Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 69: Câu Hỏi Của Nhiếp Xuyên






Nhưng mà, hôm nay tâm trạng của Reese rất tốt, gọi rất nhiều đồ ăn.

Có cả đậu phụ Tứ Xuyên và gà sốt cay nữa.

Tối hôm qua vốn ăn không đủ no, Nhiếp Xuyên không thèm để ý đến hình tượng gì sất, há to miệng nhồm nhoàm ăn, hai má phình ra trông như con ếch vậy.

Cậu vừa nghiêng mặt sang, là có thể thấy khẩu hình của mấy cô gái hình như đang nói "Cute" gì đó.

Cậu cute chỗ nào hả?
Bởi vì Nhiếp Xuyên đang nổi mẩn, lại cộng thêm quả tối qua bị Reese đánh dấu khắp người, cho nên hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, dựng cổ áo lên che kín cổ, phối cùng với một chiếc quần dài thể thao cực kỳ không thích hợp, có thể nói là bọc mình kín mít không một kẽ hở.

Carlo cũng tới nhà ăn, ngồi xuống bên người Nhiếp Xuyên, ôm lấy vai cậu, nhìn Reese lom lom như thể đang dàn trận đón địch: "Hey, Allen, cậu vẫn ổn chứ?"
"Tôi...!Rất tốt mà!" Nhiếp Xuyên gật đầu nói: "Carlo, điện thoại của tôi có phải rớt ở chỗ anh không?"
"Đây này! Anh chính là tới mang điện thoại cho cậu đấy! Đoán là cậu sẽ đến nhà ăn Châu Á ăn cơm mà." Carlo đặt điện thoại của Nhiếp Xuyên lên bàn, sau đó vẫn nhìn chằm chằm về phía Reese.

Reese lại làm như Carlo không hề tồn tại, vẻ mặt không chút thay đổi.

Nhiếp Xuyên mơ hồ cảm thấy thái độ của Carlo với Reese có vấn đề, bèn hỏi: "Carlo, giữa anh và Reese có vấn đề gì à?"
"Allen! Cậu còn không biết ngượng mà hỏi vấn đề này à! Cậu có biết tối qua anh lo lắng cho cậu thế nào không hả? Reese hung dữ vọt vào trong sảnh tiệc, bộ dạng như muốn đánh người, hỏi anh cậu đi đâu rồi!"
Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, Reese mà cũng có lúc làm ra hành động như vậy à?
Cậu ngây ngốc nhìn về phía Reese hỏi: "Chuyện tối qua em đi tham gia tiệc Halloween có nói với anh rồi mà!"
Reese không hề có ý định trả lời, chỉ thong thả gắp đồ ăn ăn.

"Sau đó bọn anh nói cho cậu ta biết, cậu với Lily đã đi rồi, cậu ta thế mà còn muốn đi quấy rối hai người các cậu! Có việc gì nghiêm trọng khẩn cấp đến nỗi cậu ta nhất quyết muốn đi phá rối chuyện của cậu và Lily chứ?" Carlo nghiêm túc thấp giọng chất vấn.

Nhiếp Xuyên trợn to hai mắt, vậy nghĩa là Reese đi đến bữa tiệc tìm cậu trước, sau đó mới đến khách sạn Watermark.

Nói cho cùng, thực ra Reese vẫn luôn đi tìm cậu à?

"Tôi không phá rối bọn họ." Reese hờ hững đáp lại.

"Ông không có phá rối hai người họ? Hôm nay lúc tôi tình cờ gặp được Lily, cô ấy còn nói mình với Allen chỉ là bạn bè thôi.

Có ngốc cũng nhìn ra được là cô ấy thích Allen, đột nhiên lại chuyển sang nói mình là bạn bè, tối qua nhất định là bị ông quấy rối!" Carlo cố chấp tin vào suy đoán của mình.

Đương nhiên, nếu có người nghe được, nhất định họ cũng sẽ tin tưởng cái suy luận này thôi.

