Mạng Trường, Đi Chết Đi!

Chương 7




Sau khi đi qua trường học, Hoàng Doanh đứng thẳng người lên, bất quá cả người vẫn vô lực tựa vào người Ngô Hàn Thao.

"Vì cớ gì W lại là thầy Ngô, vì cớ gì thầy Ngô lại là W..." Hoàng Doanh cứnhắc đi nhắc lại hai câu này.

"..."

"Vì sao lại muốn đối xử tốt với em?!" Hoàng Doanh không khóc, nhưng thanh âm bất giác có chút nghẹ ngào, hắn thắc mắc sao người say lại không thể khống chế cảm xúc của mình, không phải nói rượu làm thần kinh tạm thời tê dại sao, thế nhưng hắn lại rõ ràng nhớ kỹ những chuyện kia...

Lần trước, sau khi thi nhảy cao ở đại hội thể thao không cẩn thận bị thương thắt lưng, Ngô Hàn Thao là người đầu tiên vọt đến cõng hắn vào phòng y tế, mà W thì lại nhắc nhở hắn thoa thuốc, lại nhắc nhở hắn không nên đi học trễ, dặn hắn ăn sáng nghỉ ngơi... Mặc dù nói ra cũng không tốt đẹp gì.

Nhưng mà đến hôm nay Hoàng Doanh mới biết, W cư nhiên là thầy Ngô - Ngô Hàn Thao! Khó trách y lúc nào cũng biết rõ chuyện của mình!

Hoàng Doanh đột nhiên cảm thấy có chút thương tâm... Cô đơn trong một khoảng thời gian dài, khó trách bắt đầu tham luyến phần quan tâm kia, tham luyến sự nhẹ nhàng ấm áp kia, từ một người khác... Tuy nhiên, cuối cùng lại biết được người đó vừa văn là giảng viên của mình.

Vậy, có phải, một phần trăm cơ hội cũng không có?

Nghĩ đến đó, Hoàng Doanh đột nhiên cảm thấy muốn cười, cũng thực sự nở nụ cười, dù sao hắn cũng đã uống say, người say điên cuồng một chút, có gì không đúng?! Chỉ là trong mắt mắt hắn không hề có một tia tiếu ý.

Ngô Hàn Thao nhìn Hoàng Doanh dưới ánh trăng cười ha ha như vậy, rốt cục nhịn không được làm chuyện mà y nghĩ muốn làm từ lâu - cúi đầu hung hăng hôn lên môi Hoàng Doanh.

Hoàng Doanh chỉ cảm thấy trên miệng bị một vật gì đó mềm mại chạm vào, mơ hồ nhìn gương mặt phóng lớn trước mắt. Trong đầu lúc này rối rắm những suy nghĩ người nọ là W hay Ngô Hàn Thao... Hơi mở miệng muốn hô hấp, lại bị cái gì đó thừa cơ chui vào trong miệng của mình, không ngừng đảo qua đảo lại, lướt qua mọi ngóc ngách.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, một trận lạnh lẽo ập đến, Hoàng Doanh chợt run lên, lại bị người nọ ôm chặt hơn.

Thật ấm áp...

Cuối cùng đôi môi cũng được người nọ rời khỏi, lại nghe y hô hấp bất ổn ghé vào bên tai mình nói: "Hoàng Doanh, anh thích em!"

Hoàng Doanh nghĩ, nhất định là mình uống say rồi, nếu không sao lại nghe thấy có người tỏ tình với mình. Hơi lắc đầu để tỉnh táo hơn một chút, đầu lại càng choáng váng hơn.

"Chuyện lần trước hỏi em, cân nhắc thế nào rồi?" Ngô Hàn Thao hỏi.

"Chuyện gì?"

"Ở lại trong trường."

"A, em muốn ở bên ngoài, không muốn ở trong trường, rất chán."

"Vì sao?"

"Vì sao thích em?" Hoàng Doanh đột nhiên chuyển đề tài trở về ban đầu.

"Chẳng lẽ em cảm thấy thích một người nhất định phải có lí do sao?"

"..." Hoàng Doanh nhất thời không biết nói gì. Thích một người không có lí do chính là lời thoại trong ngôn tình, nhưng trong thực tế rất nhiều người thích một ai đó đối xử tốt với họ, a, nói vậy cũng không chính xác, bằng không sao lại có một số người đối với người mình thích không có yêu cầu gì...

Hoàng Doanh cũng không rõ mình rốt cục là thích theo kiểu nào, hai mươi mấy năm qua đây là lần đầu tiên gặp phải vấn đề này, mà người gây nên vấn đề này lại là một nam nhân.

"Em... không biết. Quá đột ngột, em bây giờ không thể đem W và anh hợp lại làm một, cũng có thể nói em không thể coi anh và thầy Ngô là cùng một người." Hoàng Doanh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đem lời thật trong lòng mình nói ra.

Ngô Hàn Thao chỉ là nhìn thật sâu vào mắt hắn, lời gì cũng không nói, sau đó hướng về phía ký túc xá của Hoàng Doanh mà đi.

"Anh, anh không cần tiễn em." Hoàng Doanh nhìn ra được Ngô Hàn Thao vừa rồi có chút thất vọng buông thõng vai.

Ngô Hàn Thao hơi ngưng lại bước chân, không để ý tới hắn, rồi lại đi về phía trước.

Hoàng Doanh cũng không biết vì cái gì, nhìn bóng lưng y mà cảm thấy có chút yêu thương, thế là vội vàng chầm chậm chạy theo. Nhưng hắn quên mất mình vẫn chưa hoàn toàn hết say. Mắt thấy chân trái đá chân phải ngã về phía trước, may mà Ngô Hàn Thao nghe thấy phía sau đột nhiên có tiếng bước chân mà quay người lại, nhanh tay kịp thời đỡ được Hoàng Doanh, hắn mới không rơi vào kết cục phải gặm xi-măng.

Ngô Hàn Thao không nhìn đến Hoàng Doanh khẽ vùng vẫy, đem hắn đỡ đến dưới lầu ký túc xá, sau đó cái gì cũng không nói xoay người rời đi.

"Thầy, thầy Ngô, cảm... cảm ơn thầy." Hoàng Doanh nhìn theo hướng Ngô Hàn Thao rời đi, nói xong, liền mang theo bước chân mệt mỏi quay về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.