Hoàng Doanh vừa đi tới trước cửa, liền nghe thấy âm thanh nhão nhoẹt của cô thu ngân: "Thầy Ngô, thầy uống trà chanh không? Tôi tự tay pha nha."
Cắt, tự tay pha, cô nói cây chanh cũng là cô tự trồng luôn đi!
"Không uống."
Nghe tiếng người nọ, Hoàng Doanh dừng bước, nhất thời không biết có nên vào hay không. Hắn còn nhớ rõ những gì Ngô Hàn Thao đã nói đêm đó, cùng với, nụ hôn... Càng nghĩ càng thấy má nóng lên, hắn không phủ nhận, thật ra hắn đến đây để xem coi có thể gặp Ngô Hàn Thao như lần trước hay không. Thế nhưng nếu gặp thì nên thế nào, hắn lại không nghĩ qua.
Bối rối một hồi, Hoàng Doanh vẫn nhịn không được đẩy cửa vào. Nhưng hắn vừa vào cửa, liền thấy nam nhân đứng bên cạnh Ngô Hàn Thao một bộ anh em tốt khoác vai y.
"Tiểu Ngô, đi, tôi mời cậu ăn cơm, lần này lại quấy rầy cậu." Nam nhân kia cười hì hì nói.
Hoàng Doanh không khỏi chán ghét quay sang phía khác, kỳ thực cũng không chán ghét gì, hắn chỉ là không đếm xỉa ánh mắt Ngô Hàn Thao nhìn về phía mình, buồn bực không tiến lên chào hỏi, đi thẳng đến bàn thu ngân, thanh âm mang theo giận dữ: "Này! Đóng tiền mạng!"
"Thẻ sinh viên! Tiền!" Cô thu ngân cũng không tỏ ra yếu kém trả lời, cùng cách nói chuyện với người nào đó vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.
Đóng xong tiền mạng, Hoàng Doanh xoay người, phát hiện Ngô Hàn Thao đứng ở cửa, mà nam nhân đứng bên cạnh y lúc nãy lại không thấy.
Hoàng Doanh cúi đầu lách qua y, vốn định làm bộ không thấy, nhưng đột nhiên cổ tay bị kéo lại.
"Đi, ăn cơm." Vẫn là những từ ngữ đơn giản tạo thành câu yêu càu bá đạo, không cho người khác có bất kì có hội phản đối nào.
Hoàng Doanh yên lặng đi theo, không vùng vẫy cũng không nói chuyện.
Lần này Ngô Hàn Thao lái xe đến, Hoàng Doanh ngẩn người bị y nhét vào ghế phó lái.
Chờ hắn định thần trở lại, cả hai đã ngồi trong một phòng ăn của nhà hàng.
"Người kia đâu?" Hoàng Doanh hỏi bằng thanh âm buồn bực.
"Người nào?"
"Người vừa nãy đứng bên cạnh anh."
"Đi rồi." Ngô Hàn Thao đột nhiên nhớ lại người Hoàng Doanh đang nói là ai, nhìn lại biểu tình của Hoàng Doanh lúc này, làm như đoán được cái gì, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
"Đệt! Có gì mắc cười! Còn nữa, sao anh lại xóa tài khoản?!" Hoàng Doanh nhớ tới sự kiên khiến mình phiền lòng mấy hôm nay, mà nhân vật chính của sự kiện kia lại đang cười mình, không khỏi nhất thời nhanh miệng, cũng tạm thời quên mất đối phương còn là giảng viên của mình.
Ngô Hàn Thao vừa nghe, chỉ hơi sửng sốt một chút, rồi lại cười càng thêm tươi, nhịn không được vươn tay xoa đầu đối phương, lại bị đối phương tức giận đẩy ra.
"Không được chà đạp tóc em!"
"Cuối cùng em cũng có thể nói chuyện với anh mà không lắp bắp, hả?"
"Ai... ai lắp bắp!" Chết tiệt! Nhất thời quên mất, lời đã nói ra không thể thu hồi được a!
Ngô Hàn Thao chỉ cười cười mà không đáp lời, lại gắp cho Hoàng Doanh ít thức ăn.
Hoàng Doanh thấy bạn cùng phòng thường nói thầy Ngô mặt than, bây giờ cư nhiên đối diện mình nở nụ cười vài lần, không phải là cười đến mặt co quắp... Mặc dù y cười lên càng đẹp mắt, bất quá nếu như vẫn bảo trì biểu tình này, bất kể là ai nhìn thấy đều sẽ bị dọa a.
"Thầy, thầy Ngô!" Hoàng Doanh lại bắt đầu lắp bắp.
"Gọi tên anh." Ngô Hàn Thao hơi nhăn mày, người này lúc nào cũng lắp ba lắp bắp hai chữ "thầy Ngô", chẳng lẽ mình rất đáng sợ?
"Ngô Hàn Thao?!"
"Ân."
"Anh đã nói... anh thích em." Hoàng Doanh dùng câu trần thuật, hắn cũng không muốn Ngô Hàn Thao đổi ý.
"Em muốn nói gì?" Ngô Hàn Thao để đũa xuống nghiêm chỉnh nghe Hoàng Doanh nói chuyện.
"Chính là... Sao anh lại không lên mạng nữa?" Chủ đề nhất thời chuyển về thời điểm bắt đầu, thì ra tư duy đi trước thời đại cũng có thể truyền nhiễm.
"Gần đây khá bận rộn, không có thời gian quản lí tài khoản."
"A, còn tưởng... cái... ân... em @#¥..." Hoàng Doanh ậm ừ mơ hồ mấy chữ cuối.
"Cái gì?" Ngô Hàn Thao không nghe thấy.
"Em thích anh!" Hoàng Doanh một hơi nói ra, nhất thời nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mặc kệ thích một người là có lí do hay không có lí do, cũng không quan tâm y là giảng viên thầy Ngô hay là cái W khỉ gió gì... Tóm lại chính là đối y có cảm giác...! Hừ!
"Ân."
Hoàng Doanh có chút xấu hổ, thật vất vả cố lấy dũng khí biểu lộ, mà đối phương chỉ đáp lại một từ như vậy, quả thật bối rối a!
Hoàng Doanh không ăn bao nhiêu thức ăn, nhưng bị nghẹn một bụng tức giận mà no, buồn bực lên xe Ngô Hàn Thao về tới dưới lầu ký túc xá.
Hoàng Doanh đang chuẩn bị xuống xe, đầu đột nhiên bị người chế trụ,còn không đợi hắn phản ứng, môi đã bị hôn lên.