"Cậu không tin thì thôi." Reese không thèm cũng Carlo tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này, anh lấy giấy ăn lau miệng, rồi nói với Nhiếp Xuyên, "Đi."
Nhiếp Xuyên đang định đứng dậy thì lại bị Carlo ấn xuống: "Tôi qua nhất định là cậu ta bắt nạt cậu, đúng không! Cậu đừng ở cùng với tên này nữa!"
"Ờm, cái này...!Thật ra Reese không có bắt nạt tôi." Nhiếp Xuyên thực sự là cạn lời, sao Carlo cứ nhất định nghĩ là cậu là người bị Reese bắt nạt nhỉ?
Lẽ nào không thể là cậu bắt nạt Reese sao?
Thôi được rồi, cái này độ khó quá lớn.

Tối qua cậu rõ ràng đã cưỡi ở trên người Reese rồi mà cuối cùng vẫn bị lật ngược lại đó thôi.

Cái lịch sử đen tối này đừng nhớ đến nữa thì hơn.

"Làm gì có chuyện! Nếu không phải thế, cậu ta việc gì phải hung hăng đi tìm cậu gây phiền phức như vậy, còn đuổi theo tới tận khách sạn Watermark!"
Đối với câu hỏi này của Carlo, Nhiếp Xuyên thực sự không nghĩ ra cớ gì để giải thích.

"Tôi đi đưa áo mưa cho Nhiếp Xuyên.

Cậu có ý kiến?" Reese nói.

"Cái gì?" Lông mày Carlo nhíu hết cả lại, "Ông còn nghĩ ra được cái lý do sứt sẹo như này nữa à?"
Hai tay Reese ấn trên vai Nhiếp Xuyên, nhìn về phía Carlo: "Em ấy thích ăn sô cô la, cậu không biết sao?"
"Đương nhiên là tôi biết."
"Nếu không có áo mưa mùi sô cô la, em ấy sẽ không lên được, cậu biết không?"
Giọng điệu của Reese không chút phập phồng lên xuống, giống như đang nói sự thật một trăm phần trăm vậy.

Chỉ có Nhiếp Xuyên mới biết cái tên này bịa chuyện hoàn toàn không cần nháp trước!
"Em không có áo mưa mùi sô cô la thì không đứng lên được hồi nào!"
Đến lượt Nhiếp Xuyên rống lên, toàn bộ nhà ăn đều nhìn lại.

Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, Carlo cũng nhanh chóng đứng lên che miệng Nhiếp Xuyên: "Này, cái này không cần nói lớn tiếng vậy đâu!"
Trên mặt Reese vẫn cứ không lộ vẻ gì, nhưng Nhiếp Xuyên có thể thấy ý cười trêu chọc trong đáy mắt anh.

Cái tên này chắc chắn là cố ý.

Mà mấy cô gái vẫn nhìn Nhiếp Xuyên từ nãy đến giờ đều bật cười khúc khích.

Nhiếp Xuyên cảm thấy mình mất mặt, mất đến tận nhà rồi.

"Hóa ra...!Hóa ra là như vậy...!Thế ông có mang áo mưa đến kịp không?" Carlo ngẩng đầu hỏi Reese đang đứng sau lưng Nhiếp Xuyên.

"Không kịp, bởi vì cậu cứ kéo dài mãi, không nói cho tôi biết bọn họ đã đi đâu.

Kết quả là lúc tôi đến được đó, Lily đã rất không hài lòng với Nhiếp Xuyên, tức giận rời đi." Reese vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục bịa chuyện.

Nhiếp Xuyên không nhìn được nữa, cậu dùng sức muốn đẩy hai tay Reese đang đặt trên bả vai mình ra, nhưng đối phương lại chẳng hề nhúc nhích.

Thật khiến người ta giận sôi lên mà!
"Ôi, xin lỗi nha Allen...!Lẽ ra anh nên sớm nói cho Reese cậu ở đâu mới phải." Carlo bày ra vẻ mặt vô cùng nuối tiếc, "Anh nói này, nếu là hỏi trong toàn bộ DK ai là người được Reese đối xử tốt nhất, thì đấy chính là cậu.

