo trong thiên hạ đều phải nhận chủ, chỉ khi nhận chủ mới có thể sinh ra hiệu lực. Ta đã nhận Trương Bạch Kỵ làm chủ nhân vì thế nên chỉ có thể xuất hiện trên người Trương Bạch Kỵ.”

Hả? Còn có chuyện như thế sao? Nói như vậy chẳng lẽ trong thiên hạ này còn rất nhiều chí bảo khác… Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ lại phát tác, hắn vội vàng hỏi: “Cứ theo như ngươi nói, vậy còn rất nhiều chí bảo khác sao?”

Trương Giác nhấc bút trả lời: “Chí bảo còn không ít. Theo ta được biết còn có: ‘Thanh Nang thư’, ‘Độn Giáp thiên thư’, ‘Thanh Long Yển Nguyệt đao’, ‘Trượng Bát Xà mâu’, ‘Phương Thiên Họa kích’, ‘Thất Tinh kiếm’, ‘Thanh Hồng kiếm’, ‘Ngọc tỷ truyền quốc’..”

Nàng vừa viết xuống một đống tên này, Tôn Vũ chảy mồ hồ ròng ròng. Tất cả những thứ này đều vô cùng quen thuộc. Trước đây đọc “Tam quốc diễn nghĩa” thì hắn đã không ít lần thấy tên chúng. Không ngờ… ở thế giới này tất cả đều là chí bảo. Ồ, khoan đã… Trước đây lúc ta gặp Lưu Quan Trương, sau lưng ba người bọn họ đeo Thư Hùng song cổ kiếm, Thanh Long Yển Nguyệt đao, Trượng Bát Xà mâu… Lẽ nào… lẽ nào tất cả ba người này đều bị binh khí đoạt mất thân thể, đấy thật ra không phải là chính họ?

Tôn Vũ vội vàng nói: “Có phải tất cả chí bảo đều giống nhau, sẽ cướp đi thần trí của chủ nhân hay sao?”

Trương Giác nhíu mày, tuy miệng nàng đã bị bịt kín nhưng Tôn Vũ lại cảm giác được nàng thở dài. Nàng nhấc bút viết: “Thực ra toàn bộ chí bảo đều không cướp đi thần trí của chủ nhân. Ta cũng là bất đắc dĩ… Ta tồn tại là để lập nên một thời đại thái bình, bởi vậy ta mới tên là ‘Thái bình yêu thuật’. Nhưng hiện nay thiên hạ hỗn loạn vô cùng, nếu như không tạo phản thì làm sao có thể vì tạo thái bình cho thiên hạ? Chủ nhân của ta không có ý tạo phản, ta đành đoạt lấy thần trí của nàng, phất cờ tạo phản.”

Đổ mồ hôi! Như vậy mà cũng có thể nói ư. Trong lòng Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm. Vậy là Lưu Quan Trương không bị chí bảo trên người cướp đi thần trí. Nếu không thì trước đây ta lại nói chuyện phiếm cùng một đống binh khí. Chuyện như vậy cũng quá kì lạ rồi.

Tôn Vũ lại hỏi tiếp: “Những chí bảo khác có công dụng như thế nào?”

Trương Giác lắc đầu, viết: “Ta cũng không rõ, chỉ biết nếu như bản thân người có được võ tướng kỹ thì không những có thể sử dụng võ tướng kỹ của mình mà còn có thể phát động chí bảo kỹ trên chí bảo. Ví dụ như chí bảo kỹ của ta chính là ‘Đại hiền lương sư’.”

Ta đổ mồ hôi, thật mạnh! Tôn Vũ kẽ lau mồ hôi, thầm nghĩ, xem ra Lưu Quan Trương rất lợi hại. Võ tướng kỹ của bản thân đã vô cùng đáng sợ rồi, thế mà còn có thể sử dụng chí bảo kỹ. Như vậy chẳng phải là nghịch thiên hay sao?