Làm gì có chuyện cậu ta lại đi quấy rồi cậu và Lily chứ! Ầy, sau này cậu vẫn nên cai sô cô la đi! Như vậy không được đâu! Dù sao không phải chỗ nào cũng có bao cao su mùi sô cô la!"

Nhiếp Xuyên chỉ im lặng nhìn Carlo, chắc cả trường chỉ có tên ngu ngốc như Carlo mới tin lời giải thích bịa đặt của Reese là thật đi!
"Đi, đi về bôi thuốc."
Nhiếp Xuyên hậm hực đi theo sau Reese, còn cố ý đi cách anh một khoảng.

Reese Reddinton, anh cũng quá đáng quá rồi! Cái gì mà áo mưa mùi sô cô la! Sao anh không đi ăn sô cô la vị shit đi!
Đúng lúc đó, một cô nàng trang điểm rất đậm đi lướt qua bên cạnh Nhiếp Xuyên, tiện thể hút sáo một tiếng: "Hey, Allen, cậu hợp với kiểu quần áo có thể khoe đôi chân của mình ra hơn đấy, đôi chân đẹp như vậy, mặc quần dài đúng là phí của trời!"
Đối phương còn nháy mắt với cậu một cái, mặt Nhiếp Xuyên tức thì đỏ bừng.

Xem ra hiệu ứng của chiếc quần da tối qua vẫn còn tới tận giờ.

Reese đang đi ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại, xoay người, trên mặt không có một chút ý cười nào: "Sau này, em tốt nhất là mặc quần dài vào cho tôi."
Nhiếp Xuyên khựng lại hai giây, sau đó mới kịp phản ứng, lập tức chạy lên, kéo cổ tay của Reese: "Hey, thực ra là anh đang ghen đúng không? Ghen vì người khác thích em à!"
Reese không trả lời.

"Thực ra tối qua anh cũng đang ghen phải không! Anh sợ em bị người nào đó ở bữa tiệc ngắm trúng, cùng người ta lăn giường, cho nên anh mới không chờ được chạy tới! Đúng không!"
Nhiếp Xuyên chạy đến trước mặt Reese, cố ý thò đầu gần về phía đối phương, cậu muốn xem kỹ biểu tình của Reese lúc này!
Reese quay mặt đi, không cho Nhiếp Xuyên nhìn, tiếp tục đi về phía trước.

"Này...!Này...!Để em nghĩ xem nào, anh thích em từ bao giờ nhỉ?" Nhiếp Xuyên trợn to hai mắt, tiếp tục bám theo Reese, y như cái kẹo mè xửng kéo mãi không đứt, "Lúc anh hôn em ở thư viện trường, có phải anh cố ý hay không? Ối trời ơi, đấy là nụ hôn đầu của em đấy! Có phải từ lúc đấy anh đã thích em rồi không?"
"Đó không phải nụ hôn đầu của em." Reese chỉ nói đúng câu này, rồi lấy tay đẩy đầu Nhiếp Xuyên đi chỗ khác.

Lông mày Nhiếp Xuyên cau lại: "Sao lại không phải nụ hôn đầu của em được chứ..."
Reese đã đi được mấy mét, Nhiếp Xuyên vội đuổi theo: "Anh nói thế là sao, vậy thì nụ hôn đầu của em đâu? Anh vẫn chưa nói cho em biết, có phải lúc anh hôn em trong thư viện trường, anh đã thích em rồi đúng không?"
Reese im lặng không chịu trả lời, mà Nhiếp Xuyên thì vẫn đi theo bên cạnh, lải nhải không dứt: "Anh nói đi! Này thì có gì mà không thể nói cho em được?"
Nhiếp Xuyên tò mò muốn chết rồi! Bản thân việc Reese thích một ai đó vốn đã rất khó tin, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn cực kỳ muốn biết, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào.

Là cậu thích Reese trước? Hay là Reese thích cậu trước?
Quá nửa là cậu thích Reese trước đi...!Sau đó Reese nhận ra, cho nên mới có...!Nói thế nào nhỉ, "Phản ứng hóa học" à?
Lúc này bọn họ đã đi đến dưới ký túc xá, Nhiếp Xuyên vẫn đang quấn lấy Reese cố gắng hỏi vấn đề này, khiến mọi người không khỏi chú ý.

"Hey, mấy ông có phát hiện ra không? Reese có vẻ rất có kiên nhẫn với Allen nhé? Không cần biết Allen làm trò gì, đều không thấy anh ta tỏ ra mất kiên nhẫn."
"Đúng thế, nếu có người nào khác dám quấn lấy anh ta hỏi cái này cái kia, chắc chắn đã sớm bị đánh bay rồi!"
Bọn họ đi đến cửa phòng, Reese lấy chìa khóa mở cửa, Nhiếp Xuyên vẫn có chưa hết hy vọng, tiếp tục hỏi: "Thôi được vậy, coi như là lúc ở trong thư viện anh chưa thích em, nhưng lúc ở nhà vệ sinh trong sân bóng của CBU thì sao? Anh có thích em chưa?"
Reese đóng cửa phòng lại, trong nháy mắt đã ấn Nhiếp Xuyên lên trên cửa.

Cái miệng đang đóng mở, không ngừng đặt câu hỏi của Nhiếp Xuyên bị Reese chặn lại.

Nụ hôn của Reese vẫn giống như tối qua, vô cùng mạnh mẽ, hung hăng quấy đảo khắp nơi, khiến hai chân Nhiếp Xuyên nhũn ra, thiếu chút nữa là đứng không vững.

"Tôi chỉ trả lời em một lần thôi.

Lúc ở trong nhà vệ sinh của CBU, tôi hôn em, là vì thấy bộ dáng của em bị Owen Whishaw dọa sợ vừa buồn cười lại vừa đáng giận, nhưng cũng lại đáng yêu kinh khủng, cho nên tôi muốn hôn em."
Ánh mắt Reese rất nóng, Nhiếp Xuyên theo bản năng muốn quay mặt qua chỗ khác, nhưng hai má lại bị Reese giữ lại.

"Lúc ở trong thư viện, bởi vì em trước sau cứ nghĩ đến chuyện tôi bị Celine đụng vào cằm, em không vui là vì Celine chứ không phải bởi vì tôi, em làm tôi mất hết kiên nhẫn cùng khoan dung dành cho em.

Em có thấy vui không? Ở trước mặt tôi tỏ ra là mình để ý đến Celine?"
"Vậy là...!Vậy là tức lúc đó anh đã thích em rồi à?"
Ấu mài gót! Hóa ra Reese thích cậu lâu như vậy cơ à! Chuyện này thực sự là...!Vận đào hoa của cậu đến đột ngột quá rồi!
"Anh nói lúc ở trong thư viện không phải nụ hôn đầu của em...!Thế lúc nào mới phải?" Nhiếp Xuyên nghĩ kiểu gì cũng không nhớ ra mình từng hôn môi với ai trước đó.

Nhưng Reese hoàn toàn không có ý định trả lời vấn đề này, mà nghiêng mặt sang, liếm môi Nhiếp Xuyên, lướt qua khóe môi, cậu, sau đó lại trở lại giữa cánh môi cậu.

Cảm giác mềm mại ướt át đó hoàn toàn không giống với phong cách lạnh lùng thường ngày của Reese.

Tiếp đó, môi Nhiếp Xuyên bị ngậm vào, bên tai cậu là tiếng nước "Chậc chậc" lúc hôn môi, trong đầu cậu loạn thành một mảnh, nhão như hồ dán, bao nhiêu câu hỏi đã nghĩ tốt từ trước đều bị ngâm nước hết.


Lúc cánh tay Reese chống đằng sau Nhiếp Xuyên thả ra, cậu đứng không vững, thiếu chút nữa đã ngã tuột xuống dưới cửa.

"Hôm nay vấn đề của em thực sự rất nhiều." Reese xoay người, lấy tuýp thuốc mở ra, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Lại bôi thuốc.