Dừng ở đây, rốt cuộc nghiên cứu khoa học đã cho ra đáp án rồi, nếu tính chuyện này là khoa học. Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng, giờ đã không gì còn muốn hỏi Trương Giác rồi. Hắn than thở với Trương Giác: “Trương tiên cô… À, không đúng, chí bảo “Thái bình yêu thuật” muội muội, thật ra ta thấy ngươi tạo phản không đcó gì sai. Nhưng ngươi lại chiếm đoạt thân thể của Trương cô nương để tạo phản, trong khi nàng ấy không hề muốn như vậy. Ta cảm thấy… ngươi làm vậy không được nhân hậu cho lắm. Ta quyết định để ngươi tiếp tục đợi ở trong sách rồi giúp ngươi tìm một chủ nhân mới có ý muốn tạo phản. Trương Bạch Kỵ thật đáng thương! Hình như trong nhà nàng ở huyện Cự Lộc còn có cha mẹ người thân, ngươi đừng bám lấy nàng nữa.

Trương Giác nhướng mày, giận dữ viết trên giấy: “Ta sống vô số năm rồi, so với bà bà ngươi còn lớn hơn, đừng gọi ta là muội muội…”

Toát mồ hôi! Chuyện chính bây giờ không phải gọi như vậy có được hay không. Ta muốn nhét ngươi trở lại quyển sách kia, tại sao đến thời điểm cuối cùng ngươi lại quan tâm đến vấn đề xưng hô nho nhỏ này? Tôn Vũ đổ mồ hôi. Xem ra chẳng cần biết ngươi già bao nhiêu tuổi, chẳng cân biết ngươi là người hay là sách, chỉ cần là giống cái thì đều có những ý nghĩ không nắm đúng trọng tâm vấn để. Hắn giật lại cuốn “Thái bình yêu thuật” trên tay Trương Giác xuống.

Chỉ thấy Trương Giác nhắm mắt lại, mái tóc bạc chuyển về màu đen, đạo bào tan biến, hóa lại thành bộ dạng Trương Bạch Kỵ. Tôn Vũ vội vàng lấy tấm vải bịt miệng nàng ra, dây thừng trên người cũng cởi bỏ.

“A?” Trương Bạch Kỵ vừa tỉnh lại, ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi ta giống như ngủ thiếp đi. Tầm Chân tiên sinh, các tỷ tỷ, thí nghiệm của mọi người làm xong rồi sao?”

“Làm xong rồi, rất tốt đẹp!” Tôn Vũ an ủi: “Không có việc gì nữa rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi. Nhanh chóng bồi dưỡng thân thể tốt vào, chúng ta sẽ phái người đưa người về quê nhà ở Cự Lộc.”

Tôn Vũ dẫn hai tỷ muội Công Tôn trở lại đại sảnh, nhún vai nói: “Đã thấy chưa, thí nghiệm này thật là thú vị. Khoa học chính là vậy, tràn ngập hứng thú khiến cho con người ta mê muội. Ha ha, mỗi khi ta tìm ra một chuyện không biết rõ, ta lại nhịn không được sự hưng phấn.”

Công Tôn Toản: “…”

Công Tôn Việt: “…”

Hai người không hề có hứng thú với cái danh từ “Khoa học” này. Các nàng chỉ quan tâm thứ gì tìm được, thấy được.

Công Tôn Toản có vẻ hơi lo lắng. Nàng nặng nề nói: “Tầm Chân… Hóa ra Trương Giác không phải chạy thoát mà bị ngươi bắt lại. Nếu như để triều đinh biết được thì ngươi sẽ gặp rắc rối lớn.”

Công Tôn Việt cũng nói: “Tầm… Chân…” Nhanh như vậy mà nàng đã có thể gọi Tầm Chân theo tỷ tỷ rồi, đúng là nước dâng thì thuyền dâng: “Ngươi lại còn nói sẽ giúp ‘Thái bình yêu thuật’ tìm chủ nhân muốn tạo phản, lời như vậy mà cũng có thể nói ra? May mà chỉ có hai tỷ muội chúng ta nghe được, không truyền đến tai người khác. Ta thấy… chúng ta mang chí bảo này hiến cho triều đình đi, bớt được rất nhiều phiền phức.”

Ặc, thứ này là tư liệu sống quan trọng để nghiên cứu thế giới này, sao có thể đưa cho triều đình. Trong lòng Tôn Vũ phản đối, hắn thuận miệng nói: “Để ta từ từ cân nhắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.