Một ngày ba lần, không thể gián đoạn."
Trái tim Nhiếp Xuyên hãy còn đang đập như điên, cậu đi đến trước mặt Reese, Reese bèn tự động tháo dây rút quần của cậu ra.

"Ối, chờ chút đã!" Nhiếp Xuyên hình như nhớ ra cái gì, "Hôm ở tiệc bể bơi, anh nhảy xuống nước là vì muốn cứu em à?"
Động tác bóp thuốc mỡ của Reese dừng lại, anh nhìn Nhiếp Xuyên nói: "Thế em nghĩ tôi nhảy xuống bể bơi làm gì, để bơi lội chắc?"
Nhiếp Xuyên chớp chớp mắt, nụ cười trên miệng càng lớn hơn, hai tay cậu nắm lấy vành tai Reese: "Trời ạ! Từ lúc đó anh đã thích em rồi đúng không!"
"Em còn muốn hỏi gì nữa không? Không hỏi nữa thì bôi thuốc." Reese gạt tay Nhiếp Xuyên ra.

"Bôi thuốc! Bôi thuốc!" Nhiếp Xuyên vui vẻ tự cởi quần ra.

Lúc Reese cúi đầu xuống, Nhiếp Xuyên có thể thấy rõ hàng lông mi hơi cong lên của anh, thật sự là rất xinh đẹp.

Tuy là nếu Reese biết cậu dùng xinh đẹp để hình dung anh thì phỏng chừng sắc mặt anh sẽ sầm xuống ngay.

Nhiếp Xuyên lại đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Vậy người đầu tiên anh hôn là ai?"
Cậu làm sao có thể quên được chuyện Reese từng nói anh có thích một người, thích đến độ để ý mọi hành động cử chỉ của đối phương, nhưng cái người kia lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt...!
"Em." Reese thở dài một tiếng, "Bôi thuốc xong rồi, em đi ngủ trưa đi."
Nhiếp Xuyên thấy rõ ràng là Reese đang trả lời qua loa, anh không muốn cậu hỏi thêm gì nữa.

Nhưng mà cậu thực sự muốn biết, cái người Reese từng thích kia là ai? Cái người kia liệu có thể đột nhiên xuất hiện không?
"Người đầu tiên anh hôn sao có thể là em được? Kỹ thuật của anh tốt như vậy."
Tâm trạng vốn đang nhảy nhót vui vẻ giờ lại trở nên chua lè, Nhiếp Xuyên kéo chăn của Reese qua, xoay người lại.

Reese ngồi xuống mép giường, xoa đầu Nhiếp Xuyên, nhưng mà Nhiếp Xuyên lại hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa.

Mấy phút sau, Reese vẫn ngồi như vậy.

"Người đầu tiên tôi hôn đúng là em.

Không nói dối em đâu.

Thực ra tôi cũng không biết mình hôn tốt, hay là không tốt, nhưng mà, tôi thấy rất vinh dự vì em thích nụ hôn của tôi."
"Cho nên không có kinh nghiệm, cũng không cần luyện tập, kỹ thuật của anh cũng tốt hơn như vậy hả, quả là thiên tài có khác." Nhiếp Xuyên biết mình không nên nói những lời tùy hứng như vậy, nhưng mà cậu không nhịn được.

"Tôi có luyện tập qua rồi."
"Ha? Với ai?" Nhiếp Xuyên ngồi bật dậy.

Reese nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Xuyên, nói bằng giọng điệu vô cùng chậm rãi: "Với em."
"Căn bản là không có chuyện đó!"
Anh nghĩ em là tên ngu ngốc Carlo kia chắc? Nghĩ mình nói gì em cũng tin hả!
"Tôi sẽ tưởng tượng ở trong đầu là mình đang hôn em, tôi sẽ hôn như thế nào, dùng lưỡi liếm lên môi em ra sao, em sẽ có phản ứng nào? Lúc tôi mút vào, liệu em có thấy rung động hay không? Lúc tôi quấn lưỡi lên, em có tình nguyện bị tôi trói buộc hay không? Em có thể hô hấp được không? Liệu em có sợ nụ hôn của tôi? Hay là chán ghét tôi không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.